Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 3

“… Sủi cảo, bây giờ cậu nói với tôi hôm nay là ngày cá tháng tư còn kịp.” Đường Lan Đinh khô khan nói.

Đối mặt với sự nghi ngờ của Đường Lan Đinh Diệp Kiểu chỉ khẽ cười, anh ta giơ tay giúp đối phương vuốt lại đầu tóc hơi rối, vẻ mặt, động tác giơ tay nhấc chân dịu dàng như thể đang đối xử với món bảo bối dễ vỡ, một màn này nếu bị những người hâm mộ của anh ta nhìn thấy nhất định sẽ hóa đá ngay tại chỗ: "Tôi biết trong thời gian ngắn em rất khó tiếp thu, bởi vì công việc của tôi, chuyện của chúng ta không thể công khai.”

Nói tới đây thần sắc Diệp Kiểu lộ ra một chút hoài niệm, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Nhưng mỗi khi tôi không đi đóng phim, chúng ta thường xuyên ở nhà cùng nhau xem phim.”

“Nói ra thì có chút xấu hổ, nhưng em đặc biệt thích diễn xuất của tôi. ”Đôi mắt xanh tuyệt đẹp của Diệp Kiểu dừng ở trên người Đường Lan Đinh, mang theo tràn đầy ý cười.

“Trước khi chúng ta đi ra ngoài chơi tôi đều phải hóa trang một chút, mỗi lần như thế em đều oán giận rằng yêu đương với tôi quá phiền phức, nhưng mà mỗi lần sau đó em vẫn sẽ gợi ý cho tôi rằng tôi nên hóa trang kiểu gì."

“Em rất thích một tiệm bánh ngọt tên "Điềm Phong Đường” ở phía đông thành phố, mỗi lần đi qua đều phải mua bánh vị xoài, còn luôn thích mua nhiều, sau đó ăn không hết liền đưa cho tôi, làm hại tôi không thể không tăng thêm lượng vận động.”

“Lần trước em đề nghị với tôi muốn dẫn tôi về nhà ra mắt ba mẹ, kết quả nửa đường lại bối rối, cuối cùng chúng ta chuyển sang đi nhà hàng nướng BBQ, khi em pha nước chấm lỡ tay thêm nhiều nước tương hải sản nên đặc biệt mặn nhưng tiếc không đổ đi, cuối cùng phải uống nước liên tục..."

Giữa những lời khẽ thì thầm, biểu cảm của Diệp Kiểu như cũng nhiễm sắc thái hạnh phúc, những điều đó thực tế đều là những việc anh ta đã từng ảo tưởng có thể sẽ xảy ra sau khi anh ta và Đường Lan Đinh ở bên nhau.

Nếu không phải Đoàn Tử Minh…

Nếu không phải Đoàn Tử Minh.

Nét mặt Đường Lan Đinh hoảng hốt, lời nói của Diệp Kiểu giống như việc đó đã từng xảy ra, biểu cảm không hề có sơ hở, ánh mắt tràn đầy thành ý chỉ thiếu nước viết "Sao tôi lừa em được chứ". Không hổ là ảnh đế Kim Diệp trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cậu sắp nghi ngờ có phải mình thật sự bị xe đâm mất trí nhớ mà không biết hay không.

Mím môi, Đường Lan Đinh còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên Diệp Kiểu vươn tay ôm lấy cậu.

Hormone giống đực bao lấy cậu, Đường Lan Đinh giãy giụa theo bản năng nhưng Diệp Kiểu tuy nhìn dáng người cao gầy yếu ớt, nhưng thật ra tất cả cơ bắp đều được ẩn giấu dưới lớp áo sơ mi, thân thể vừa mới trải qua tai nạn giao thông còn chưa hoàn toàn phục hồi căn bản không có sức lực phản kháng.

Lúc này một giọt chất lỏng lạnh lẽo nhỏ trên vai, cả người Đường Lan Đinh cứng đờ, dừng việc đẩy Diệp Kiểu ra.

