Trên người Đường Lan Đinh không mang theo nhiều đồ, cũng chỉ có một cái điện thoại với một chùm chìa khóa, hành lý khác đều đã được chuyển tới căn nhà mà cậu mua, đem theo hành lý gọn nhẹ là vào ở được ngay.
Bởi vì Đường Ngọc Lâu từ nước ngoài trở về nên vợ chồng Đường thị giao công ty cho hắn rồi ra ngoài du dịch, Đường Lan Đinh đoán chuyện mình bị tai nạn đã được anh trai che giấu, nếu không bên phía mẹ sẽ không im ắng thế này.
Lên tới lầu hai, nhìn thấy căn phòng của mình trước kia, Đường Lan Đinh nắm tay nắm cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng vẫn sạch sẽ gọn gàng, trông như hôm qua vừa được quét dọn, đồ vật trước khi cậu đi đều còn ở bên trong, tất cả vẫn như cũ giống như đợi cậu về bất cứ lúc nào.
Hốc mắt Đường Lan Đinh thoáng đỏ lên, cậu đặt tay lên khung cửa, im lặng hồi lâu.
"Tôi về rồi.”
Cậu khẽ nói với không khí.
Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau khi tỉnh lại tinh thần của Đường Lan Đinh vô cùng phấn chấn, cậu cảm giác đã lâu rồi mình không có giấc ngủ ngon thế này.
Ra khỏi phòng, cậu trông thấy Đường Ngọc Lâu đang ngồi trước cửa sổ sát đất ở tầng một, trên tay cầm ipad, một phần của tai nghe bluetooth lộ ra bên tai, hình như đang làm việc.
Cậu vô thức bước đi khẽ hơn nhưng người đàn ông nhạy cảm đã ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Đường Lan Đinh gần như muốn tránh né ánh mắt hắn theo phản xạ có điều kiện, sau đó cậu nhớ ra giờ mình đang "mất trí nhớ”, thế là tự tin nhìn hắn, còn nói: "Anh, buổi sáng tốt lành.”
Biểu cảm của Đường Ngọc Lâu vẫn như cũ, không đáp lại lời chào của Đường Lan Đinh mà cúi xuống nói với ipad: "Hôm nay cứ đến đây đã.”
Đường Lan Đinh biết hắn đã kết thúc cuộc trò chuyện với cấp dưới, cậu đi xuống cầu thang thì thấy bữa sáng đã chuẩn bị xong và được đặt trên bàn ăn, là bữa sáng kiểu Trung Quốc vạn năm không thay đổi, gồm một cốc sữa đậu nành, một cái bánh bao chiên thêm một quả trứng luộc.
Vừa ăn bữa sáng, Đường Lan Đinh vừa tự hỏi nên hoàn thành nhiệm vụ Hệ thống giao cho như thế nào, mặc dù cậu đã chuẩn bị tinh thần sẽ trả bất cứ giá nào vì tự do nhưng vứt liêm sỉ cỡ này vẫn khiến cậu không thích ứng kịp.
Làm thế nào để hôn Đường Ngọc Lâu tự nhiên và không có cảm giác giả tạo nhỉ?
Sau khi suy nghĩ về một loạt biện pháp phi thực tế như rơi xuống nước và cần hô hấp nhân tạo, Đường Lan Đinh cảm thấy mình đi làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính còn thực tế hơn.
Cậu ngẩn người, sữa đậu nành tạo thành một vòng bọt trắng quanh miệng, có vẻ hơi buồn cười, bỗng nhiên một bàn tay lớn vươn ra lau đi dấu vết trên miệng cậu bằng một chiếc khăn ăn sạch.
Đường Lan Đinh: …?
Trong lòng cậu bật ra một dấu chấm hỏi, hỏi rung động nhìn Đường Ngọc Lâu.
Đường Ngọc Lâu thản nhiên gấp chiếc khăn thành hình tam giác rồi nhé vào túi, hắn nói: "Chú ý vệ sinh.”
Đường Lan Đinh im lặng, Đường Ngọc Lâu cho là cậu mất trí nhớ rồi biến thành một đứa trẻ hả?
Một cảm giác xấu hổ dần dần tràn ngập phòng khách, tố chất tâm lý của Đường Ngọc Lâu quá mạnh, giống như không thèm để ý chút nào mà lấy điện thoại ra, ngón tay lướt trên bàn phím nhanh đến nỗi để lại tàn ảnh.
[Ngọc Lâu Thính Tuyết đang nhắn tin với Tiết kiệm tiền mua nhà:
Ngọc Lâu Thính Tuyết: Cách cậu nói không có tác dụng.
Tiết kiệm tiền mua nhà: Ơ vậy thì, sếp, hay là chúng ta đổi cách khác?
Ngọc Lâu Thính Tuyết: Thôi.
Tiết kiệm tiền mua nhà: Vâng?]
Gõ tới đây, Đường Ngọc Lâu nhướng mày nhìn Đường Lan Đinh.
[Ngọc Lâu Thính Tuyết: Có lẽ em ấy đã quên chuyện kia rồi.]
Nếu không thì Đường Lan Đinh sẽ không tỏ ra không đề phòng chút nào về hành động của hắn.
Đối phương chưa trả lời, Đường Ngọc Lâu cụp mắt nhìn ánh sáng trên màn hình điện thoại dần tắt.
Đường Lan Đinh còn đang cố gắng giải quyết bữa sáng, Đường Ngọc Lâu nhìn cậu lén lút vứt lòng đỏ trứng gà đi, những hành động và thói quen nhỏ vẫn được giữ nguyên, ngoại trừ dáng người hơi cao và khuôn mặt tươi tỉnh hơn thì hầu như không khác gì so với trước.