Nếu Có Ngày Mai Liệu Anh Và Em Có Thể Là Vợ Chồng?

Chương 7

Ngày - tháng - năm

Gửi đến chàng trai của em

Anh! Em thích anh!

Cảm giác khi được nói ra thật sự rất thoải mái. Nói đến đây, thật ra em chẳng muốn đưa lá thư này đến tay anh đâu, vì khi anh đọc lá thư này chính là lúc chúng ta đã xa nhau rồi.

Anh có biết anh là người giúp em từ một đứa nhỏ mờ nhạt bỗng trở nên nổi bật, là người có thể khiến em sẵn sàng làm việc ngớ ngẩn nhất cho đến can đảm nhất, anh là người khiến em quên đi cả bản thân mình bất chấp để ở bên cạnh anh cho dù là mang khổ đau hay tổn thương đi nữa. Anh có biết hay không Nguyên Khôi?

Em nhận lấy cây xương rồng để ôm vào lòng cho dù bị gai đâm đau đến không thở nỗi cũng phải cố gắng ôm chặt để giữ gìn cây xương rồng này hay không? Anh là tín ngưỡng, là những hỉ - nộ - ái - ố của riêng em, nhưng anh mãi chỉ ở lại trong hồi ức của em. Sau tất cả, đối với anh em chỉ là đứa em gái đang thầm yêu anh trai của mình. Đến cuối cùng, kết thúc rồi em lại hèn nhát để thổ lộ bằng cách này....

16 tuổi là tuổi còn bồng bột nhiều khi nói được nhưng chẳng bao giờ làm được, suy nghĩ được nhưng chẳng bao giờ quyết định được, ước mơ được nhưng chẳng bao giờ thực hiện được. Có lẽ ở cái tuổi này em sợ nhất những mong muốn nửa vời, sợ đến một lúc nào đó em lại cảm thấy bản thân mình ích kỉ đến tồi tệ, sợ rằng em chẳng đủ mạnh mẽ để một mình đối mặt với những chông gai, nghịch cảnh phía trước của cuộc đời em. Thật sự cảm giác đó là gì anh nhỉ? Em đã phải gồng mình để hít thở, để tồn tại, để lặng lẽ nhìn cuộc sống trôi qua. Em đã để trái tim mình tổn thương vì thích anh.....

Anh có biết em thật sự đã bị ánh nhìn lần đầu tiên của anh chinh phục hay không? Ánh mắt đó nhìn em dịu dàng như muốn che chở cho em. Nhưng anh có biết không cuối cùng thì em nhận lại từ anh những sự đau thương....nhưng em lại muốn cảm ơn anh đã cho em một mối tình đầu thật đẹp có thể thích anh đến nhường này

Xin lỗi anh....

Anh trai của em...

--------------------------------

Sau 3 ngày thi biết kết quả thì Nguyên Khôi đã đậu vào chuyên Trần Đại Nghĩa, vui mừng nên đã quên mất lá thư mà Lam Diệp đã đưa cho anh lúc tạm biệt

Đến tận 5 ngày sau khi ăn liên quan anh về nhà thì mới nhớ ra lá thư, và rồi.....anh đã chạy khắp mọi nơi để kiếm tìm cô, đến nhà cô thì nghe nói rằng cô đã qua nhà Nghiêm Hân từ 3 ngày trước cùng với Minh Huy và không ai biết cô làm gì

Anh đành chạy bộ đến nhà Nghiêm Hân, cảm giác lúc này lo sợ. Tại sao, anh lại không biết cô thương anh đến như vậy? Tại sao lại để cô vụt mất như vậy

Anh chạy đến nhà Nghiêm Hân thì thấy Nghiêm Hân cùng Hoàng Long bước từ chiếc xe taxi xuống

- Lâm, Hân hai người có biết Lam Diệp đang ở đâu không? Tôi muốn gặp em ấy nói chút chuyện

Trên tay của Nguyên Khôi vẫn còn cầm lá thư của cô gửi cho anh. Nghiêm Hân thấy thế liền cúi mặt xuống không nói lời nào,....

- Bốp

Hoàng Lâm bước đến tẩn vào mặt của Nguyên Khôi một cái như trút cả nỗi lòng của Lam Diệp vào đó

- Cậu đã đẩy bạn ấy đến bước đường cùng mà phải bỏ sang Mỹ đấy cậu nghĩ cậu là ai? Có thương ai thì kệ cậu, tại sao cậu lại để Lam Diệp ngày đêm khóc vì cậu? Không phải Minh Huy đi cùng Lam Diệp thì tụi này cũng không biết thế nào đấy!!! Cậu đừng xuất hiện trước mặt nó nữa

Hoàng Lâm nói xong thì mở cửa nhà của Nghiêm Hân bước vào chẳng thèm quan tâm Nguyên Khôi thế nào

- Hân, Lam Diệp...đâu rồi?

Nguyên Khôi vẫn cố tình hỏi lại lần nữa, anh mong rằng những lời anh nghe là sai. Đến lúc biết được người mình thương, thương mình tại sao lại như thế này?

- Cậu ấy cùng Minh Huy đến Mỹ từ ba ngày trước rồi, nghe nói là đăng kí nhập học rồi. Cậu đừng tìm cậu ấy nữa hãy để cậu ấy yên đi Nguyên Khôi. Hẹn gặp lại cậu

Nghiêm Hân bước vào nhà rồi đóng cổng lại nhìn Nguyên Khôi bằng ánh mắt u buồn

Cô cũng biết Nguyên Khôi thích Lam Diệp, nhưng cả hai lại không nói để chuyện tệ đến mức này. Có lẽ có duyên gặp nhau nhưng lại không có nợ nhau...nên phải như vậy

Dù là sao thì cũng đã bỏ lỡ nhau....mọi thứ đã khép lại một mối tình

Một người đi nơi khác một người ở lại....mọi thứ kết thúc....thật rồi.

Nguyên Khôi ngồi rụp xuống trước cổng nhà Nghiêm Hân, bỗng trời trút xuống một cơn mưa như khóc than cho một câu chuyện tình kết thúc khi vừa mới chớm nở...

||||||||||||||||||||||||