Diệp Kiểu: "Không thể.”
Hàn Lâm tuyệt vọng ôm mặt, ngồi xổm xuống đất: "Giờ em đổi ý còn kịp không?”
Trong lúc cậu ta phát điên, Đường Lan Đinh nhìn xung quanh phát hiện bên cạnh có một tiệm bán báo, cậu đi qua dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với ông chủ.
Chờ khi Đường Lan Đinh kết thúc cuộc trò chuyện với chủ tiệm, Hàn Lâm tỏ vẻ như đã tìm được vị cứu tinh: “Anh Đường, em gọi anh là anh Đường được không? Anh nói tiếng Anh tốt vậy sao?”
Đường Lan Đinh hời hợt nói: "Hồi đại học môn tự chọn của tôi là tiếng Anh du lịch… Tôi đề nghị chúng ta nên đến ga tàu điện ngầm gần đây trước, nơi đó sẽ có bản đồ miễn phí.”
Hàn Lâm: "Em cảm thấy chúng ta có thể đến sạp bán báo mua một tấm…” Mấy chữ sau càng ngày càng nhỏ dưới cái nhìn chăm.chú của hai người.
Hàn Lâm: Xin lỗi, tư tưởng của em đã phản bội giai cấp vô sản.
Tiếp đó bọn họ phải hỏi đường mấy lần mới tới được ga tàu điện ngầm, quả như Đường Lan Đinh đã nói nơi đó có bản đồ miễn phí cho khách du lịch, mà Hàn Lâm thì kinh ngạc phát hiện một sự thật… Hình như trong đội này chỉ có một mình cậu ta không biết tiếng Anh.
Hoặc là nói không phải không biết mà là không theo kịp được tốc độ nói chuyện của đối phương.
Dù sao người từng học ngoại ngữ đều biết, bạn học rất lâu rồi cũng có thể nói được vài câu, nhưng nếu không thường dùng trong đời sống thì khi đối mặt với người nước ngoài sẽ sinh ra cảm giác "Mỗi từ bọn họ nói tôi đều hiểu nhưng ghép lại thì chịu chết”.
Trong cuộc phỏng vấn sau chương trình, Hàn Lâm đau đớn bày tỏ: Sau khi tốt nghiệp, không phải bình thường đều trả lại tất cả tiếng Anh đã học cho giáo viên sao?
Hàn Lâm: Tôi có cảm giác trong lớp chỉ có mình tôi là học sinh dốt (khóc).
Đoạn video này đã bị vô số người hâm mộ chế giễu không thương tiếc sau khi chương trình truyền hình thực tế phát sóng, fans ầm ầm bày tỏ rằng: Tiểu Hàn mau học đại học đi, Lâm Lâm yên tâm học nhé, mẹ không đi theo đâu.
Hàn Lâm cảm thấy như mình có một đám fans giả.
Bởi vì Đường Lan Đinh vung tay mặc kệ, mà Hàn Lâm lại không hề biết gì về việc du lịch, vậy nên Diệp Kiểu chính thức gánh vác nhiệm vụ vạch ra tuyến đường đi.
Ba người đã biết họ chỉ có một trăm đồng, việc ăn uống ngủ nghỉ của mất ngày mà chỉ dùng từng ấy tiền chắc chắn sẽ không đủ, vậy nên ý của tổ chương trình là bọn họ có thể tự nghĩ cách kiếm tiền.
Diệp Kiểu quyết định điểm check-in đầu tiên là trường đại học kiến trúc nổi tiếng. Trường đại học này do chính hiệu trưởng thiết kế, phòng cách độc đáo đẹp đẽ, đồng thời mở cửa miễn phí cho người ngoài nên đây vốn là điểm đến độc đáo trong thành phố.
Đường đến trường đại học hơi xa, bọn họ đi tàu điện ngầm, mỗi người tốn một tê.
Lúc này chi phí du lịch còn lại: 97 tệ.
Sau khi được bảo vệ kiểm tra trước cổng trường, ba người thuận lợi đi vào khuôn viên trường, Đường Lan Đinh vì lo lắng có người đυ.ng phải đuôi nên cả quá trình luôn căng cứng người.
Mặc dù người bên ngoài không nhìn thấy nhưng cậu có thể cảm nhận được xúc cảm khi xù lông, không khác mấy việc người dựng lông tơ.
Đi vào khuôn viên trường, ba người nghe thấy giọng mang ý cười của người dẫn chương trình qua tai nghe: "Chúc mừng ba người Diệp Kiểu, Hàn Lâm, Đường Lan Đinh đến địa điểm check-in! Nhắc nhở thân thiện là ba người tới chậm hơn nhóm khác một tiếng nha!”
Diệp Kiểu không có phản ứng gì trước việc người dẫn chương trình cố gắng tạo không khí căng thẳng: "Nhưng việc chi tiêu của chúng ta chắc chắn sẽ ít hơn bọn họ nhiều, tôi đoán một chút, bây giờ trong tay họ còn 80 tệ đúng không?”
Người dẫn chương trình: "Ừm… Chúng tôi sẽ không để lộ tình hình của đội khác đâu!”
Diệp Kiểu: "Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
Người dẫn chương trình: …
Đường Lan Đinh ho khẽ một tiếng, kéo chủ đề về chuyện chính: “Chúng tôi đến được đây là được sao? Này là check-in xong chưa?”