Trước Thượng Thanh Cung, Kim Linh thánh mẫu ngồi xếp bằng dưới một gốc cây, buồn bực ngán ngẩm.
Một đóa tường vân hạ xuống, tường vân tản đi lộ ra Đa Bảo đứng trên mặt đất, hắn cất bước muốn đi lên Thượng Thanh Cung.
Kim Linh thánh mẫu vui mừng reo lên: “Đại sư huynh!”
Đa Bảo dừng chân quay đầu nhìn về phía gốc cây, kinh ngạc nói: “Kim Linh sư muội, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Kim Linh cười nói: “Sư huynh, ngươi đang suy nghĩ gì đó? Ngay cả ta ở đây mà cũng không phát hiện ra.”
Đa Bảo cũng cười nói: “Một điểm nghi hoặc trong tu luyện, sư muội cũng đến cầu kiến sư phụ sao?”
Kim Linh gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Đa Bảo hỏi: “Vậy sao không đi vào mà lại ở đây?”
Kim Linh bất đắc dĩ nói: “Bạch Cẩm sư huynh đang thỉnh an ở bên trong, ta cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ thôi.”
Trong lòng Đa Bảo khẽ động, Bạch Cẩm cũng ở đây? Không phải hắn đề điểm đại đạo chi đồ cho sư phụ trước rồi đó chứ? Loại chuyện này không phải Bạch Cẩm không làm được, nhất thời trong lòng liền có chút bất an.
Kim Linh nghi hoặc nhìn Đa Bảo, hôm nay Đại sư huynh làm sao vậy? Sao tâm thần cứ như không được tập trung?
Đa Bảo quay đầu nhìn Kim Linh, hỏi: “Sư muội, ngươi biết Bạch Cẩm đang nói gì với sư phụ không?”
Kim Linh do dự một chút rồi nói: “Lúc ta mới tới cầu kiến thì hình như nghe thấy vấn đề gì đó về luyện khí, cụ thể như thế nào thì không rõ lắm, chỉ nghe được đôi câu.”
Luyện khí? Trong lòng Đa Bảo thả lỏng, chắc hẳn là Bạch Cẩm còn chưa nghĩ tới việc thành đạo của sư phụ và hai vị sư bá.
Lúc này Đa Bảo đi tới ngồi xếp bằng dưới gốc cây cạnh Kim Linh, cười nói: “Sư muội, sư huynh có vài chuyện quan trọng muốn bẩm báo với sư phụ, lát nữa có thể cho ta vào trước hay không?”
Kim Linh gật đầu, cười hì hì nói: “Được chứ!”
“Đa tạ sư muội!”
Bên trong Thượng Thanh Cung, Thông Thiên ngồi trên chủ vị ở nơi cao, Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở dưới.
Thông Thiên nhìn thoáng qua Thái Thanh Cung và Ngọc Thanh Phong, Đa Bảo đã nói gì với bọn hắn vậy? Sao đột nhiên hai vị huynh trưởng lại bế quan? Không được, hắn phải nhanh chóng đuổi theo.
Thông Thiên nói: “Công đức vô cùng có ích, có thể hóa thành Công Đức Thần Luân, Thần hộ thân. Cũng có thể luyện hóa thành Công Đức Thần Khí, gϊếŧ người không nhiễm nhân quả. Vi sư đã truyền phương pháp luyện chế Công Đức Thần Khí cho ngươi, nên lựa chọn như thế nào thì ngươi tự mình quyết định đi. Lựa chọn khác nhau sẽ mang đến những con đường khác nhau, cẩn thận mà đi.”
Bạch Cẩm chần chừ một chút rồi nói: “Sư phụ, ta có thể dung nhập công đức vào bốn thanh Tiên Kiếm không?”
Thông Thiên lắc đầu nói: “Không thể! Tiên Thiên Linh Bảo đều có Tiên Thiên Linh Quang bất diệt, dung nhập Hậu Thiên Công Đức sẽ khiến Tiên Thiên Lực của Tiên Thiên Linh Bảo u ám đi.”
