Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Có Nhiều Hơn Năm Người Bạn Trai

Chương 1

Thành phố C, sáu giờ tối.

Sắc trời dần tối, nhưng tòa nhà văn phòng Bách Minh vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, bảo vệ ngồi trong bốt bảo vệ cạnh cổng vừa ngồi canh gác, vừa nhìn bóng người đang đứng đợi ở cạnh cửa lớn rồi thì thầm bàn tán: "Người kia là ai vậy nhỉ, đợi ở đây cũng cả tiếng đồng hồ rồi."

"Cậu mới tới à? Người này nổi tiếng ở thành phố của tôi lắm, có biết ai tên Đường Lan Đinh không?"

Vừa nhắc tới cái tên này, đối phương lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt cũng hiện lên vẻ khinh thường: "Chính là cái tên gay quấn lấy ông chủ của chúng ta hả?"

"Không sai, lúc trước ngày nào người này cũng chạy tới dưới lầu công ty, nhưng sau đó không biết như thế nào lại biến mất một thời gian, tôi còn tưởng cậu ta hết hy vọng rồi."

"Nhưng mà cậu ta có đợi cũng vô dụng, ông chủ của chúng ta lúc nào cũng tăng ca, làm gì có thời gian chơi đùa với cậu ta..."

Hai người bảo vệ lại không biết, ông chủ cố gắng công tác trong miệng bọn họ, lúc này đang ngồi trong văn phòng trò chuyện với bạn bè.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng, ngay bên cạnh cửa sổ sát đất kiểu Pháp, Đoàn Tử Minh dời mắt ra khỏi bóng người đang đứng lẻ loi dưới lầu.

"Đó chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Đường theo đuổi mày ba năm ấy hả? Để cậu ta đứng chờ ở đó không xảy ra chuyện gì chứ?" Sau lưng truyền đến giọng nói đầu hứng thú của bạn xấu, Đoàn Tử Minh cười nhạt một tiếng: "Một cái bình hoa mà thôi, có thể có chuyện gì được?"

Ngay từ đầu, Đoàn Tử Minh đã biết Đường Lan Đinh đang đợi dưới lầu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc gã bỏ mặc cậu ở trong gió lạnh hơn một giờ đồng hồ.

Lần trước gã muốn "mượn" tài nguyên của nhà họ Đường nhưng lại bị Đường Lan Đinh từ chối, sau này gã cũng không gặp mặt đối phương nữa. Vốn dĩ Đoàn Tử Minh còn tưởng rằng cậu ấm này sẽ có liêm sỉ một chút, không ngờ mới hơn nửa tháng đã không nhịn được mà chịu thua.

Đồ rẻ tiền.

Trong mắt Đoàn Tử Minh hiện lên vẻ khinh thường, chờ đợi một giờ chẳng qua là chút trừng phạt nho nhỏ vì chuyện Đường Lan Đinh từ chối gã mà thôi.

Buông tấm rèm xuống, ngăn cách với thế giới bên ngoài, không hiểu sao Đoàn Tử Minh lại nghĩ đến vẻ mặt của Đường Lan Đinh đang đợi ở dưới lầu, liền có chút hưng phấn, gã châm một điếu thuốc, uyển chuyển hạ lệnh đuổi gã bạn xấu về… Nếu như không phải nhìn trúng mấy dự án đầu tư trong tay tên đó, gã cũng chẳng muốn lãng phí thời gian lá mặt lá trái với tên này.

Tên nhà giàu này tuy làm việc không đàng hoàng nhưng cũng là kẻ thức thời, thấy tình huống này liền đứng dậy tạm biệt, nhưng vừa ra đến trước cửa, gã đột nhiên hào hứng quay lại, sờ sờ cằm nói: "Đúng rồi, nghe nói cậu chủ nhỏ nhà họ Đường đẹp lắm hả?"

"... Dù sao mày cũng không thích cậu ta, không bằng nhường cho tao chơi một chút?"

Vừa dứt lời, liền cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng chiếu lên người, tên nhà giàu run cầm cập, trông thấy vẻ mặt khủng bố của Đoàn Tử Minh liền không khỏi cười nhạo: "Ôi, tao chỉ đùa chút thôi, mày đừng có tưởng thật."

Đoàn Tử Minh: "Còn không đi?"

Tên nhà giàu khoát tay: "Ok ok, tao cút đây."