“Lan Lan, tôi cho rằng thiếu chút nữa tôi đã phải mất đi em…”

Giọng Diệp Kiểu bị đè xuống rất thấp, anh ta cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà run rẩy, Đường Lan Đinh cảm giác đầu vai bị nước mắt rơi vào giống như bị lửa thiêu đốt nóng rực, làm tiếng lòng cậu chấn động theo giọng nói của Diệp Kiểu.

“Cầu xin em hãy quý trọng bản thân nhiều hơn một chút, nếu em có chuyện gì… Tôi sẽ điên mất.”

“…”

Từ sau khi tỉnh dậy tất cả những gì cậu tự thôi miên mình đều bị xé nát vào giờ phút này, Đường Lan Đinh không thể không nhìn thẳng vào sự thật: Diệp Kiểu thích cậu, hơn nữa chỉ sợ là đã thích từ rất lâu rồi.

Mà điều càng sâu xa hơn sự thật này là… Lúc trước rốt cuộc Diệp Kiểu đã ôm tâm trạng thế nào khi nhìn cậu và Đoàn Tử Minh dây dưa?

Sau khi cắt đứt quan hệ với Đường Lan Đinh, Diệp Kiểu giống như nổi điên nhận thật nhiều vai diễn, di chuyển qua lại giữa các đoàn phim khác nhau, bởi vậy mà không ít lần bị truyền thông chỉ trích bôi đen, nhưng cuối cùng anh ta vẫn dùng kỹ thuật diễn với sự liều mạng của mình vượt qua thử thách và giành lấy vương miện. Đoạn thời gian kia Đường Lan Đinh ngoài mặt không thèm quan tâm, nhưng thật ra vẫn đang âm thầm lặng lẽ chú ý đến tình hình của anh ta.

Nhớ tới những việc này, Đường Lan Đinh chợt mềm lòng, cậu nâng tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Kiểu, mềm giọng nói: “Xin lỗi, sủi cảo, khiến cậu lo lắng rồi.”

Từ góc độ mà Đường Lan Đinh cùng cameras đều nhìn không thấy, Diệp Kiểu hơi cúi đầu, tuy rằng hốc mắt đỏ lên nhưng biểu cảm lại vô cùng bình tĩnh, nhìn không thấy chút cảm xúc yếu ớt nào vừa mới lộ ra ngoài.

Cảm nhận được lực đạo mềm nhẹ ở trên đầu, anh ta chậm rãi nhếch lên khóe miệng. Quả nhiên, chiêu yếu thế này dùng để đối phó Đường Lan Đinh từ trước đến nay lần nào cũng thành công.

Lúc trước Diệp Kiểu rất khinh thường việc dùng những thủ đoạn nhỏ như này, nhưng từ những việc mà Đoàn Tử Minh đã làm khiến anh ta hiểu được một đạo lý… Do dự sẽ thất bại.

Chính vì trước đó anh ta quá do dự vòng vo, làm bông hồng trên đầu quả tim bị người khác trộm mất.

Đột nhiên, một tiếng ho khan có chút cố ý rõ ràng không thuộc về Đường Lan Đinh và Diệp Kiểu vang lên trong phòng, hai người đang ôm nhau lập tức hoàn hồn, giống như bị điện giật nhanh chóng tách ra.

Không biết từ bao giờ, bác sĩ đã tới trong phòng bệnh, anh ta nhẹ nhàng đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, trêu chọc nói: “Tôi biết tình cảm hai người rất tốt, nhưng trước hết nên để người bệnh làm kiểm tra toàn thân trước đi.”

Đường Lan Đinh được chuyển từ giường bệnh lên xe lăn dưới sự giúp đỡ của y tá, cậu lắc đầu, còn hơi choáng váng, có lẽ là di chứng của cơn chấn động não nhẹ.

Sau khi chụp cắt lớp chi tiết não và kiểm tra toàn thân, vào ngày thứ ba sau cuộc kiểm tra sức khỏe, một bản chứng nhận cho biết Đường Lan Đinh mắc chứng "Mất trí nhớ" được đưa ra. Sự việc xem như đã được giải quyết, mà tâm của Đường Lan Đinh vẫn luôn treo lên cũng được buông xuống.

