Nếu Có Ngày Mai Liệu Anh Và Em Có Thể Là Vợ Chồng?

Chương 8

14 năm sau

Ò í e ò e....

- Tình hình bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch....là xuất huyết phổi, gọi gấp bác sĩ khoa gan - tuỵ - mật đến đây. MAU LÊN

Hôm nay, là ca trực đêm của bác sĩ Thẩm Phó chàng trai khó gần của khoa ngoại thần kinh. Tưởng rằng đêm nay bệnh viện sẽ yên bình, ai ngờ có tai nạn do sập giàn giáo diễn ra khiến nhiều công nhân ở lại trong đêm thiệt mạng. Lại một đêm không ngủ với bác sĩ Phó

Các y tá và bác sĩ liên tục làm việc, người sát trùng người chuẩn bị phòng mổ,....đủ mọi chuyện để làm

- Vâng

Một người người thực tập cả ba năm chưa được vào biên chế bác sĩ chính lên tiếng. Hôm nay lại không được ngủ với cô nữa rồi

- Chị ơi,......giáo sư Phó kêu chị đến phẫu thuật cho người bị xuất huyết phổi kìa

Ninh Phương Nguyên là hậu bối 3 năm không được vào biên chế do làm việc cẩu thả. Chạy vào phòng làm việc của một vị bác sĩ nữ mà lớn tiếng gọi

- Chị ơi

Không nghe ai trả lời, cậu nhóc lại gọi thêm lần nữa. Tại sao phòng sáng đèn mà không thấy ai

- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đợi tôi năm phút

Một người đang nằm trên ghế sofa lên tiếng

- Uizzzz, hết hồn vậy chị? Chị ngủ à? Nhanh đi chị....

Phương Nguyên ôm tim, cậu đã 26 tuổi mà cứ như một thằng nhóc không lớn nổi

- Bệnh nhân xuất huyết phổi chụp CT và MRI trước cho tôi, xong rồi đợi tôi ở phòng máy tôi sẽ qua liền

Mạc Lam Diệp đứng lên, cô đang mặc chiếc áo sơ mi và chiếc váy màu xám dài hơn đầu gối một chút, ra dáng thiếu nữ rất nhiều.....nhưng cũng đã 30 tuổi một bà cô già chưa có chồng

- Yes Sir

Phương Nguyên chào theo kiểu quân đội rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc của cô

Lam Diệp nhúng vai, bước ra khỏi phòng ánh mắt cô nhìn lên bảng chữ phòng Trưởng Khoa đang để trống không ai làm mà thấy khoa của mình thật bất hạnh đến một vị trưởng khoa cũng không có

Cô liền đi đến phòng thay đồ thay bộ đồ phẫu thuật rồi khoác lên chiếc áo blouse trắng ra dáng một bác sĩ thực thụ chứ không phải là bà cô già 30 tuổi nữa rồi

* Tít.....tít....tít

- Kích điện 250V

-.....

-300V

-....

- Không được rồi bác sĩ người này tim đã ngừng đập hai phút rồi ạ!

- Thời gian tử vong 2 giờ 48 phút sáng ngày 28 tháng 2 năm 2019

Trưởng khoa ngoại thần kinh Thẩm Phó đã làm tất cả để cứu sống người đàn ông già bị mắc kẹt ở trong một góc là người cuối cùng thoát khỏi bãi hỗn loạn nhưng...đã quá muộn

- Anh Phó, người này tuy thấy không bị gì ngoài da nhưng bên trong đã gãy đốt xương sườn rồi, cộng với việc xuất huyết vùng não phải chúng ta không làm gì được...

Lam Diệp đứng bênh cạnh đàn anh đã giúp cô những ngày đầu mà an ủi, người anh này đã giúp cô hiểu ra rất nhiều điều, đây là lần đầu tiên cô thấy anh phải cúi đầu vì bất lực

Cô vừa bước từ phòng phẫu thuật ra thì nghe mọi người bàn tán bác sĩ Thẩm Phó cứ kích điện và làm mọi thứ để người đàn ông nào đó có thể sống nhưng không thể được nên cô mới chạy ngay đến vỗ vai anh an ủi

- Em thì biết gì chứ. Đây là bệnh nhân của anh để anh tự lo. Em lo việc mình đi

Thẩm Phó quát lớn rồi bước đi loạn xạ về phòng trong sự mệt nhọc

- Nguyệt Duy cô đem Vitamin cho bác sĩ Phó, và ly sữa cho anh ta tôi thấy anh ta xíu nữa là chết cùng chú này rồi đấy

