Một chút sầu lo trên gương mặt của Long điền nhã tử, không vui vì con mình đẻ ra lại thân mật với Quý vân tranh như vậy, nói thực ra, bà có điểm bất an, cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì.
“Lị tử bên kia cũng phải có quan điểm là Lạc đã sắp kết hôn cùng Vân tranh đừng có gây ra nhiễu loạn” Lôi minh viên công đạo.
Tuy rằng rất không vừa lòng với việc Lôi lạc chọn một nữ nhi của một công ty bình thường làm vợ, nhưng việc đã đến nước này, ông cũng không thể thay đổi được gì. Có lẽ Long điền nhã tử nói cũng đúng, ông vì thẹn với mẫu thân đã mất của Lôi lạc cho nên mới đồng ý cho Lôi lạc đến Đài loan mở đại hội tuyển thê.
Tóm lại, sự việc đã ra như vậy, ông cũng không muốn xảy ra rắc rối gì.
Mọi sự trong nhà tốt đẹp, đây là ý muốn nhiều năm qua của ông.
Hoa viên Long điền gia, mới vừa rồi còn thấy không ngớt tiếng trò chuyện huyên náo của một nam nhân, ở phía trước một người im lặng đi tới, bất quá đi sau Quý vân tranh hắn càng ít lời, từ lúc ra khỏi sảnh kia không thấy nàng nói một câu.
Chạng vạng, gió nhẹ kinh đưa trên dãy hành lang gấp khúc bên ngoài, có một tòa tháp hoa sen to, bên dưới đàn vịt trời đang bơi lội, còn có rất nhiều rùa, và đặc biệt nổi bật là một rừng hoa anh đào nở rộ, phóng tầm mắt ra xa như là không thấy điểm dừng, không quen đi lại nhất định là sẽ bị lạc đường.
“Này, học muội, em sẽ không cho là lời nói của anh lúc ở trong đại sảnh là thật chứ?” Lôi dương vừa đi vừa nói, cũng không quay đầu nhìn Quý vân tranh.
“Anh là có ý tứ gì? Những lời anh nói trong đại sảnh, tất cả đều là giả sao?”
Lôi dương cười nhẹ, tay vỗ vỗ nhẹ mặt nàng.
“Đúng như vậy, em có yêu anh trai anh không?”
“Anh nói mau!” Quý vân tranh dùng tay gạt tay hắn, đôi mắt mang chút khẩn trương nhìn hắn.
“Anh không gạt em được không? việc đó với em rất quan trọng!”
Lôi dương chợt nhíu mày.
“Em thật sự yêu anh trai anh?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn cứ muốn đề cập đến vấn đề này.
“Rốt cục là anh quan tâm đến điều gì?”
Lôi dương nhìn nàng, chậm rãi nói: “Hắn là anh trai anh, hắn có hạnh phúc hay không đối với anh rất quan trọng.”
Khi hắn thấy trên tivi anh trai hắn lựa chọn Quý vân tranh làm vợ, nhưng trong trí nhớ anh thấy khuôn mặt cô gái này rất quen, hắn liền gọi điện hỏi một vị giáo viên quen biết, đi tìm hiểu trong danh sách sinh viên trong trường có người nào tên là Quý vân tranh không, không ngờ rằng nàng chính là tiểu học muội hay nhìn lén hắn vẽ tranh (mình thích anh Lôi dương cơ). Tuy rằng ngoài ý muốn, nhưng cũng vui mừng, đại khái là nhẹ lòng, vợ anh trai hắn là người hắn từng biết, điều này làm cho hắn cảm thấy có vẻ yên tâm.
“không thể tưởng được…anh quan tâm Lôi lạc như vậy” Theo như tin đồn đủ loại, Long điền nhã tử đối với Lôi lạc không thân thiện, không nghĩ tới thân là con trai của Long điền nhã tử lại như thế.
Đúng vậy, sớm nên nghĩ đến, một người chỉ chuyên tâm vẽ tranh, một nam nhân luôn đắm chìm trong cảnh đẹp thiên nhiên, không lý nào lòng dạ lại hẹp hòi.
Lôi dương nhíu mày, đi ở phía trước từng bước từng bước.
“Em có nghe tin đồn về hai anh em chúng tôi sao?”
“Gì?” Nói như vậy là hắn biết?
“Không a, thật sự không, là em nghĩ đến…Không có gì, em lúc trước không nghĩ em trai Lôi lạc là người….”
Khóe môi nhếch lên, Lôi dương nở nụ cười.
“Bây giờ biết rồi, có nghĩa là thay đổi chủ ý muốn gả cho anh? Sức khỏe anh không tốt, khả năng cầm cự cùng lắm là một năm, em lấy anh, không đến một năm là có thể nắm di sản thừa kế trong tay, so với việc lấy tài sản của anh trai anh tuyệt đối nhanh hơn, có muốn lấy hay không?”
“Anh không được nói linh tinh” Nghe hắn nói chính hắn sắp chết. thật sự làm cho nàng không thoải mái.
“Anh thân hình cao lớn, ngoại trừ màu da có vẻ trắng một chút, chẳng có điểm nào không giống nam nhân khỏe mạnh bên ngoài, điểm nào cho là bệnh? Phủi phui đi, điềm xấu! Quên đi, em không muốn nói chuyện với anh.”