Vừa mới cút đến cửa, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cảnh cáo: "Đừng động vào đồ của tao".

Đi vào thang máy, tên nhà giàu đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Cái quái gì vậy, như thế mà bảo là không để ý à?"

Trước khi đi, gã đột nhiên có chút tò mò gương mặt của cậu ấm này như thế nào mà có thể làm cho Đoàn Tử Minh mất bình tĩnh, kết quả vừa ngẩng đầu liếc mắt một cái đã khiến tên ăn chơi kia suýt không nhịn được mà huýt sáo thành tiếng… Má ơi, người này đẹp quá.

Nếu so với cậu, những minh tinh trước kia gã bao nuôi chẳng khác nào vịt trời gặp phải thiên nga trắng.

Chỉ là, một người đẹp như vậy, thế quái nào mà Đoàn Tử Minh có thể nhịn ba năm không xuống tay?

Tên nhà giàu cảm thấy, hoặc là Đoàn Tử Minh là một thẳng nam, hoặc là gã yếu sinh lý.

Ánh mắt dò xét của gã trắng trợn không kiêng nể gì, cuối cùng cũng hấp dẫn đối phương ngẩng đầu nhìn lại đây.

Tên nhà giàu hơi sững sốt, không hiểu sao gã lại có cảm giác không đúng nhưng lại không thể giải thích được.

Cảm giác không đúng này sau khi gã về đến nhà mới mơ hồ hiểu được… Tại sao một người bị Đoàn Tử Minh đùa giỡn ba năm, trở thành trò cười trong giới thượng lưu ở thành phố C, lại có ánh mắt thấu triệt bình tĩnh như vậy?

***

Lại một trận gió lạnh thổi qua, Đường Lan Đinh cử động đôi chân sớm đã lạnh như băng, chậm rãi rùng mình.

Cậu đợi ba tiếng đồng hồ, người bên trong tòa nhà văn phòng đã về gần hết, nhưng Đoàn Tử Minh vẫn còn chưa ra.

Đường Lan Đinh cũng không biết rằng Đoàn Tử Minh vì cuộc đối thoại ban nãy mà cảm thấy buồn bực không nói nên lời, vì vậy gã quyết định để mặc cậu thêm hai tiếng nữa.

Thật ra ban đầu Đường Lan Đinh không có ý định đứng chờ như một thằng ngốc ở chỗ này, thực tế từ ba năm trước cậu đã làm rất nhiều hành động vượt ngoài kiểm soát của mình rồi.

Tất cả đều do một thứ gọi là "Hệ thống tiện thụ" đang ràng buộc ở trên người cậu.

Ở thế giới này, thật ra đây là lần thứ hai cậu làm người, kiếp trước, Đường Lan Đinh nhờ vào các bức tranh mình sáng tác đã giành được giải thưởng quốc tế lớn, trở thành thiên tài nghệ thuật được người người săn đón, kết quả trên đường bay sang nước ngoài nhận thưởng thì gặp tai nạn, tuổi trẻ mất sớm.

Khi Đường Lan Đinh mở mắt lần nữa, phát hiện mình trùng sinh tới một thế giới xa lạ, cậu trở thành con trai của vợ chồng Đường thị, phía trên còn có một người anh nuôi.

Không giống với diễn biến trong tiểu thuyết máu chó, tuy vợ chồng Đường thị có con ở tuổi xế chiều nên hết mực cưng chiều cậu, nhưng họ cũng không vì chuyện này mà bỏ mặc con nuôi, thậm chí còn coi hắn như con ruột của mình.

Có anh nuôi kế thừa gia nghiệp, Đường Lan Đinh tưởng rằng kiếp này cậu có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi nghệ thuật, không ngờ vào ba năm trước, khi cậu gặp Đoàn Tử Minh lần đầu, một giọng nói máy móc đột nhiên vang lên trong đầu cậu…

[Mục tiêu công lược xuất hiện, Hệ thống tiện thụ bắt đầu kích hoạt.]

[Nhiệm vụ: Đến gần Đoàn Tử Minh, yêu cầu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng năm phút, thất bại sẽ bị trừng phạt.]

Vào ngày hôm đó, cơn ác mộng của Đường Lan Đinh chính thức bắt đầu.

