Nếu Có Ngày Mai Liệu Anh Và Em Có Thể Là Vợ Chồng?

Chương 6

Từng ngày, từng ngày lặng lẽ trôi qua thật nhanh, người lùn có thể cao, người mập có thể ốm, người xấu có thể phẫu thuật để trở thành một mỹ nam, mỹ nữ nhưng thời gian không bao giờ có thể trở lại được quá khứ không bao giờ có thể biến thành hiện tại.

Hôm nay chính là quá khứ còn ngày mai chính là tương lai chúng ta hãy sống thật hạnh phúc để tương lai sau này không phải hối tiếc

Ta đang sống giữa thanh xuân của mình. Tuổi mà người ta thường bảo rằng còn rất nhiều bồng bột, nhưng là tuổi mà người ta có thể yêu và cháy hết mình, cho tình yêu, cho những ước vọng, nhiều khi là cho những thứ mù mờ và xa xăm

Người ta hiện tại có thể cười thật to rồi bật khóc cũng ngay lúc đó

Tuổi thanh xuân là cái tuổi mà người ta bắt đầu nhặt nhạnh từng chút khao khát để xây đắp những ước mơ những hoài bão cho riêng mình.

Là khi tất cả không chỉ gói gọn trong những trang nhật ký là cái nắm tay thật chặt, là tiếng hô vang cố lên! là những động lực chẳng thể gọi thành tên

Lam Diệp và Minh Huy đứng trước cảnh biển mênh mông, rộng lớn mà mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau

Do ngày mai chính là ngày mà cả hai làm bài thi để thi vào cấp 3, bước ngoặc để xác định một tương lai tươi sáng. Nấc thang được coi là quan trọng

- Tại sao cuộc sống này tẻ nhạt đến như vậy ?

Lam Diệp hét lớn, thỏa lòng mình hòa mình cùng với hoàng hôn.

Cô thật sự không biết rằng trước ngày thi lại có một loại cảm xúc lạ thường như thế này vừa sợ rằng sẽ bỏ lại đằng sau nhiều chuyện chưa làm xong, sợ rằng mình bỏ lỡ thứ gì đó cảm giác vừa lo lắng, vừa sợ sệt

- A..A....a...a....a.....

Minh Huy chỉ đứng nhìn cô la mà thôi, vì cậu chẳng có gì phải lo phải sợ cả, bài vở thì cũng đã thuộc hết, chỉ còn vào phòng đọc đề và làm là được, còn những việc phía trước sẽ để tương lai quyết định

- Cũng trễ rồi mình về thôi, mai còn thi nữa Diệp

Minh Huy lên tiếng bảo cô về

- Ừm về thôi

Cô vui vẻ quay sang nhìn cậu nhẹ mỉm cười

Đời người mấy ai được sống thoải mái. Hãy là chính bản thân mình, không biết  ngày mai sống hay chết, hạnh phúc hay đau khổ, vui vẻ hay buồn bã thì ngày hôm nay phải sống thật đúng nghĩa để sau này không phải hối tiếc về ngày hôm nay, về những điều mình chưa làm ( Hì :v lạc đề rồi)

* Sáng hôm sau

Vừa tờ mờ sáng Lam Diệp đã nhận được 1 tin nhắn từ Nguyên Khôi, nội dung là: Thi tốt

Do lúc sáng thức sớm để dò lại bài, nên khi tin nhắn vừa gửi đến cô đã lập tức đọc ngay, đọc xong rồi tâm trạng càng trở nên tệ xuống vì cô không muốn nói chuyện với anh đối với cô giờ lúc này chỉ muốn buông tay cho bớt đau khổ nếu nghe lời từ chối từ anh thì có lẽ cô khó mà đối mặt với cuộc sống sau này

Người ta có ý tốt chúc mình, mình cũng vui vẻ nhiệt tình chúc lại cho êm cửa êm nhà vậy

Vệ sinh cá nhân xong cô liền xuống nhà, nhìn thấy chàng trai duy nhất trong nhà đang đeo tạp dề hình cá sấu mà cô mỉm cười. Nụ cười buổi sáng đẹp rạng ngời

- Huy, chàng trai đảm đang của năm

Cô với tay bóc lấy miếng thịt xào chua ngọt trên bàn để vào miệng ăn ngon lành rồi hướng đôi mắt híp lại vì nghẹn qua nói chuyện với cậu

- Con gái con lứa gì vậy trời?

