Đường Lan Đinh lắc đầu: "Không sao, bây giờ tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
Diệp Kiểu mỉm cười: "Nếu như em thấy không khỏe thì phải nói ra. Tôi… Rất lo lắng cho em.”
Đường Ngọc Lâu vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: "Nhà họ Đường có hai bác sĩ gia đình có thể chăm sóc sức khỏe của cả nhà bất cứ lúc nào, ảnh đế Diệp không cần lo lắng.”
Diệp Kiểu: “...”
Hệ thống luôn im lặng chợt lên tiếng: [Chậc chậc chậc.]
Đường Lan Đinh bị tiếng động đột ngột của nó làm run lên, chợt nhớ ra: À đúng rồi, nó vừa được cài đặt gói nâng cấp (rởm).
Sau đó cậu nghe thấy tiếng của vị bác sĩ vẫn luôn đứng cạnh hóng chuyện: “Chậc chậc chậc.”
Đường Lan Đinh: “...”
Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.
Sau khi làm thủ tục xuất viện và đi đến bãi đỗ xe, Đường Lan Đinh nhìn thấy chiếc xe mới của Đường Ngọc Lâu. Cậu nhìn ra đó là chiếc xe phiên bản giới hạn của một thương hiệu nước ngoài nổi tiếng nào đó, giá cả không rẻ, đoán chừng mấy năm nay việc làm ăn của anh trai ở nước ngoài khá tốt.
Đường Ngọc Lâu ngồi vào ghế phụ, Đường Lan Đinh ngập ngừng một lúc chứ không ngồi lên xe ngay. Cậu quay đầu nhìn Diệp Kiểu, anh ta vẫn đứng đó, bởi vì không nghỉ ngơi đầy đủ nên dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, áo khoác đặt may riêng đầy những nếp nhăn.
Cậu nhớ y tá từng vô tình nhắc đến việc Diệp Kiểu vội vàng chạy đến bệnh viện vào rạng sáng ngày cậu bị tai nạn, cũng nhớ đến lời nói dối vừa bắt đầu đã bị nhìn thấu của Diệp Kiểu.
"Tôi là bạn trai của em.”
Anh ta có tâm trạng thế nào khi lừa gạt mình?
Lòng dạ không yên, Đường Lan Đinh nhìn Diệp Kiểu một hồi rồi nói: "Sau khi về cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau đó… Hẹn gặp lại.” Còn một vài lời không tiện nói ở đây.
Nói xong Đường Lan Đinh vừa định xoay người thì bàn tay bị người ta giữ chặt, cậu quay đầu nhìn thấy đôi mắt Diệp Kiểu sáng lên nhìn mình chăm chú, như có vô số vì sao rơi vào đôi mắt xanh của anh ta.
Tiếp đó Diệp Kiểu nhích lại gần, Đường Lan Đinh nhận ra anh ta muốn làm gì nhưng không hiểu sao lại không đẩy anh ta ra.
Có là vì biểu cảm của Diệp Kiểu quá nghiêm túc, ánh mắt của anh ta có một loại yếu đuối mà chính anh ta cũng không nhận ra, có lẽ chỉ cần một lời từ chối cũng sẽ khiến khối tinh thể hoàn mỹ này nứt ra.
Nhưng đến cuối cùng, Diệp Kiểu chỉ cúi đầu hôn lên trán của cậu.
"Lan Lan, chờ tôi.” Diệp Kiểu nói khẽ, mặc dù nét mặt của anh ta vẫn không thay đổi nhưng đôi mắt lại đẫm nước không dám nhìn thẳng Đường Lan Đinh, đến vành tai cũng phớt hồng.
Đường Lan Đinh sờ lên trán mình, cảm.thấy nhịp tim đập hơi nhanh.
… Bỗng nhiên cậu có cảm giác lúc này Diệp Kiểu ngây thơ đáng yêu đến mức người ta không cưỡng lại được.
Tay tài xế cầm vô lăng khẽ run lên, cả người căng cứng: Anh ta cảm thấy tâm trạng của ông chủ có vẻ không tốt lắm… Không, không đúng, rõ ràng là rất tệ!
Đường Lan Đinh đang sám hối thì mình quá háo sắc, sau khi lên xe cậu phát hiện không khí trên xe hơi kỳ quái.
Đường Ngọc Lâu xoay chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc trên ngón cái, hắn cụp mắt nói: "Về nhà họ Đường.”
Mất hơn một tiếng để đến được dinh thự của nhà họ Đường, lúc xuống xe Đường Lan Đinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Dọc đường đi phải nói là quá im ắng, Đường Ngọc Lâu mãi cúi đầu nhìn điện thoại, Đường Lan Đinh cũng chọn không nói chuyện.
Nói trắng ra là, ngay từ đầu bọn họ cũng không phải anh em ruột, sau đó còn trải qua sự việc đáng xấu hổ kia, quan hệ giữa hai người càng thêm lạnh nhạt.
Đường Lan Đinh đã từng suy đoán, anh nuôi của cậu mặc kệ việc làm ăn trong nước và ra nước ngoài mở rộng kinh doanh, có phải có liên quan đến “sự việc đó” không…
Nhưng cũng may giờ cậu đang trong trạng thái mất trí nhớ (giả), về lý thuyết thì hoàn toàn không nhớ chuyện kia, có câu nói thế này: Chỉ cần mình không thấy xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.