Có thể có được kết quả như vậy phần lớn cũng có sự hỗ trợ của Hệ thống, nếu không cậu sẽ phải nghi ngờ tính chuyên nghiệp của bệnh viện này.

Theo giấy chứng nhận chẩn bệnh tới tay, một tiếng pháo mở ra trong não, thanh âm nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên:

[Nhiệm vụ: Duy trì thiết lập nhân vật cốt truyện tiếp xúc mục tiêu nhân vật, giá trị nghi ngờ của mục tiêu nhân vật không thể cao hơn 60% hoàn thành. Giá trị nghi ngờ của nhân vật mục tiêu [Diệp Kiểu]: 0%]

[Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 100%. Hệ thống cho điểm: S]

[Khen thưởng: Một vật phẩm ngẫu nhiên chất lượng màu xanh, gói nâng cấp giọng nói Hệ thống.]

Đường Lan Đinh sửng sốt: Đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhận được khen thưởng từ Hệ thống kể từ khi cậu làm nhiệm vụ đến nay.

Từ bên cạnh nhìn xem có thể thấy được Hệ thống tiện thụ có bao nhiêu hố cha, cỡ nào Chu Bái Bì.

Nhìn lướt qua một cái rồi cất phần thưởng đi, Đường Lan Đinh nhìn Diệp Kiểu, đang định nói gì đó bỗng nhiên có tiếng chuông và âm rung vang lên: Là điện thoại của cậu đang đổ chuông.

Sau vụ tai nạn giao thông, chiếc điện thoại cũng được đưa đến bệnh viện theo chủ nhân, lúc sau đã bị cô y tá tri kỷ đặt ở tủ đầu giường, Đường Lan Đinh vốn định đưa tay ra trả lời điện thoại, khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình động tác chợt khựng lại…

Người gọi là Đoàn Tử Minh.

Đường Lan Đinh vừa định trả lời, điện thoại đã bị Diệp Kiểu cầm đi, vẻ mặt của người đàn ông vô cùng nghiêm túc: “Người này… Để cho tôi nghe máy đi.”

Nghe Diệp Kiểu nói vậy, Đường Lan Đinh cũng không ngăn cản, cậu có hơi tò mò Diệp Kiểu sẽ nói gì với Đoàn Tử Minh.

Từ sau vụ tai nạn giao thông Đoàn Tử Minh chưa từng đến đến bệnh viện một lần, một là bởi vì cấp dưới của gã gửi tin nhắn đến nói Đường Lan Đinh chỉ bị thương nhẹ, so sánh với những vụ tai nạn xe cộ thảm khốc thì có thể nói cậu được nữ thần may mắn che chở, nhiều lắm trên người chỉ bị trầy da.

Thứ hai là, gã nhận được thông báo phải đi tham gia một bữa tiệc tối quan trọng.

Bữa tiệc tối này có ý nghĩa rất lớn với gã, đặt lên cán cân thì đột nhiên Đường Lan Đinh trở nên rất nhẹ.

Dù sao Đường Lan Đinh cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, lấy tính cách của cậu, nhất định cũng sẽ trông mong chờ ở đó.

Giống như một con chó con sẽ không rời khỏi chủ nhân của nó cho dù nó bị đá như thế nào.

Sau đó nữa công ty ký hợp đồng với bên ngoài, toàn bộ Bách Minh lập tức bận rộn, Đoàn Tử Minh đắm chìm trong công việc, chờ khi nhớ tới Đường Lan Đinh đã qua ba ngày. Đây không phải vì gã bỗng nhiên có lương tâm mà là khi Bách Minh đang đàm phán đơn hàng kinh doanh với một công ty rất quan trọng trong ngành, đối phương đưa ra hy vọng có thể để “Tê Trúc” tới đảm nhiệm việc phụ trách tạo hình mỹ thuật.

Tê Trúc là ai? Anh ấy là Bách Minh, thậm chí là huyền thoại trong ngành.

Nhân vật mà anh ấy thiết kế là trò chơi [Giới Thần] kiếm được nhiều tiền nhất của Bách Minh, mà chỉ cần có người có chút hiểu biết về thế giới game đều biết trước khi [Giới Thần] ra mặt nhân vật kia thiếu chút nữa bởi vì phản hồi không tốt mà chết từ bên trong trứng nước.