Cô trợn tròn mắt lên, đã nghẹn rồi còn móc họng người ta nữa tức mà chết

- Rồi sao? Có gì uẩn khúc không?

Cô ngồi xuống bàn lấy đũa gấp lia lịa rồi quay sang hỏi

Minh Huy nhìn cô gái vui vẻ ở ngoài mặt mà trong lòng đầy thương tích này mà lòng đau. Nhẹ nhàng nhìn vô mỉm cười, có lẽ chỉ là tình cảm trẻ con nên cô mới dễ dàng bỏ qua đến vậy

Quan tâm người đó tận 3 năm ấy vậy mà đến cuối cùng biết rằng người ta chưa từng quan tâm mình nó đau đến tột cùng, ấy vậy mà cô vẫn vui vẻ như bình thường có lẽ cô đã phải chịu đau thương rất nhiều

Cô đã đơn phương vô nghĩa tận 3 năm

- Huy ăn chung với Diệp đi, sắp đến giờ rồi đừng có đứng đờ người ra như thế

- Ừm

Hôm nay là ngày cuối cùng gặp chàng trai ấy. Cô phải đối mặt sao đây?

Mặt cô cứ đờ đẫn ra. Suy nghĩ nó cứ rồi bời hết cả lên

Vào lớp làm bài thi, làm xong nhanh rồi ra về trước. Cô chẳng tha thiết gì ở lại phòng vì cô thi chung phòng với tình địch Nguyệt Duy, thấy mặt người đó là cô không thể làm bài rồi

Vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Nguyên Khôi đang ngồi ở gốc cây bàng nhìn thấy cô thì mỉm cười

- Anh làm bài thi tốt không ??

Lam Diệp bước đến gần Nguyên Khôi

Nhìn chàng trai mà cô dành cả 4 năm cấp 2 để yêu mà đau lòng. Đến cuối cùng chỉ kết thúc ở anh em

- Anh làm bài cũng tốt. Còn em thế nào?

Nguyên Khôi nhìn thấy Lam Diệp thì cũng nhẹ nhàng mỉm cười với cô. Anh thật chẳng biết tại sao anh không thể thổ lộ tình cảm với cô. Chắc có lẽ cái danh anh trai quá lớn

Hai người nhìn nhau, đó có lẽ là cái nhìn cuối cùng, cái nhìn của sự xa cách

- Tốt. Anh có thay đổi gì không?

Cô vẫn mong rằng trả lời có và sẽ nói không cùng học cấp 3 với Nguyệt Duy. Đây có lẽ là một giấc mơ

Anh thì lại mong rằng cô sẽ bảo mình cùng học chung cấp 3 đi

Hai người đã để cái tôi quá lớn. Nên đã đánh mất nhau. Hai trái tim rỉ máu chỉ vì những suy nghĩ tiêu cực

- Thay đổi sao? Có lẽ không, anh chẳng có động lực gì

Câu nói mang hàm ý mà không phải là ai cũng có thể thấu hiểu được. Anh đợi cô, cô đợi anh. Điều đó đã khiến cả hai bỏ lỡ nhau

Đây chỉ là tình cảm của những cô cậu lớp 9 nên có lẽ nó không quan trọng. Nhưng đây chính là thanh xuân. Là cái thời điểm học cách yêu cũng như hi sinh không cần hồi đáp

- Anh có biết hôm nay là ngày cuối mà chúng ta cùng học chung dưới 1 mái trường hay không?

Cô hỏi anh mà trong lòng rỉ máu.

Thanh xuân chính là sự ích kỉ như vậy, lấy đủ lí do để tổn thương người khác, nhất là những người yêu thương ta, để rồi đến lúc cuối cùng phải dùng một khoảng thời gian rất dài để sám hối

- 9 năm học chung cũng đủ rồi. Cấp 3 thì em phải tự đi một mình rồi, anh trai không thể cùng em đi tiếp

Nghe xong câu nói đó cô đã để lại một lá thư cho anh rồi chạy ra khỏi cổng trường, cô không thể nào đứng vững trước mặt Nguyên Khôi nữa rồi. Hai tiếng anh trai đã khiến cô hiểu hết mọi chuyện

- Lam Diệp...