Hệ thống tiện thụ không ngừng tuyên bố các loại nhiệm vụ thiểu năng trí tuệ cho cậu, nhỏ như lái xe hai giờ đến công ty của Đoàn Tử Minh chỉ để tặng cho gã hộp cơm tình yêu, lớn như nặc danh quyên tiền đầu tư cho công ty của Đoàn Tử Minh. Trong ba năm qua, Đường Lan Đinh không phải đang trải đường cho Đoàn Tử Minh thì chính là đang trên đường trải đường cho gã.

Mà rõ ràng Đoàn Tử Minh nhìn ra sự mê luyến của cậu với mình, không chỉ đùa giỡn, áp bức Đường Lan Đinh mà còn coi thường cậu. Chỉ cần Đường Lan Đinh tỏ ra chống đối gã thì gã sẽ sử dụng bạo lực với cậu, mãi cho đến khi Đường Lan Đinh chủ động cúi đầu xin lỗi.

Trong ba năm qua Đường Lan Đinh cũng không phải không nghĩ tới việc chống cự hay là tìm kiếm sự trợ giúp, chỉ là mỗi khi cậu sinh ra ý nghĩ như vậy, đại não sẽ rơi vào trạng thái trống rỗng, cả người giống như bị rút đi tất cả suy nghĩ, trở thành một cái vỏ rỗng.

Loại cảm giác đáng sợ này không thể diễn tả bằng lời.

Điều duy nhất Đường Lan Đinh có thể làm được, chính ra phân rõ giới hạn với người thân, Đoàn Tử Minh lòng dạ xấu xa, gã sẽ không để ý tài nguyên mà Đường Lan Đinh đưa cho gã có phải lấy từ bạn bè người thân của cậu hay không.

Một mình cậu bị Hệ thống hãm hại là đủ rồi.

Rõ ràng, tuy rằng Đường Lan Đinh cố gắng hết sức ngăn chặn, Hệ thống vẫn cố ý vô tình vượt qua điểm mấu chốt của cậu mỗi khi có mặt Đoàn Tử Minh.

Dù sao thì nhà họ Đường cũng là một miếng thịt béo bở.

Đoàn Tử Minh mới vừa đi ra cửa đã nhìn thấy Đường Lan Đinh đứng dưới ngọn đèn, cậu cúi đầu như đang ở suy nghĩ gì đó, lông mi thật dài rũ xuống tạo thành cái bóng phủ trên gò má, mái tóc đen nhánh như đã nửa tháng không được cắt tỉa, tùy ý buông xõa trên vai.

Trong lòng vừa nghĩ, gã đã bước nhanh hơn theo bản năng, mà Đường Lan Đinh giống như cảm thấy điều gì ngẩng đầu lên, khi phát hiện ra là Đoàn Tử Minh, đôi mắt cậu lập tức sáng lên, khóe miệng cũng hơi cong lên.

Khoảnh khắc đó, cậu giống như người đẹp bước ra từ trong tranh, cả người đều sống động lên.

Nhưng mà đối mặt cảnh tượng như vậy, Đoàn Tử Minh lại mở miệng phun ra lời giễu cợt: "Đây không phải là cậu chủ Đường sao, tới nơi này có việc gì à?"

Ánh mắt Đường Lan Đinh lóe lên, trong giọng nói mang lên ba phần yếu thế: "Thật xin lỗi, Tử Minh, lần trước là em không tốt, không nên cãi nhau với anh..."

Cậu còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, Đoàn Tử Minh dùng tay đè huyệt thái dương của mình, lộ ra vẻ mặt khó chịu: "Chắc là cậu biết rõ, mỗi ngày tôi đều có công việc cần giải quyết, không rảnh để chơi trò gia đình với cậu."

Nói tới đây, gã nhàn nhạt liếc Đường Lan Đinh một cái: "Bây giờ Bách Minh đang trên đà phát triển, tôi rất cần tài nguyên để duy trì, nếu cậu không chịu giật dây nhà họ Đường hợp tác với tôi, giữa chúng ta không còn gì để nói."

Gã cười lạnh: "Nhân viên của tôi có đến mấy trăm người đang chờ tôi phát lương, toàn bộ công ty đều đang chờ tôi đưa ra quyết định, không giống cậu đầu thai tốt, có thể không hề có bất cứ gánh nặng mà chỉ lo nói chuyện yêu đương."

Bị sự khinh miệt vô hình lướt qua trong mắt gã, Đường Lan Đinh cảm thấy như có ngọn lửa đang liếʍ trái tim mình, không khỏi nắm chặt nắm tay.