Là Tê Trúc liên tục không ngừng đưa bản thảo chất lượng cao làm [Giới thần] hồi sinh, phong cách của anh ấy rất bí ẩn, đã từng có vô số công ty đưa ra giá cao muốn đào người nhưng không có kết quả.

Nhưng thật ra Tê Trúc cũng không phải là nhân viên của Bách Minh, thậm chí Đoàn Tử Minh cũng chưa gặp từng người này.

Trên thực tế anh ấy là một người bên ngoài mà Đường Lan Đinh tìm tới.

Lúc trước Đường Lan Đinh tìm gã, nói ở đại học cậu có một người bạn muốn kiếm thêm tiền nên đồng ý đưa bản thảo cho người khác, nhưng bởi vì người đó quá sợ xã hội nên chỉ muốn đưa bản thảo thông qua Đường Lan Đinh.

Đoàn Tử Minh vốn không xem lời nói của Đường Lan Đinh là thật nhưng sau khi xem hình vẽ mẫu lập tức quyết định, nhưng lúc sau dù có nói như thế nào gã cũng không thể khiến Đường Lan Đinh đưa địa chỉ của Tê Trúc cho mình.

Cuối cùng bị Tê Trúc đưa ra uy hϊếp sẽ ngừng đưa bản thảo, Đoàn Tử Minh chỉ có thể từ bỏ.

Lúc này đối phương nói rõ muốn Tê Trúc làm tạo hình, Đoàn Tử Minh mới nhớ tới Đường Lan Đinh đang nằm viện.

Điện thoại tút tút vài tiếng, Đoàn Tử Minh đang đợi được kết nối, trong lòng mô phỏng lại những lời sẽ dùng để thuyết phục Đường Lan Đinh.

“Alo, xin chào.”

Điện thoại được kết nối, một giọng nam ôn hòa nhã nhặn vang lên, giọng nói này thậm chí còn có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời gã không biết rốt cuộc đã nghe qua ở đâu, lông mày Đoàn Tử Minh nhăn lại một chút.

Đây không phải là giọng của Đường Lan Đinh, ai đang ở bên cạnh cậu?

Cảm giác nôn nóng bùng lên trong lòng, Đoàn Tử Minh kìm nén xúc động, lạnh lùng nói: “Anh là ai? Tôi tìm Đường Lan Đinh.”

Tựa như nghe được một vấn đề buồn cười nào đó, người kia dùng giọng điệu làm Đoàn Tử Minh tức giận cười khẽ một tiếng, sau đó nói với vẻ đắc ý và khoe khoang: “Tôi là bạn trai cậu ấy.”

Đoàn Tử Minh: …

Đoàn Tử Minh: ??? Là gã nghe nhầm sao? Mới ba ngày trôi qua, Đường Lan Đinh có bạn trai từ bao giờ thế?

Đoàn Tử Minh đáp lại rằng người kia đang nói dối theo bản năng, sau đó đối phương mở loa ngoài, hình như người kia đang nói chuyện với ai đó: “Em nói đúng không, Lan Lan?”

Giọng nói quen thuộc của Đường Lan Đinh vang lên, tuy rằng không rõ lắm nhưng có thể khẳng định người đàn ông trả lời điện thoại đang ở ngay bên cạnh cậu, giọng nói mang theo một tia bất đắc dĩ: “Sủi cảo, cậu đừng quậy…”

Xưng hô thân mật này lọt vào tai Đoàn Tử Minh, vô cùng chói tai.

“Đường Lan Đinh, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu nói đùa thì hiện tại dừng lại còn kịp.” Đoàn Tử Minh cắn chặt răng, cảm giác nôn nóng mà chính gã cũng không rõ lý do càng thêm mãnh liệt: “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, là về công ty…”

Gã nói còn chưa nói xong đã bị cắt ngang: “Anh này, tôi cần phải cảnh cáo anh, nếu anh là một người có liêm sỉ thì đừng dây dưa không dứt với người đã có bạn trai nữa, lúc trước nhiều lần chịu đựng những cuộc gọi quấy rầy của anh đã là cực hạn của tôi."