Cái gì với cái gì, nam nhân này thật là…trước kia hắn trong lòng nàng như là ngọc thụ lâm phong văn nhã như cư sĩ, sao giống cái tay mê ăn chơi?
Quả thật là…người không thể nhìn tướng mạo sao? nàng đi lên phía trước, Lôi dương cười cười đi theo phía sau, cảm thấy bộ dạng nàng vì hắn thở phì phò thật đáng yêu. (khẳng định một lần nữa là mình cực thích nhân vật nam thứ ba)
“Này, em còn chưa nghe được đáp án đâu, anh vừa rồi trong đại sảnh nói nhìn thấy anh trai cùng Lị tử ôm nhau ơ bên hồ là nói…này, em làm gì đột nhiên dừng lại a?” hắn nhanh chân dừng lại thiếu chút nữa bị tông vào Quý vân tranh.
Quý vân tranh không nói một tiếng, chính là lẳng lặng nhìn dưới gốc anh đào phía trước.
Lôi dương nhìn theo ánh mắt nàng, thấy cảnh Lôi lạc đang hôn môi Lị tử…khuôn mặt tuấn tú bất động, khóe môi hơi giật giật, hai tay duỗi ra, không suy nghĩ đi tiến lên phía trước ngăn trở tầm mắt của Quý vân tranh.
“Là hiểu lầm” Hắn theo bản năng thay anh trai giải vây.
Quý vân tranh cắn môi, xoay người trở về. Bước chân vừa vội lại vừa nhanh, như là phía sau có ác ma đuổi theo nàng.
Lôi dương không đuổi theo, ngoái đầu liếc mắt nhìn hai người dưới gốc anh đào một cái, cảnh tượng đổi thành Lị tử đang ôm Lôi lạc thương tâm khóc, hai tay gắt gao ôm lấy Lôi lạc…là như thế nào? Anh trai đang định bắt cá hai tay muốn chơi đùa sao?
Hay là, Lị tử đang bày trò phá hoại?
Lôi dương khuôn mặt lộ ra suy nghĩ sâu xa, không nói, bỗng dưng xoay người rời đi.
Bữa cơm này, Quý vân tranh đặc biệt ăn nhiều, có thể nói cả đời nàng chưa ăn một bữa cơm nào nhiều đến vậy, đem đồ ăn coi như nỗi khổ trong lòng, toàn bộ nuốt vào trong bụng, giống như làm như vậy, nàng có thể đè nén cảm xúc khi muốn tìm anh lật bài ngửa.
Lôi lạc dừng xe, nhìn Quý vân tranh trầm mặc cả buổi, nàng hình như chưa ý thức được đã tới khách sạn, vẫn là cứ nhìn ra bên ngoài xe.
“Bên ngoài có cái gì sao? mà lại xem chăm chú đến vậy?”
Nghe vậy, Quý vân tranh không trả lời, mở cửa xe bước thẳng xuống, cũng không đợi hắn, thẳng phía trước đi tới.
Lôi lạc xuống xe, hai ba bước đuổi kịp, vừa bước vào thang máy ở đại sảnh anh liền ôm lấy vòng eo nhỏ của cô – -
“Em giận dỗi gì vậy?” anh cúi đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi đỏ tươi còn mang tơ máu, đoán chắc nàng đã cắn môi không dưới mười lần.
Từ sau lần ở đại hội tuyển thê nhìn thấy nàng, anh chỉ biết nữ nhân này tính tình rất cứng rắn cùng kiêu ngạo, cho nên, anh có thể đương nhiên đoán ra, vừa rồi ở trong nhà kia, nàng chắc chắn có gì ủy khuất, không hề bùng nổ, có thể thấy nàng so với anh suy nghĩ kiên cường hơn.
“Em là đang trách anh đuổi theo Lị tử bỏ lại em một mình sao? Cha mẹ nói với em những gì? Nói cho anh biết!” Anh cất tiếng ôn nhu, nhìn thấy nàng như vậy đau lòng không thôi, có lẽ nhìn thấy nhiều nữ nhân Nhật bản nhu nhược quá, cho nên, lần đầu tiên thấy Vân tranh phải đối mặt với chuyện kia, thái độ kiên cường cao ngạo có đôi chút tán thưởng đi? Tuy rằng anh thích tính cách này của nàng, nhưng, thân là một nam nhân, đương nhiên anh cũng muốn cô gái này hướng anh mà làm nũng, đem anh trở thành đối tượng mà để dựa vào.
Đến lầu một đại sảnh, cửa thang máy mở ra, không để ý thấy nhân viên phục vụ thấy nàng cùng chủ tịch liền chào đón, Quý vân tranh bước nhanh hướng phòng mình đi đến, hoàn toàn không vì những lời nói của Lôi lạc mà rung động, ngược lại là muốn nhanh chóng thoát ra khỏi anh.
Vào phòng trong nháy mắt, Lôi lạc thân thể cao lớn cũng tiến vào, đối với hành động của nàng có chút tức giận, nháy mắt dùng chân đóng sập cánh cửa phía sau.
“Quý vân tranh” Anh cầm lấy tay nàng, đem nàng sáp vào ngực anh.
“Đừng gọi tôi” Nàng hai tay đánh anh. Chống cự.