Mặc dù nhiệm vụ của Hệ thống Hải Vương không có thời hạn nhưng được tổ chức theo từng giai đoạn, nói cách khác nếu như không hoàn thành nhiệm vụ trước mắt thì mãi mãi không mở khóa được cái tiếp theo.
Ông anh trai kia của cậu cũng không dễ đối phó.
Chợt nhớ tới hai phần thưởng Hệ thống đã cho mình khi hoàn thành nhiệm vụ trước, Đường Lan Đinh như tìm được lối ra và đi vào không gian tinh thần, cậu mở ba lô bắt đầu nghiên cứu.
Một cái là chiếc hộp màu xanh lam, bên trong là một đạo cụ ngẫu nhiên màu lam, còn một cái là… Gói nâng cấp giọng nói Hệ thống?
… Tại sao gói nâng cấp này không có mô tả vật phẩm, còn hiển thị chất lượng (S)?
Dưới sự nghi ngờ, Đường Lan Đinh thử thăm dò ấn một cái, một loạt đèn nhiều màu sắc sáng lên, gói nâng cấp cho thấy nó đang được cài đặt, sau đó lấy tốc độ không kịp bấm hủy mà cài đặt xong.
[Đã hoàn thành việc cài đặt gói nâng cấp! Gói nâng cấp giọng nói khiến giọng nói Hệ thống của bạn càng giống người thật hơn, AI càng thêm nhân tính hóa, đồng thời sẽ trò chuyện và phàn nàn để trải nghiệm của người làm nhiệm vụ không còn cô đơn nữa!]
Đường Lan Đinh: … Tối ưu hóa tiêu cực, chắc chắn là tiêu cực, cậu có thể quay về phiên bản cũ không?
Im lặng một lúc, Đường Lan Đinh ấn mở cái rương đạo cụ màu lam, bỗng nhiên có ảo giác mình đang chơi một trò chơi rút thẻ hay có bẫy nào đó.
Ánh sáng xanh tỏa ra, một cái thẻ bật ra:
[Đạo cụ cấp C: Đáng yêu thắng tất cả
Mô tả đạo cụ: Vào lúc không nghĩ ra nên giải thích thế nào, cứ tỏ ra đáng yêu là được rồi.
Ghi chú: Đạo cụ có tác dụng phụ rất nhỏ, không được biết trước khi sử dụng.]
Đường Lan Đinh: …
Linh cảm về trò chơi rút thẻ nãy bẫy mình quả không phải là ảo giác.
Nhận đạo cụ với tâm trạng phức tạp, Đường Lan Đinh hy vọng mình không cần sử dụng nó, dù sao thì có khi đồ của Hệ thống lại chôn cái bẫy nào trong đó.
Điều chỉnh xong tâm trạng, Đường Lan Đinh đi ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt của Đường Ngọc Lâu lẫn Diệp Kiểu tụ về phía cậu, ảo giác bản thân bị một loài động vật cỡ lớn họ mèo nào đó để mắt tới làm bước chân của cậu khựng lại.
Không biết có phải ảo giác không mà cậu luôn cảm thấy không khí giữa hai người kia đã dịu đi nhiều, duy trì một loại hòa bình giả tạo.
Đường Ngọc Lâu lên tiếng trước: "Lan Đinh, em dọn dẹp đồ đạc chút đi, lát nữa chúng ta về nhà.”
Về nhà, cái từ vừa lạ vừa quen này khiến Đường Lan Đinh ngẩn người trong phút chốc, sau đó cậu không nhịn được mà nhìn Diệp Kiểu… Không phải anh ta là "bạn trai” của mình sao, sao lúc này lại không phát biểu ý kiến?
Nhận ra ánh mắt của cậu, Diệp Kiểu đáp lại bằng nụ cười xán lạn: "Lan Lan, tôi với anh trai em đã trao đổi rồi, tôi cảm thấy em về nhà sẽ có lợi cho việc khôi phục ký ức hơn, chờ một khoảng thời gian nữa tôi sẽ đón em đến chỗ của tôi.”
Đường Lan Đinh: …
Cậu nhìn nụ cười của Diệp Kiểu, bỗng nhiên bắt đầu nghi ngờ, có phải anh ta… Cũng nói với Đường Ngọc Lâu rằng anh ta là bạn trai của mình?
Suy đoán này quá kinh khủng, Đường Lan Đinh từ chối suy nghĩ thêm về việc Đường Ngọc Lâu và Diệp Kiểu đã nói gì với nhau trong lúc mình không có mặt.
Lúc làm thủ tục xuất viện, Đường Lan Đinh gặp lại bác sĩ chịu trách nhiệm chẩn đoán và điều trị cho mình. Đối phương đang cầm một cốc cà phê, lúc thấy cậu anh ta còn nâng cốc về phía cậu, hơi nhướng mày lên, lộ ra nụ cười nhẹ.
Lúc này Đường Lan Đinh mới nhận ra bác sĩ này có ngoại hình vô cùng đẹp, là kiểu không làm trong ngành giải trí sẽ khiến người ta cảm thấy thật lãng phí.
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn cậu luôn khiến cậu cảm thấy có ẩn ý gì đó.
Không đợi Đường Lan Đinh nghĩ xong, Diệp Kiểu lẳng lặng chặn tầm mắt của cậu lại: "Lan Lan, bây giờ em đi lại có còn thấy chóng mặt không? Thật ra tôi thấy ở lại bệnh viện thêm vài ngày thì an toàn hơn.”