Thấy Đường Lan Đinh như bị đả kích, giọng điệu Đoàn Tử Minh từ từ dịu lại: "Thật ra nhà họ Đường hợp tác với Bách Minh chỉ có lợi chứ không có hại, nghe nói gần đây nhà họ Đường cũng gia nhập vào ngành công nghiệp trò chơi, hợp tác rõ ràng là đôi bên cùng có lợi, tôi không biết cậu đang do dự cái gì."

Đường Lan Đinh hơi hé miệng, câu từ chối vừa mới đến cổ họng, trong não lại truyền đến thanh âm tích tích cảnh cáo của Hệ thống, làm cậu không thể không tạm thời sửa miệng: "Em… Để em suy nghĩ một chút nữa đi."

Nghe thấy đối phương đang dần bị thuyết phục, khóe miệng Đoàn Tử Minh cong lên: "Cậu mau suy nghĩ cho cẩn thận, thời gian của tôi có hạ. Đúng rồi, [Cục Quản lý Thời không] sắp ra bản cập nhật mới, người lúc trước cậu tìm về kia đưa bản thảo chất lượng không tồi, làm phiền cậu lại liên lạc anh ta một chút, nếu có thể thuyết phục được anh ta ký hợp đồng dài hạn thì càng tốt."

Nói xong Đoàn Tử Minh lại lời ngon tiếng ngọt: "Chờ Bách Minh đi đúng hướng, đến lúc ấy cậu chọn chỗ nào đó, tôi đưa cậu đi chơi.”

Đường Lan Đinh nghe Đoàn Tử Minh nói lời thoại quen thuộc này, nội tâm không hề dao động.

Trong lúc nói chuyện hai người đã ra tới cổng lớn, tài xế của Đoàn Tử Minh đã chờ rất lâu, khi nhìn thấy Đường Lan Đinh, trong mắt tài xế lộ ra vẻ khinh thường, sau đó hắn ta hết sức chân chó mở cửa xe cho Đoàn Tử Minh.

Nhưng mà không đợi Đoàn Tử Minh lên xe, một tiếng hét giận dữ cùng với tiếng gầm rú của động cơ vang lên:

“Đoàn Tử Minh, đi chết đi, tên cặn bã này!”

Giọng nói kia đột ngột vang lên khiến Đường Lan Đinh suýt chút nữa tưởng đó là giọng của mình.

[Phát hiện mối đe dọa tính mạng đối với mục tiêu nhiệm vụ, mức độ đe dọa: A]

[Buộc ký chủ thực hiện giải cứu, Hệ thống tiếp quản cơ thể của ký chủ.]

Theo thanh âm của Hệ thống tiện thụ, Đường Lan Đinh mất khống chế xông lên trước, một tay túm lấy áo khoác âu phục của Đoàn Tử Minh, đột nhiên giật mạnh về phía sau…

Đoàn Tử Minh bị sức mạnh này kéo ngã ngồi trên đất, mà Đường Lan Đinh không tự chủ được nghiêng người về phía trước do quán tính, lập tức bị chiếc xe đang chạy quá tốc độ hất văng xuống đất.

Một cơn đau đớn truyền đến, tầm nhìn của cậu bị máu bao trùm, Đường Lan Đinh mơ màng, trước khi ngất đi mơ hồ nhìn thấy Đoàn Tử Minh đang gào về phía này, giọng nói tràn đầy hoảng sợ mà cậu chưa từng thấy bao giờ: "... Mau gọi xe cấp cứu!”

[... Bíp …]

Trong không gian tinh thần tối tăm, dường như có một luồng âm thanh dữ liệu không ổn định.

[... Bíp … Tiến hành điều chỉnh lỗi…]

[Đang kiểm tra… Xác nhận trạng thái cơ thể, trạng thái tinh thần của người dùng.]

[Kiểm tra hoàn tất, cơ thể người dùng bị thương nhẹ, trạng thái tinh thần tốt, có thể liên kết.]

[Đang liên kết thế giới thần kinh… Liên kết thành công.]

Đường Lan Đinh tỉnh lại, hình như cậu nghe được tạp âm nhỏ nào đó.

"... Hệ thống?" Đường Lan Đinh lên tiếng.

[Xin chào, người dùng thân mến, Hệ thống Hải Vương đã được kích hoạt.]

Dường như trong căn phòng tối bỗng nhiên có người bật đèn lên, không gian tinh thần lập tức sáng ngời.