Kim Linh nhìn Đa Bảo, hé miệng lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.
Đa Bảo vội vàng nói: “Sư muội, ngươi nghe ta giải thích đi! Ta thực sự không phải cố ý đâu.”
Kim Linh phất tiên bào nói: “Ta không nghe, ta không nghe. Ngươi là Đại sư huynh, không cần phải giải thích với ta.” Nói xong nàng đạp tường vân bay xuống phía dưới.
“Sư muội…” Đa Bảo ở phía sau kêu lên, nhìn theo bóng dáng Kim Linh đi xa rồi thì thầm: “Quên đi, không nghe thì không nghe, chờ sư phụ và sư bá thành đạo thì nàng sẽ hiểu.”
…
Bạch Cẩm đi tới một sơn đạo yên tĩnh, từ khi những đệ tử ngoại môn kia bị phong bế tu vi thì cả Thượng Thanh Phong liền trở nên tĩnh lặng. Tất cả những đệ tử bị phong bế tu vi đều lui về điện của bản thân tu tâm dưỡng tính, ít nhất là không dám ra ngoài phá rối nữa.
Bạch Cẩm đi thẳng về cung điện của bản thân, ngồi xếp bằng trên giường suy ngẫm. Lời nói của sư phụ vẫn còn quanh quẩn trong đầu, công đức là một loại lực lượng rất đặc biệt trong thiên địa, công đức nhập thân không những có thể bảo hộ thần hồn mà còn có thể hóa nguy thành an.
Công đức có thể luyện chế Công Đức Kim Đan, dùng để đề cao ngộ tính, thân hợp thiên địa trong một thời gian ngắn.
Công đức có thể luyện chế Thần Khí công phạt, gϊếŧ người không nhiễm nhân quả, còn có thể luyện chế Thần Khí phòng ngự, đẩy lùi chư tà vạn pháp không nhiễm.
Còn có rất nhiều những công dụng khác nữa, quả thực như một món đồ vạn năng.
Đa số những người đạt được công đức đều dung nhập lực lượng của Công Đức vào thần hồn để luyện chế thành Công Đức Kim Luân, bảo hộ thần hồn nhưng Bạch Cẩm không tính luyện chế thành món đồ đó, trong lòng âm thầm có một ý tưởng.
Bạch Cẩm duỗi tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một kiện Lạc Bảo Kim Tiền, ngoài tròn trong vuông còn có hai cái cánh nhỏ đáng yêu đang lơ lửng giữa không trung.
Bạch Cẩm thì thầm: “Chắc là có thể thành công!” Hắn nhắm mắt ngưng thần, một đoàn kim vân hiện lên trên đỉnh đầu, kim vân quay cuồng, hàng ngàn hàng vạn thụy khí.
Lạc Bảo Kim Tiền liền bốc lên một ngọn lửa vô hình, Công Đức Kim Vân phân ra một nhánh bay về phía Lạc Bảo Kim Tiền rồi bay qua giữa nó, bên trên hình thành một Công Đức Kim Tiền.
Một nhánh công đức kia nhất thời bị cắt đứt, bên trong Lạc Bảo Kim Tiền phát ra thanh âm bất mãn, có vẻ như rất không cam lòng.
Bạch Cẩm không để ý tới cảm xúc đùa giỡn này của nó, hắn vẫy tay gọi, Công Đức Kim Tiền liền rơi vào tay Bạch Cẩm.
Ngay chính diện của kim tiền là một đạo cung, tiểu phương khổng đang ở đại môn của đạo cung giống như đại môn của đạo cung đang mở rộng, trên bảng tên nho nhỏ có thể loáng thoáng thấy được ba chữ, Tử Tiêu Cung. Mặt trái của kim tiền là đạo văn quấn quanh, thoạt nhìn tràn ngập hơi thở huyền ảo mà thần bí, bản thân Bạch Cẩm cũng không hiểu có ý nghĩ gì, dù sai trông cao lớn là được rồi.
Bạch Cẩm đánh giá Công Đức Kim Tiền mà chính mình làm ra, vuốt vuốt cằm. Đây cũng xem như xâm phạm bản quyền của Hồng Quân Đạo Chủ nhỉ? Hay là đợi lát nữa đi hỏi sư phụ xem được không?
Bạch Cẩm ném một phát, Công Đức Kim Tiền màu vàng liền rơi vào trong Công Đức Khánh Vân, theo Công Đức Khánh Vân ẩn vào linh đài.
Bạch Cẩm vui vẻ, vậy mà còn có thể thu vào linh đài. Quả nhiên sau khi trải qua luyện chế, Công Đức Kim Tiền khác với Công Đức Vân bình thường, ngưng thực hơn nên tác dụng cũng mạnh mẽ hơn.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Một tràng tiếng đập cửa truyền tới từ bên ngoài, thanh âm vui mừng vang lên: “Sư huynh, Bạch Cẩm sư huynh!”
Bạch Cẩm lật tay thu hồi Lạc Bảo Kim Tiền rồi vung tay lên, đại môn ‘ầm’ một tiếng mở ra. Hai đạo thân ảnh đứng ở bên ngoài, một người là Bạch Hạc đồng tử phấn điêu ngọc trác, người còn lại là Thạch Cơ.
Bạch Cẩm nhẹ nhàng xuống giường, kinh ngạc nói: “Bạch Hạc, ngươi sao vậy? Nhị sư bá tìm ta sao?”
Bạch Hạc lắc đầu nói: “Không phải! Lão gia bế quan rồi, ta nhàn rỗi nhàm chán nên đến tìm sư huynh chơi.”
Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Vậy thì tốt, vừa hay ta cũng đang nhàm chán. Đi! Sư huynh dẫn ngươi đi câu cá.”
Cá? Hai mắt Bạch Hạc đồng tử sáng rực lên, từ khi đến Côn Luân Sơn, mỗi ngày đều phải ăn gió uống sương, cuộc sống vất vả, lâu lắm rồi chưa được ăn món cá mà bản thân thích ăn, thật hâm mộ sư huynh có thể sống tiêu sái như vậy, còn có thể đi ra ngoài câu cá.
Thạch Cơ hỏi: "Sư huynh, ta có thể đi cùng không?”
Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Sư muội không muốn đi cũng không được ấy! Ta không biết làm cá đâu, cùng đi đi nào.”
Thạch Cơ cười khẽ nói: "Nếu sư huynh không chê thì cứ để cho ta.”
Ba người cùng đi tới một dòng suối nhỏ dưới chân núi, sau đó cứ thế ngồi thẳng xuống bãi cỏ mà câu cá.
Một lát sau, Bạch Hạc đồng tử không chịu nổi việc ngồi yên liền lén dùng pháp thuật, cá lớn cá nhỏ nối tiếp mà đến, câu đến quên cả trời đất.
Thạch Cơ bèn thể hiện tay nghề, hương thơm bay khắp bốn phương.
Một lát sau, ba người ăn no ngồi dưới tàng cây râm mát, lười biếng nghe tiếng chim hót vọng ra từ núi rừng.
Bạch Hạc đồng tử ợ một cái, hâm mộ nói: "Vẫn là Thượng Thanh Phong của các ngươi tốt, Ngọc Thanh Phong quá buồn tẻ, quá vắng vẻ, chỉ có hai người là ta với lão gia.”