Lần này Hà Tuyền tự bỏ tiền túi để chuyển chương trình ra nước ngoài, có thể nói là bỏ hết vốn liếng.
Quy tắc rất đơn giản, Đường Lan Đinh nghe qua là hiểu, đơn giản mà nói sáu người họ sẽ chia làm hai đôi, sau đó tổ chương trình sẽ phát cho bọn họ số tiền ngang nhau để làm chi phí du lịch. Sau đó họ sẽ dùng chi phí đi lại này để khám phá bảy điểm tham quan ở thành phố này.
Bọn họ phải tự tính toán các chi phí của mình trên đường đi, bao gồm ăn ở, độ nào check-in đủ bảy địa điểm trước sẽ là đội chiến thắng, phần thưởng là có thể ở trong khách sạn sang trọng năm sao.
Ừm…
Đường Lan Đinh sầm mặt, cậu muốn nói là khách sạn năm sao ở đây cũng chỉ thế thôi sao.
Nhưng đa số người đều tỏ vẻ vô cùng kích động trước cuộc thi này, hoặc là nói dù không có hứng thú thì cũng phải tỏ vẻ phấn khích.
Việc chia đội dựa vào cách rút thăm, Đường Lan Đinh hơi lo lắng mình và Diệp Kiểu sẽ bị tách ra, sau đó cậu thấy Diệp Kiểu nháy mắt với mình.
Đường Lan Đinh: …
Bỗng nhiên cậu hiểu ý của đối phương, xem ra lần rút thăm này có vài thao tác ngầm.
Nhớ tới trên đường đi Diệp Kiểu nói với cậu không ít chương trình truyền hình thực tế nói lấy phản ứng chân thật của ngôi sao nhưng thực tế phái sau đều có kịch bản, tâm trạng Đường Lan Đinh hơi phức tạp.
Kết quả rút thăm là, Đường Lan Đinh, Diệp Kiểu và Hàn Lâm ở chung đội, người không hợp với Diệp Kiểu là Bùi Vận Tường chung đội với hai ngôi sao khác. Khi tổ chương trình đưa lộ phí cho họ, chỉ thấy hai người dẫn chương trình đi tới với nụ cười đầy ẩn ý, sau đó người đứng trước của hai đội mỗi người nhận được một tờ một trăm, là loại ngoại tệ.
Sau đó người dẫn chương trình quay lưng đi mất.
Một dấu chấm hỏi từ từ xuất hiện trên đầu người sau đang chờ lấy tiền.
Người dẫn chương trình kinh ngạc nhìn bọn họ: "Sao vậy, không phải đã có lộ phí rồi sao, mọi người nhìn tôi làm gì?”
Nhóm người: …
Ba người, một trăm tiền ngoại tệ, đi du lịch?
Sao mấy người không dứt khoát để chúng tôi uống gió tây bắc luôn đi!
Lúc này có người phản đối, Bùi Vận Tường khoác tay nói: “Khoan đã, có phải quá ít rồi không?”
Người dẫn chương trình nói: "Ít đâu chứ, tỷ giá giữa ngoại tệ và tiền nước ta là 1:6, tương đương với mỗi người có 200 tệ đấy chứ!”
Hàn Lâm tin ngay: "Nghĩ thế thì thấy có vẻ rất nhiều đó!”
Đường Lan Đinh nhìn đứa trẻ ngây thơ này, cậu không nhịn được mà muốn vươn tay xoa đầu cậu ta.
Vừa đưa tay lên đã thấy Diệp Kiểu bình thản kéo Hàn Lâm ra, anh ta nói: "Tôi thấy đội chúng ta cần chọn ra một đội trưởng, sau đó mọi người cùng vạch ra tuyến đường, tránh bất đồng ý kiến.”
Đương nhiên Đường Lan Đinh không có dị nghị gì, mà Hàn Lâm là fan cuồng của Diệp Kiểu cũng sẽ không phản đối đề nghị của thần tượng, Diệp Kiểu thuận lợi làm đội trưởng.
Cuối cùng đội của Bùi Vận Tường vẫn không làm được gì, người dẫn chương trình khăng khăng nói một trăm đã là rất nhiều, tiếp đó còn thu hết điện thoại và tất cả tiền mặt trên người bọn họ.
Điện thoại để liên lạc thay thế là một chiếc cục gạch chỉ có thể gọi điện và nhắn tin.
Đường Lan Đinh ước lượng một chút, cậu có cảm giác chiếc điện thoại đời cũ này có thể mang trên người phòng thân.
Tiếp đó hai đội bị tổ chương trình đưa lên xe chạy đến hai đầu của thành phố, mà điện thoại của đội trưởng nhận được một tin nhắn viết bảy cái tên của điểm tham quan.
Sau khi bị đuổi xuống xe, ba người đứng ở nơi xa lạ, ngôn ngữ những người xung quanh nói như thiên thư, hiếm khi Hàn Lâm lộ ra biểu cảm âm trầm không phù hợp với tính cách lạc quan của mình: “Em chợt nhớ ra, điện thoại đời cũ không có phần mềm phiên dịch… Thôi xong.”
Đường Lan Đinh: "Ừ… Hiển nhiên là không.”
Hàn Lâm tiếp tục nói: "Vậy cũng không cài được ứng dụng bản đồ à?”