Nói tới đây, giọng nam vẫn luôn mang theo ý cười kia đột nhiên trở nên lạnh ngắt, cảm giác áp lực chợt lộ ra: “Tôi hy vọng anh biết điều hơn.”

Trò chuyện kết thúc.

Đoàn Tử Minh kinh ngạc rồi gọi lại nhưng dù có gọi bao nhiêu lần đều truyền đến nhắc nhở “Người dùng hiện đang bận”, gã mới chợt nhận ra rằng mình đã bị chặn

Sao anh ta dám!

“Ầm!” Đoàn Tử Minh ném điện thoại xuống đất, màn hình mỏng manh lập tức vỡ tan, vết nứt lan rộng ra như mạng nhện.

Ngực kịch liệt phập phồng, Đoàn Tử Minh chống tay lên mặt bàn, nét mặt sa sầm khi nghĩ đến hợp đồng kinh doanh vô cùng quan trọng cùng với giọng nam diễu võ dương oai kia.

“… Giỏi thật đấy.”

Mấy chữ này gần như bật ra từ kẽ răng.

Một lúc sau gã bình tĩnh lại, Đoàn Tử Minh nhặt lên điện thoại, mở danh bạ trên màn hình còn có thể miễn cưỡng dùng được, tìm được một dãy số ghi “Em gái họ”.

“Alo, Lâm Lâm à…”



Ở đầu dây bên kia, Đường Lan Đinh nhìn Diệp Kiểu chặn Đoàn Tử Minh ngay trước mặt cậu, sau đó người đàn ông chớp chớp mắt nhìn cậu: “Lan Lan, lúc trước người này ỷ có hợp tác kinh doanh với nhà họ Đường thường xuyên quấy rầy em, tôi nghe nói khoảng thời gian trước hợp tác đã kết thúc, cho nên nhịn không được mà chặn gã.”

Nói xong, thấy Đường Lan Đinh không có phản ứng gì, vẻ mặt người đàn ông bỗng trở nên nghiêm túc như là một chú chó lớn làm sau: “Em… Em sẽ không tức giận vì tôi tự ý quyết định chứ?"

Bị một đôi mắt cún nhìn chằm chằm như vậy, Đường Lan Đinh còn có thể nói gì nữa chứ? Cậu chỉ có thể trả lời “Tôi không tức giận”.

Nghe được trả lời, trên mặt Diệp Kiểu lập tức lộ ra nụ cười rạng rỡ, làm cho Đường Lan Đinh bị ngọt đến choáng váng vài giây.

… Chẳng trách fans của Diệp Kiểu thường xuyên nói anh tự mang kỹ năng “Khuôn mặt đẹp chết người”, đúng là khiến người ta không chịu nổi.

[Kiểm tra phát hiện mục tiêu công lược thứ hai xuất hiện trong vòng mười mét, chiến tuyến công lược được mở ra.]

Thanh âm nhắc nhở của Hệ thống kéo lực chú ý của Đường Lan Đinh trở lại, cậu sững người khi nghe được ba chữ “Người thứ hai” này.

Mục tiêu công lược thứ hai đã xuất hiện? Sẽ là ai?

Đang tự hỏi, Hệ thống bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ:

[Tuyên bố nhiệm vụ:

Thực hiện một nụ hôn môi ngọt ngào cùng với mục tiêu.]

Hôn môi? Đường Lan Đinh nhíu mày.

Nhưng vào lúc này cửa phòng bệnh bị người ta thong thả gõ ba tiếng, sau đó cửa phòng mở ra.

Một khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng xuất hiện ở phía sau cánh cửa, vẻ mặt bình tĩnh che giấu một chút mệt mỏi không dễ nhận ra, hắn nhìn lướt qua phòng bệnh một lần sau đó nhanh chóng dán chặt vào trên người Đường Lan Đinh.

Đường Lan Đinh há miệng thở dốc, cảm thấy cổ họng khô khốc, một lúc lâu sau cậu mới miễn cưỡng thốt ra cái xưng hô kia:

“… Anh trai?”