“Vâng! Đệ tử đã hiểu.” Bạch Cẩm cung kính đáp.
Thông Thiên nói: “Nữ Oa thành Thánh, ngươi cũng đoạt được không ít công đức, lựa chọn cẩn thận vào.”
“Vâng! Đệ tử nhất định sẽ cân nhắc kĩ nhưng sư phụ người có thể chỉ điểm một chút cho ta không?”
“Ngươi có biết lý niệm giáo đồ của vi sư là gì không?”
“Hữu giáo vô loại?”
“Nuôi thả!”
Bạch Cẩm: “…” Thật muốn đổi một sư phụ khác.
Thông Thiên cười ha hả nói: “Đi đi! Sư huynh và sư muội ngươi còn chờ ở bên ngoài.”
“Đệ tử cáo lui.” Bạch Cẩm cung kính chắp tay thi lễ rồi đứng dậy đi ra ngoài.
…
Đại môn Thượng Thanh Cung ‘kẽo kẹt’ một tiếng hé mở, thân ảnh Bạch Cẩm đi ra từ bên trong. Hắn vừa ra liền thấy hai người đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây ở đằng xa.
Bạch Cẩm cười giải thích: “Không biết sư huynh và sư muội đang chờ ở bên ngoài, sư đệ ngu dốt trì hoãn một chút thời gian của sư phụ, mong sư huynh và sư muội không trách ta.”
Kim Linh cười hì hì nói: “Ta không sao cả! Dù sao ta cũng rất nhàn rỗi.”
Đa Bảo từ mặt đất đứng lên, mặt không đổi sắc nói: “Sư đệ, sư phụ đang tìm hiểu Thánh đạo, sau này ngươi ít đến thì tốt hơn.”
Sau khi nói xong, Đa Bảo ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào Thượng Thanh Cung, đại môn Thượng Thanh Cung ‘ầm’ một tiếng rồi đóng lại.
Bạch Cẩm nghi hoặc nhìn Kim Linh hỏi: “Sư muội, sư huynh làm sao vậy?”
Kim Linh lắc đầu: “Không biết! Đại sư huynh vẫn luôn như vậy nhỉ?”
Bạch Cẩm gật đầu đồng ý: “Đại sư huynh thật ngang tàng! Vừa nãy được sư phụ truyền đạo, lòng có sở ngộ, sư huynh cáo từ trước.”
Kim Linh cười hì hì nói: “Sư huynh đi thong thả.”
Bạch Cẩm bay lên không trung rồi hướng xuống phía dưới.
Một lúc sau, Đa Bảo vui sướиɠ đi ra từ bên trong Thượng Thanh Cung, đại môn Thượng Thanh Cung ‘ầm’ một tiếng đóng lại, phía trên lấp lánh Thượng Thanh tiên quang, hoàn toàn phong bế.
“Ha ha.” Đa Bảo không nhịn được vui mừng cười to hai tiếng, sư phụ cũng tiếp nhận phương pháp của ta rồi, ta quả nhiên là một thiên tài.
“Đại sư huynh.” Một thanh âm vang lên từ phía xa.
Đa Bảo xoay người, mặt mày hớn hở nói: “Sư muội, có chuyện gì vậy?”
Kim Linh đứng dậy, nhìn Đa Bảo bình tĩnh nói: “Sư huynh, là ta tới trước mà.”
Đa Bảo cười nói: “Đa tạ sư muội đã nhường ta vào trước.”
Kim Linh chỉ vào Thượng Thanh Cung đã phong bế, yếu ớt nói: “Đại sư huynh, có phải ngươi nên giải thích cho tiểu muội một chút, bây giờ là chuyện gì?”
Đa Bảo quay đầu nhìn về phía Thượng Thanh tiên quang lấp lánh, trong lúc nhất thời hắn liền mơ hồ. Sau đó đột nhiên nhận ra hình như hắn đã chặt đứt cánh cửa cầu sư của sư muội rồi.