Có bậc thang, người dẫn chương trình nói ngay: "Đương nhiên không phải, sau khi tới địa điểm check-in còn phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể thành công check-in! Bây giờ chúng ta bắt đầu rút nhiệm vụ ngẫu nhiên nhé…”
Trong tai nghe phát ra tiếng nhạc, khóe miệng Đường Lan Đinh giật một cái, suýt nữa bị câu này khơi ra chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương… Phải biết lần trước cậu rút thưởng như vậy mới rút ra thứ bẫy người như buff mèo.
Tiếng nhạc bị tắt, giọng của người dẫn chương trình vô cùng thất vọng: "Nhiệm vụ: Mời chụp ảnh ở thắng cảnh nổi tiếng nhất trong trường đại học.”
Đường Lan Đinh: Vậy nên thật sự có một nhiệm vụ bẫy người nào đó đúng không.
Vừa dứt lời đã có một nhân viên chạy tới đưa cho ba người một chiếc Polaroid.
Ba người liếc nhau, bắt đầu chia nhau ra hành động.
Nửa giờ sau, Đường Lan Đinh và Diệp Kiểu check-in xong, còn Hàn Lâm thì lạc đường.
Sau khi Đường Lan Đinh và Diệp Kiểu thương lượng với nhau, bọn họ bảo Hàn Lâm đứng nguyên tại chỗ qua điện thoại đời cũ, sau đó cùng đến nơi mà cậu ta miêu tả.
Sau khi hoàn thành việc check-in bọn họ cũng không vội như trước nữa, trước đó Diệp Kiểu và Đường Lan Đinh chạy tới chạy lưu trong cái tương to như vậy cũng thấy mệt, dứt khoát mượn một cái xe đạp.
Diệp Kiểu nâng chân dài ngồi lên xe, sau đó quay người vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau: "Tôi chở em nhé?”
Đường Lan Đinh nhìn đôi mắt màu lam đầy ý cười của anh ta, cậu cũng giơ chân ngồi lên xe.
Nói thật thì ngồi chỗ ngồi phía sau xe đạp cũng k dễ chịu gì, Đường Lan Đinh cũng là đàn ông cao gần mét tám, lúc này ngồi lên thế là đôi chân dài kia không biết phải để đâu, cậu chỉ có thế cố gắng nâng lên.
Chở theo một người đàn ông nặng gần bằng mình, không thấy Diệp Kiểu mệt mỏi chút nào, Đường Lan Đinh cảm thấy cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về sau, vì giữ thăng bằng nên cậu đưa tay ôm eo Diệp Kiểu.
Đường Lan Đinh: Ừm…
Bỗng nhiên biểu cảm của cậu trở nên hơi vi diệu, sau đó cậu có phần ngại ngùng nhúc nhích bàn tay.
Phần bụng của Diệp Kiểu run lên theo động tác của Đường Lan Đinh: "Lan Lan đừng nhúc nhích, nếu chọc tôi cười cẩn thận tôi làm em ngã đó.”
Có lẽ cậu ngồi trên xe làm cậu nhớ đến thời cấp ba, Đường Lan Đinh vô thức cãi lại: "Vậy tôi sẽ giữ chặt cậu, đến lúc đó muốn ngã thì cùng ngã.
Vừa dứt lời, Đường Lan Đinh đã thấy không ổn… Câu này thật sự quá thân mật rồi.
Diệp Kiểu đưa lưng về phía cậu, khẽ cười nói: "Vậy lúc đó tôi sẽ cho em nằm ở dưới, để em làm đệm người cho tôi.”
Đường Lan Đinh cũng không biết đoạn tương tác này của cậu và Diệp Kiểu sau đó đã được chỉnh sửa thành video gửi vào nhóm CP "Caramel”, được nhóm fans CP ca ngợi là "Sự khởi đầu của tình yêu”.
Mà khi chương trình truyền hình thực tế được phát sóng, số lượng làn đạn trong đoạn thời gian này cũng lên tới mức cao nhất, người qua đường thấy cũng phải thốt lên: "Hay lắm, đây là cảnh nam nam yêu đương đúng không?”
Mặc áo sơ mi trắng, đạp xe chở người, đúng là tình yêu trong sáng mà!