Lam Diệp quay sang cô hậu bối của Thẩm Phó và nói

Cô không ngờ Nguyệt Duy cùng làm chung một bệnh viện với cô. Đúng là oan gia thật. Nhưng ông trời cũng ưu ái cô hơn dù gì cô cũng là bác sĩ chính còn Nguyệt Duy chỉ là bác sĩ thực tập 3 năm chưa được vào biên chế thôi

- Vâng! Bác sĩ

Nguyệt Duy cô cái gì cũng có, thế mà lại phải làm con hề trong mắt của Lam Diệp suốt hai ba năm đã là quá ấm ức rồi, giờ cô ta còn sai cô này nọ. Không kiềm chế nổi đã lao vào đánh mất rồi. Cái gì cũng muốn cướp của cô

Từ tối Lam Diệp đã không được ngủ cô đang mất ngủ nghiêm trọng ngày gì đâu mà việc quá trời việc vậy, ngả lưng một chút là gọi,...nói thật chứ cô là sâu ngủ chính hiệu

* ~~~ Điện thoại của Lam Diệp bỗng reo

Mắt nhắm mắt mở mà nghe máy

- Alo, Mạc Lam Diệp nghe!

- Em đang trong thời kì thiếu ngủ phải không?

Tiếng người đàn ông phát ra từ tiếng trong điện thoại cô giật mình nhìn vào màn hình thì thấy  chữ Anh thì hốt hoảng ngồi bật dạy

- Huy, anh gọi em có gì không?

Lam Diệp đã không còn giống cô gái của 14 năm về trước nữa rồi, những năm gần đây cô thấy được tình cảm mà Minh Huy dành cho cô nên đang thầm thương

- Em vất vả nhỉ? Nghe giọng là biết mới vừa phẫu thuật xong??

Minh Huy cười như không cười, vuốt ve món quà mua cho cô khi chuẩn bị về nước sau khi hoàn thành bài tiến sĩ sắp tới

- Không có. Em đang chuẩn bị đi thăm bệnh nhân

- Vậy à? À, Diệp 2 tháng nữa anh về nước em liệu mà chuẩn bị cho anh băng rôn chào mừng nhé

- 2 tháng à? Lâu thế

Cô đã 2 năm 3 tháng không gặp anh rồi đó

Tình cảm của cô và anh vẫn đang là bạn bè. Chẳng ai dám ra mặt thổ lộ nhưng cũng ngầm hiểu được đối phương

- Nào về anh sẽ có bất ngờ cho em

- Khi anh về, anh định làm ở đâu? Bệnh viện của em dư người thực tập rồi, toàn là những người chưa vào biên chế. Anh tính thế nào

Cô rất muốn làm cùng anh nhưng thật sự không còn chỗ nào nữa rồi trong khoa gan - tuỵ - mật vì nghe nói sắp nhận thêm một người nữa

- Tới đó đi rồi tính. Em thức dậy, ăn sáng đi rồi chuyển ca. Anh đi ngủ, sắp xỉu đến nơi rồi

Minh Huy cười gian trá rồi nhẹ nhàng nói với cô, anh thật sự đã thương cô 14 năm rồi, cô gái ngốc của anh

- Ừm. Em biết rồi

Thế là cuộc nói chuyện kết thúc cô nhắm mắt ngủ trên ghế sofa không thèm nghe lời anh...

Đến chiều, Phương Nguyên lại đến phòng làm việc của Lam Diệp mà tám chuyện trong bệnh viện cho cô nghe, vậy mà cô cũng nhiệt tình lắng nghe

- Bác sĩ Diệp. Hôm nay nghe mọi người nói có cuộc phỏng vấn thực tập sinh mới đấy. Chị có muốn tham gia không?

Lại một người nữa vào, thế Minh Huy của cô phải làm thế nào? Không được làm chung nhau nữa rồi...ước mơ của cô dang dở rồi

- Vậy à? Lần trước tôi không có tham dự lần này phải đi thử xem

Cô quyết sẽ không nhận thực tập sinh lần này để đợi Minh Huy trở về

Nhưng cô thật sự không biết bệnh viện Huy Phong này là của nhà Minh Huy, nếu biết chắc cô không lo nghĩ những chuyện trẻ con như vậy rồi

- Đúng đấy. Lần này là thực tập sinh khoa mình đó chị.

Phương Nguyên nhiệt tình hưởng ứng

- Mấy giờ vậy?

- Dạ 3h chiều

- Vậy tôi đi xem tình hình bệnh nhân ở khu 2B đây. Từ đây đến đó tận 1 tiếng nữa, nào mà Mai Vân đến thì bảo tôi

Mai Vân là bác sĩ chung khoa với Lam Diệp. Cô nói xong thì đẩy cửa bước đi, lần này cô không tha cho thực tập sinh đó đừng mơ giành cái ghế cuối cùng với Minh Huy của cô

