Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 2

Hệ thống Hải Vương?

Nghe thấy cái tên xa lạ này làm Đường Lan Đinh sửng sốt một chút, sau đó trong đầu cậu vang lên tiếng pháo mừng nổ bùm bùm, kết quả âm thanh có chút lệch âm méo mó của Hệ thống lại mang chút không khí ăn mừng năm mới.

[Chúc mừng người dùng thăng cấp thành công, Hệ thống Hải Vương (phiên bản V2.0) hết lòng trung thành phục vụ ngài, mang đến trải nghiệm hoàn toàn mới, tất cả hưởng thụ không thay đổi…]

Đường Lan Đinh: … ???

Vì sao mỗi từ Hệ thống nói cậu đều nghe hiểu, nhưng hợp lại với nhau lại chẳng hiểu nghĩa gì cả?

Hệ thống không hề nhận thấy sự nghi ngờ và không tin tưởng của Đường Lan Đinh, nó tiếp tục nói chuyện:

[Tiếp theo sẽ tiến hành tổng kết:

Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ trong ba năm nay này của ký chủ đạt: 98%, mức độ hoàn thành cực cao! Hệ thống đánh giá cấp bậc ký chủ đạt hạng A, sẽ có khen thưởng…]

Đường Lan Đinh nhìn thấy một hộp quà màu vàng sáng lấp lánh xuất hiện trong thế giới tinh thần, thỉn thoảng hộp quà lại nảy lên một chút như đang thúc giục cậu mở ra.

Xuất phát từ tâm lý “Nhìn xem cái Hệ thống này còn có thể giở trò gì nữa”, Đường Lan Đinh thử thăm dò duỗi tay chạm vào một chút.

Hộp quà mở ra, một quyển sách xuất hiện trên tay cậu, tiêu đề sách vô cùng lố lăng… [Sau khi yêu từ cái nhìn đầu tiên, tôi tóm nam thần về tay].

Đường Lan Đinh: …

Cái tiêu đề này, cậu vừa thấy đã không muốn mở ra.

Hệ thống không nói gì nữa, giống như đang dùng sự im lặng để thúc giục Đường Lan Đinh tiếp tục xem.

Dù sao hiện tại không có việc gì để làm, Đường Lan Đinh dứt khoát mở quyển sách kia ra, mới vừa nhìn lướt qua lông mày đã giật giật, xem tiếp đoạn nữa suýt thì cậu đã xé nát quyển sách.

Nội dung chính của tiểu thuyết này là một cậu ấm vô tình yêu một chàng trai nghèo ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đó đi trên con đường làm kẻ si mê người kia, gió mặc gió, mưa mặc mưa, nhưng thái độ của chàng trai đối với cậu ấm luôn không nóng không lạnh.

Cậu ấm vì giành được tình cảm của người trong lòng nên đã bắt đầu giúp đỡ, tặng tài nguyên cho chàng trai, dẫn đến cuối cùng cậu ta làm cho nhà mình phá sản, làm cho anh trai bị tức chết, ngày cả đôi tay của mình cũng bị hủy hoại, mà chàng trai nghèo lại thu mua công ty của nhà cậu ấm trở thành người thắng nhân sinh.

Quyển sách này chưa đến 300.000 từ, hành văn có thể chấp nhận được, nhưng cốt truyện lại nhàm chán phi logic, khiến người ta đọc xong huyết áp tăng cao. Đường Lan Đinh vốn có thể cười cho qua không để ý tới nó… Nếu tên của cậu ấm và chàng trai nghèo kia không phải là cậu và Đoàn Tử Minh.

Hít một hơi thật sâu, Đường Lan Đinh nói với Hệ thống: "Nội dung trong cuốn tiểu thuyết này, có phải là tao sẽ phải trải qua trong tương lai không?"

Mặc dù hỏi câu này nhưng trong lòng Đường Lan Đinh đã biết đáp án rồi.

Thật ra sau khi trùng sinh, cậu thường cảm thấy xung quanh cuộc sống của mình có một loại cảm giác vi diệu không thích hợp, hiện tại mới bừng tỉnh. Thì ra cậu cho rằng mình trùng sinh nhưng thực tế lại là xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết.

Lúc trước Hệ thống tiện thụ tuyên bố nhiệm vụ, chỉ sợ cũng là đang cố cưỡng ép cậu "Làm theo nội dung cốt truyện".