Còn có fans CP viết luôn bài phân tích nhỏ ngay tại chỗ: [Đoạn đối thoại giữa hai người nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ nhưng chính điểm này đã để lộ sự mờ ám giữa họ. Suy cho cùng, kiểu đùa không có cảm giác xa cách này cũng vượt qua kiểu bạn bè giả tạo rồi, tôi cá một bát malatang lớn là Sủi cảo và Đường Đường không chỉ là bạn bè mà họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi!]
Nhận xét này bị rất nhiều người cười nhạo khi độ phổ biến của Caramel vẫn chưa cao, thậm chí còn có người cà khịa rằng người này ship CP quá nhập tâm, nhưng sau đó khi bị Diệp Kiểu vả mặt vài cái khiến những người kia quay lại bày tỏ: [Đỉnh chóp, bà là người chuyên soi đường trong truyền thuyết hả?]
Đến fans only của Diệp Kiểu cũng không thể không bày tỏ: Bọn họ cũng không có gì để nói về vấn đề này.
Bởi vì… Rất có thể fans vừa nãy còn cố gắng giải thích "Bọn họ chỉ là bạn thân thôi”, "Diệp Kiểu vốn quen đối xử dịu dàng với người khác rồi”, một giây sau đó thần tượng của họ sẽ bắt đầu vả mặt họ bôm bốp.
Ví dụ như, ở cuối tập một của chương trình truyền hình thực tế, sau khi check-in ở trường đại học, ba người Diệp Kiểu bắt đầu cân nhắc xem tối sẽ ở đâu.
Ở đây có một thứ gọi là nhà nghỉ giá rẻ, một phòng một đêm chỉ tốn 10 tệ, còn cung cấp nước, điện và một bữa tối đơn giản, có thể nói là rất rẻ.
Diệp Kiểu và những người khác sẽ ở đây.
Đêm đó, Diệp Kiểu nhìn bảng giá, bỗng nhiên nói: "Bây giờ trên người chúng ta còn 94 tệ, sau này còn có nhiều chỗ cần phải check-in nữa, nên tiết kiệm một chút thì hơn.”
"Thế này đi, tôi và Lan Đinh sẽ ở một phòng, Hàn Lâm nhỏ tuổi nhất nên ở riêng một phòng, thế này thì một đêm chỉ tốn 20 tệ thôi.”
Phải thừa nhận rằng, mặc dù đề nghị của Diệp Kiểu còn có mục đích cá nhân nhưng xét từ góc độ tiết kiệm tiền thì nó lại hoàn toàn đúng.
Lúc này làn đạn còn bị vẻ chững chạc đàng hoàng của anh lừa bịp, chỉ có một vài người là đau lòng cho thần tượng vì phải chen chúc với người khác trong một nơi nhỏ như vậy.
Nhưng với tư cách là người hâm mộ trung thành của Diệp Kiểu, Hàn Lâm đâu thể ngồi yên để thần tượng phải chịu nỗi ấm ức này!
Thế là lúc này Hàn Lâm đứng dậy nói: "Như vậy sao được! Anh Diệp, ban ngày anh đã mệt mỏi rồi, hay là để em với anh Đường ngủ chung đi, đêm nay anh nghỉ ngơi thật tốt nhé!”
Nụ cười hoàn mỹ trên môi Diệp Kiểu dần sượng trân.
Làn đạn: Hàn Lâm, nhóc cưng của chị ơi, em đừng nói nữa.
Không thấy nụ cười của anh Diệp của cưng sắp không giữ nổi nữa rồi hả!
Đương nhiên Hàn Lâm không thấy làn đạn đang nói gì, cậu ấy tiếp tục nói: "Em với anh Đường không cao lớn như anh, chen nhau ngủ vẫn ổn, anh Diệp cứ yên tâm mà ngủ nhé!”
Diệp Kiểu bày tỏ, mình rất muốn phun ra một câu chửi bậy.
Nhưng anh có thể làm được gì chứ? Chỉ có thể đóng vai người cha già tha thứ cho Hàn Lâm. Cuối cùng Diệp Kiểu phiền muộn lấy được phòng cho một người mà Hàn Lâm với Đường Lan Đinh chen chúc trong một phòng. Hàn Lâm còn rất vui mừng nói với Đường Lan Đinh: "Anh Diệp tốt bụng thật đó! Có thể làm fans của anh ấy đúng là tuyệt vời!”
Đường Lan Đinh: … Ờ.
Làn đạn: Fans tốt dữ ha.