- Vâng

Phương Nguyên cười toe toét, cùng Lam Diệp bước ra ngoài

* Phòng họp

- Cậu tên gì?

Mai Vân nhìn Nguyên Khôi không chóp mắt, người thế này tại sao lại làm nghề này? Người mẫu mới hợp với anh ta cơ chứ

- Trần Nguyên Khôi ạ

Nguyên Khôi nở nụ cười, anh thay đổi quyết định ở giữa con đường, mong là mọi việc suôn sẻ

- Tại sao cậu lại muốn vào bệnh viện của chúng tôi thực tập? Không phải là bệnh viện khác? Đừng bảo với tôi do bệnh viện này nổi tiếng đấy nhé?

Mai Vân là người am hiểu, mọi lời cô nói dù là cố ý châm chọt nhưng đều là những lời thẳng thắng

- Bởi vì muốn cứu sống người bị mắc bệnh

Nguyên Khôi nghiêm túc trả lời. Anh không muốn nhìn thấy những người chết trước mắt mình mà bản thân không làm được gì nên mới vào ngành này

- Cậu đạt loại giỏi của đại học Y Quốc gia à?

- Vâng

* Lam Diệp bước vào cùng vs Phương Nguyên

- Xin lỗi, tôi đến trễ

Lam Diệp cầm tài liệu về bệnh án đẩy cửa bước vào

- Lam Diệp, cô đến rồi à

Mai Vân kéo ghế cho Lam Diệp

Vừa ngồi vào ghế Lam Diệp đã bất ngờ tại sao người đối diện cô lại là Nguyên Khôi. Trái đất này nhỏ thế. Chọn con đường trốn tránh tận nửa vòng trái đất giờ đây quay về lại gặp ngay người đó ở trong bệnh viện

- Trần Nguyên Khôi???

Lam Diệp mấp máy môi

- Cô biết anh chàng này à?

Mai Vân nhìn cô rồi quay lại nhìn Nguyên Khôi

- Lúc cấp 2 là bạn cùng lớp. Ơ mà, sao anh lại ở đây chẳng phải ngành anh thích liên quan đến máy tính hay sao?

Cô trả lời Mai Vân rồi quay sang hỏi Nguyên Khôi. Cô hơi bất ngờ khi gặp lại nhưng chẳng có cảm giác gì ngoài bất ngờ cả

- Hì. Học được đại học năm 2 của đại học công nghệ thì thấy mình không hợp nên mới chuyển ngành

Anh không ngờ cô vẫn còn nhớ rằng anh thích gì. Thấy cô ở đây anh thật may mắn, lần này được làm việc chung với cô. Anh sẽ tận dụng cơ hội này mà thổ lộ tình cảm và sự chờ đợi mười mấy năm trời

- Nếu tôi nhận cậu vào làm việc đầu tiên cậu làm là gì ???

Mai Vân lại tiếp tục vấn đề

Lam Diệp nhìn Nguyên Khôi mà không nói lời nào, sau bao nhiêu năm thì chẳng khác gì so với lúc trước

- Làm quen giới thiệu với mọi người, đợi ai đó làm chủ nhiệm của mình rồi sẽ học tập kinh nghiệm của người đó

- Được. Thông minh lắm. Từ ngày mai cậu vào làm đi. Lam Diệp là chủ nhiệm của cậu, muốn gì cứ hỏi người đẹp này. Tôi đi trước

Nói xong Mai Vân đứng lên và bước ra khỏi phòng họp

- .....

-......

4 mắt nhìn nhau

- Trong phòng này có ai thấy thiếu oxi để thở không? Ngột ngạt ghê

Phương Nguyên nhìn Lam Diệp rồi lại nhìn Nguyên Khôi

- Chỉ cậu thấy đấy! Đi xem thử Quế Khải giường bệnh số 6 và Minh Bảo số 24 tình trạng thế nào, rồi về báo với tôi

- Vâng, em đi liền

Nói xong liền chạy đi, năm nay mà Lam Diệp phê cậu con F như năm ngoái thì có mà ở nội trú trong bệnh viện này đến cuối đời

- Ngày mai, em không có ca trực vào buổi sáng, em sẽ trực đêm nên mai 6h tối anh hãy đi làm

Lam Diệp đứng lên, nhẹ nhàng nói ra lịch làm việc. Vì anh là học trò của cô nên làm việc theo giờ của cô. Cô làm gì anh làm đó

- anh biết rồi......em có khoẻ không?

Nguyên Khôi ấp úng hỏi.

- Rất khoẻ.

Nói xong cô bước ra khỏi phòng họp, thở một hơi thật dài. Gặp lại mối tình đầu cô thật sự hơi bất ngờ.