Nhưng Đường Lan Đinh có chút không hiểu, nếu lúc trước Hệ thống tiện thụ có thể nắm cậu trong lòng bàn tay, vậy cái Hệ thống Hải Vương này là sao đây?

Hệ thống cũng không trả lời vấn đề của Đường Lan Đinh, chỉ lo tự mình nói:

[Mọi người đều biết, mỗi ký chủ si mê đều là người có tiềm năng trở thành hải vương, nguyên tắc của chúng tôi là: Sử dụng ma pháp để đánh bại ma pháp, tôi tin tưởng ngài làm kẻ si mê lâu như vậy nhất định có thể nắm chắc tốt tâm lý của mỗi một con cá trong ao cá.]

Đường Lan Đinh: Tao sẽ làm bộ tin chuyện tào lao mày đang nói.

Bỗng nhiên một tiếng leng keng vang lên, một giao diện hiện ra ở trước mắt Đường Lan Đinh:

[Phát hiện mục tiêu công lược đầu tiên xuất hiện trong phạm vi 100 mét, chiến lược công lược bắt đầu, tuyên bố nhiệm vụ:

Duy trì thiết lập nhân vật trong cốt truyện, tiếp xúc mục tiêu công lược, giá trị nghi ngờ của mục tiêu công lược không thể cao hơn 60%.]

[Có nhận nhiệm vụ không?]

Đúng là cốt truyện cũng có một đoạn về nội dung tai nạn giao thông, nhưng sau khi “Đường Lan Đinh” trong đó tỉnh dậy lại vô cùng máu chó quên đi chuyện ba năm này đã gặp Đoàn Tử Minh.

Đường Lan Đinh nhìn chằm chằm hai nút lựa chọn phía dưới [Có] cùng [Không] thật lâu không động đậy.

Nhìn thấu việc cậu đang im lặng chống cự, lại một cái giao diện khác hiện ra:

[Công lược năm nhân vật mục tiêu, độ yêu thích đạt tới 100% được đánh giá là công lược thành công, sau khi hoàn thành xong ký chủ sẽ được tự do.]

Nhìn đến hai chữ “Tự do”, đôi mắt Đường Lan Đinh hơi sáng lên.

Ba năm này, thay vì nói cậu bị ràng buộc với Hệ thống ti tiện thụ, thì nói cậu bị nó bắt cóc còn đúng hơn.

Cậu không cách nào phản kháng, không thể điều khiển hành động của mình, không thể không duy trì khoảng cách với bạn bè, người nhà. Nếu không phải tố chất tâm lý của Đường Lan Đinh mạnh hơn người thường thì có lẽ đã không chịu nổi mà rơi vào trạng thái tự sa ngã.

Đối với cậu mà nói, từ "Tự do" giống như tơ nhện được thả xuống trên đầu người đang vùng vẫy giữa hồ sâu như cậu, cho dù biết có thể là mồi độc do Hệ thống ném ra, nhưng cậu cũng phải nuốt xuống.

Khi cậu đang im lặng suy nghĩ, nút lựa chọn [Không] bị thay đổi, đổi thành [Quay lại phiên bản cũ].

Liên hệ với thông tin mà Hệ thống tiết lộ trước đó, phiên bản cũ này rõ ràng chính là Hệ thống si mê, mặc dù Hệ thống không phát ra âm thanh nhưng trong đó ẩn chứa sự uy hϊếp rất rõ ràng.

Đường Lan Đinh “Ha hả” một tiếng, dứt khoát bấm vào nút [Có]... Dù sao có kém cũng sẽ không tệ hơn so với lúc trước đúng không?

Còn không phải là công lược năm người sao, ngay cả tỏ ra si mê cậu còn làm được, chẳng lẽ còn không làm được hải vương?

Đã biết mình đang ở trong một quyển tiểu thuyết nên Đường Lan Đinh quyết tâm coi tất cả những gì diễn ra tiếp theo như một trò chơi công lược được mô phỏng thật.

… Tâm lý này kéo dài cho đến khi cậu rời khỏi không gian tinh thần và mở mắt ra.

Khi mở mắt ra, đã là sáng sớm.

Đường Lan Đinh chớp chớp mắt, ngoại trừ thái dương còn đang đau nhói, hình như cơ thể cậu không bị làm sao cả.

Điều này làm cho cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra lúc trước bị xe đâm cũng không làm đầu óc cậu bị va đập chỗ nào.

Nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra có tiếng hít thở ngay bên cạnh mình, Đường Lan Đinh nhớ tới nhiệm vụ Hệ thống tuyên bố trong thế giới tinh thần… Nhiệm vụ được kích hoạt ở trong phạm vi 100 mét, xem ra có lẽ người này là mục tiêu công lược đầu tiên của cậu.

Nam nữ không quan trọng, chỉ mong đó là một người có nhân cách bình thường. Đường Lan Đinh yên lặng nghĩ.

Nhưng tâm trạng đang thả lỏng của cậu đột nhiên chấm dứt khi cậu cố sức quay lại và nhìn thấy người nọ.

… Thế mà lại là Diệp Kiểu.

Nói đến cái tên Diệp Kiểu này, hiện tại ở Hoa Quốc chỉ sợ là không ai không biết, hai lần đạt giải ảnh đế, thiên tài diễn xuất, là người trẻ tuổi nhất đạt được giải Kim Diệp… Hào quang ở trên người anh nhiều không đếm xuể.

Mà so với thân phận cao quý của anh ta, hiếm có người biết Diệp Kiểu có một người bạn trúc mã tên là Đường Lan Đinh.

Bọn họ sống cách vách nhau từ khi còn nhỏ, là loại mà cha mẹ mang theo con cái đến thăm nhà đối diện chỉ trong vòng năm phút.

Đường Lan Đinh: …

Cậu cảm giác vừa rồi mình xây dựng tâm lý cho bản thân tất cả đều uổng phí, mục tiêu công lược đầu tiên chính là trúc mã của mình, như này mà ai đỡ được á?

Nhưng Đường Lan Đinh cũng không có nhiều thời gian để rối rắm, có vẻ như bị động tác của cậu làm phiền, người đàn ông đang ngủ say bên mép giường khẽ động đuôi lông mày, mở mắt ra.

Một đôi mắt xanh thẳm như sa mạc Gobi đối diện với Đường Lan Đinh, trong lúc nhất thời khiến cậu vô thức nín thở.

Đôi mắt xanh này được đi truyền từ tổ tiên của Diệp Kiểu, Đường Lan Đinh từng nghe nói hình như bà nội của Diệp Kiểu là con lai, mà đến thế hệ của anh ta vừa vặn xảy ra trường hợp phản tổ hiếm thấy.

Nhưng đôi mắt đặc biệt này cũng mang đến cho Diệp Kiểu không ít rắc rối, từ khi còn đi học anh ta thường xuyên bị người khác xa lánh, bắt nạt bởi vì màu mắt khác với những người khác.

Mặc dù Đường Lan Đinh cùng tuổi với Diệp Kiểu nhưng trong cơ thể là linh hồn của một người trưởng thành, thật sự không quen nhìn hành vi của những đứa trẻ đó, Đường Lan Đinh vốn định khiêm tốn vượt qua thời kỳ học sinh, cuối cùng lại sử dụng chút thủ đoạn dạy dỗ những đứa trẻ không chăm chỉ học tập tham gia vào bạo lực học đường kia một trận, cũng tuyên bố về sau Diệp Kiểu đều do cậu che chở.

Lần quen biết này biến thành chơi với nhau từ nhỏ cho đến khi tốt nghiệp trung học.

Mãi đến hai người học ở hai trường đại học khác nhau, Đường Lan Đinh vào Học viện nghệ thuật tốt nhất Hoa Quốc, mà Diệp Kiểu lại lớn mật lựa chọn trường Hí kịch, khiến nhiều người kinh ngạc há hốc mồm.

Sau này… Đường Lan Đinh gặp được Đoàn Tử Minh, trong trí nhớ của cậu, lần cuối cùng cậu và Diệp Kiểu gặp nhau là trong một trận cãi vã khiến hai người suýt chút nữa từ mặt nhau.

Cậu không thể tưởng tượng nổi, sau khi cậu gặp tai nạn người đầu tiên đến thăm cậu lại là Diệp Kiểu.

Trong lòng cậu nhất thời có chút phúc tạp, Đường Lan Đinh động đậy muốn ngồi dậy, Diệp Kiểu phát hiện ra động tác của cậu liền đưa tay ra đỡ cậu dậy.

"... Cảm ơn." Đường Lan Đinh vô thức nói cảm ơn anh ta, sau đó mới nhớ tới nhiệm vụ Hệ thống… Nhiệm vụ yêu cầu cậu phải giả vờ mất trí nhớ.