Anh định xoa đầu cô một cái rồi mới về, vì cô thích như vậy. Ngồi ở đây chỉ mong được gặp cô vậy mà cô lại bỏ về chỉ để lại một lá thư, có lẽ tình cảm của cô anh không phải là người nắm giữ rồi

Hai người, hai suy nghĩ. Vì những suy nghĩ như thế mà bỏ lỡ nhau.

Cuộc sống mà.

Chúng ta là có duyên gặp nhau nhưng lại không có nợ để ở lại bênh nhau. Cũng giống như bây giờ dù có yêu nhau mà không có nợ nhau thì cũng cách xa nhau mà thôi

Đối với anh giờ đây chính là cái cảm giác lần đầu tiên trong đời bị ai đó đá thật là đau, tổn thương về mặt tình cảm rất lớn. Cuộc sống sau này có lẽ rất khó khăn

- Này, mày đưa lá thư cho cậu ta rồi à? Mày định ở đó khóc hoài hay sao?

Lam Diệp chạy đến nhà của Nghiêm Hân khóc một trận thật to, cô tin rằng đứa bạn này sẽ là giúp cô trút hết nỗi buồn vào lúc này

- Tao muốn đi Mỹ, có được không?

Cô bỗng nhiên ngước mặt lên nhìn Hân Hân trang trọng, với đôi mắt sưng húp cả lên và nói

- Lúc Minh Huy hỏi mày thế nào, thì mày nói là mày không muốn đi, để đến có chuyện rồi mày nói mày muốn đi. Thi chuyển cấp cũng xong hết rồi mày đang muốn tụi này tức điên hay sao?

Nghiêm Hân biết là Lam Diệp của cô rất đau lòng muốn đến Mỹ để quên hết mọi chuyện nhưng tại sao không đi lúc đầu đến lúc nộp học bạ hết rồi lại đi

- Tao xin lỗi. Giờ tao rất muốn đi

- Ừ. Mày đến đó cùng với Minh Huy đi, ba mẹ cũng muốn như vậy. Tao với Lâm thì hết cấp 3 sẽ qua đó học đại học

Nghiêm Hân gật nhẹ đầu. Cô tin rằng bây giờ Lam Diệp đi rồi thì sẽ trót bỏ được mối tình đầu cay đắng này

- Ừ

- Chúng ta chỉ vừa tròn 16 tuổi thôi, chuyện tình cảm này đâu là vấn đề, sẽ có nhiều mối tình như vậy nữa mà. Mày đi qua đó hãy tự suy nghĩ lại mọi chuyện đã qua, tao tin mày sẽ trưởng thành từ việc này

Nghiêm Hân ôm cô vào lòng, tại sao phải kết thúc như vậy mới được vậy. Câu chuyện tình cảm từ hai phía mà còn không thể gặp nhau được thế này thì biết phải làm sao. Có lẽ cách đi này là đúng nhất rồi

Từ đầu những tình tiết tình cảm hay thì lại giữ trong lòng đến cuối cùng thì mất trắng không giữ được gì trong tay

Lam Diệp mệt mỏi bước vào nhà, căn nhà không một bóng người chỉ có người con trai đó đứng dưới cầu thang mà nhìn cô đau lòng, người mà không hiểu không khí gia đình là thế nào đang cùng cô rơi nước mắt. Tại sao cô đã yếu đuối rồi mà Minh Huy bờ vai của cô cũng yếu đuối thế này

- Cậu ổn chứ ? Tôi vừa nghe ....

Chưa để anh nói hết thì cô đã chạy đến và ôm chầm lấy anh mà khóc như một đứa con nít. Đối với cô giờ đây anh chính là người mà cô cần nhất lúc này

Còn anh thì chính lúc này đã phải lòng cô mất rồi, cô khóc mà anh lòng cũng quặn đau, anh nhẹ nhàng vỗ vai an ủi cô