Diệp Kiểu hoạt động tay chân vì nằm sấp mà có chút tê dại, lúc anh ta nghe được lời cảm ơn đầy khách sáo và xa lạ của Đường Lan Đinh thì khoé miệng nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Đừng khách sáo."

Đường Lan Đinh đã quá quen với dáng vẻ biệt nữu rõ ràng không vui lại còn muốn giả bộ không thèm để ý kia của anh ta… Trước đây khi bọn họ vô tình cãi nhau, khi Diệp Kiểu bày ra dáng vẻ này có nghĩa là anh ta yêu cầu mau chóng được dỗ dành.

Đường Lan Đinh bỗng nghĩ tới cậu nên làm cách nào để Diệp Kiểu cho rằng cậu bị mất trí nhớ.

Chủ động tiết lộ chắc chắn là không được, tốt xấu gì thì Diệp Kiểu cũng có danh hiệu ảnh đế trong người, một người ngoài ngành như cậu diễn trò trước mặt anh ta chẳng khác nào đang múa rìu qua mắt thợ, cho nên cách ổn thỏa nhất là cậu giả vờ vô tình tiết lộ một chút manh mối, còn lại cứ để Diệp Kiểu tự đoán.

Vì thế Đường Lan Đinh nhướng mày nhìn Diệp Kiểu: "Sủi cảo, khách sáo với cậu một chút cậu còn coi là thật hả? Sao, mới cầm được giải ảnh đế liền bắt đầu làm giá rồi?”

Biệt danh "Sủi cảo" này, bao gồm cả giọng điệu thân mật và quen thuộc của Đường Lan Đinh khiến cả người Diệp Kiểu choáng váng.

Lúc trước anh ta điều tra thân phận của Đoàn Tử Minh để đi cảnh cáo Đường Lan Đinh, không ngờ anh ta lại bị đối phương mắng ngược, cuối cùng tan rã trong không vui, từ đó về sau không còn liên lạc nữa.

Hơn nữa, anh ta lấy được giải ảnh đế rõ ràng là chuyện của ba năm trước rồi...

Từ từ, ba năm trước?

Ánh mắt Diệp Kiểu hơi lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Lan Đinh, anh ta bỗng nhận ra từ khi đối phương tỉnh lại lại không hề nhắc tới Đoàn Tử Minh.

Một suy đoán không thể tưởng tượng nổi nhưng cũng rất đáng tin dần dần hiện lên trong lòng anh ta, Diệp Kiểu kiềm chế nội tâm đang kích động, giả vờ bình tĩnh hỏi:

"Cậu có biết bây giờ là năm nào không?"

"2018, làm sao vậy?" Đường Lan Đinh nhìn anh.

"... Cậu biết một người tên là Đoàn Tử Minh không?"

Đường Lan Đinh: "Ai vậy? Người trong giới giải trí hả?"

Diệp Kiểu hít sâu một hơi, dứt khoát ấn nút gọi y tá bên cạnh giường.

Trong lúc chờ bác sĩ đến, trong phòng bệnh rơi vào yên lặng, Đường Lan Đinh ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảm thấy áy náy.

Đối mặt với sự tin tưởng không chút nghi ngờ của Diệp Kiểu, Đường Lan Đinh không khỏi càng thêm cảm thấy tội lỗi.

Nhưng cậu đã nghĩ kỹ rồi, Hệ thống chỉ nói mục tiêu công lược là phải đạt được độ yêu thích, cũng không nhất định phải là tình yêu.

Cho nên kế hoạch trước mắt của Đường Lan Đinh là xây dựng tình bạn với Diệp Kiểu, nếu không thể thực hiện được… Đến lúc đó cậu lại suy nghĩ biện pháp khác.

Ngay khi hai người còn đang có suy nghĩ riêng thì Diệp Kiểu là người lên tiếng trước: "Lan Lan, tôi muốn nói với em một chuyện."

Đường Lan Đinh ngẩng đầu nhìn anh ta.

Chỉ thấy Diệp Kiểu khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh rực rỡ như ngọc bích, anh ta mở màn hình điện thoại của mình đưa đến trước mặt Đường Lan Đinh: "Hình như em đã bị mất trí nhớ, bây giờ đã 2021 rồi."

"Hơn nữa..." Anh ta nhẹ nhàng cầm tay Đường Lan Đinh, ngước mắt chăm chú nhìn thật sâu vào mắt cậu: "Mặc dù em đã quên, nhưng chúng ta đã ở bên nhau hơn một năm rồi."

Đường Lan Đinh: … Hả?