Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

Chương 17

Biết rõ nơi này không chào đón nàng, nhưng là nàng vẫn đến, bọn họ dù sao cũng là ba mẹ Lôi lạc, nàng cũng sắp là con dâu bọn họ, cho nên dù không thích, nếu không nguyện ý, vì Lôi lạc nàng sẽ cố hòa bình mà sống chung với họ “Chúng ta đã đính hôn, hẳn là nên kêu ba mẹ” Lôi lạc mỉm cười nhắc nhở, có chút vào mắt nhìn về hướng cha mình Lôi minh viễn.

Anh biết cha mình có bao nhiêu tức giận nhưng anh cũng không kém, làm ra vẻ không cưới các thiên kim của các công ty lớn ở Nhật bản, chạy đến Đài loan làm cái gì đại hội tuyển thê, lại lựa chọn một thiên kim tiểu thư của một công ty nhỏ. A, làm tức chết ông, anh Lôi lạc không chỉ giống cha mình ở chỗ đó, vì thiếu phấn đấu trong mười năm mà cả đời phụ thuộc vào một nữ nhân, đem bỏ lại vợ con mặc kệ, chỉ muốn vào cửa Long điền gia tộc.

Anh một chút cũng không muốn giống như cha mình, anh muốn làm chỉ một sự việc, đó là đem Long điền gia tộc phải trả giá, làm tức chết một người cướp đi một nam nhân mà làm mẹ anh phải chết.

“Gì? đúng rồi….cha, mẹ” Quý vân tranh nghe lời thay đổi cách xưng hô. Ánh mắt chuyển sang hướng Phúc sơn Lị tử.

“Xin chào, phúc sơn tiểu thư!”

Phúc sơn lị tử không lên tiếng, tay Lôi lạc xiết chặt cô.

“Còn không chào chị dâu?”

“Em không muốn, cô ta còn chưa chính thức gả vào Long điền gia”

Lôi lạc môi hơi mím.

“Lị tử, anh không thích em cư xử không lễ phép như vậy”

“lạc ca ca…” Lị tử mắt ngân ngấn nước, trong lòng ủy khuất.

“Gọi đi” Lôi lạc nghiêm khắc nhìn.

Phúc sơn lị tử trừng mắt nhìn Quý vân tranh, sống chết cắn môi không ra một tiếng.

Quý vân tranh khinh kéo tay áo Lôi lạc.

“Không sao đâu, Lạc”

“Đúng vậy, lị tử trong thời gian ngắn chưa thể nhận biết nhiều người trong nhà như vậy, con cần gì phải vì chuyện nhỏ đó mà so đo cùng con bé.” Long điền nhã tử cũng mở miệng hòa giải, không ngờ, vừa mới dứt lời, Phúc sơn lị tử đã òa khóc lao ra khỏi đại sảnh.

Quý vân tranh ngại ngùng không được tự nhiên, cảm thấy nhiều con mắt trong đại sảnh đều nhìn nàng trừng trừng.

Lôi lạc thương tâm nhìn bóng dáng Phúc sơn lị tử, không chút suy nghĩ liền nói: “Anh đi xem cô ấy”

Nói xong, người đã biến mất ở ngoài sảnh.

Trong đại sảnh, chỉ còn lại Lôi minh viễn, Long điền nhã tử, bỏ lại Quý vân tranh, vẻ mặt nàng lúng túng, không khí càng trở nên khó chịu, tràn ngập phong ba bão táp. Long điền nhã tử tìm ghế dựa ngồi xuống, kín đáo thở dài: “Đều là ta hại Lị tử, nếu Lôi lạc không hận ta, hắn tuyệt đối lấy lị tự vào cửa, bọn chúng tình cảm vốn tốt đẹp, bây giờ…ai…”

“Lại ở đó nói bậy bạ gì đó?” Lôi minh viến khinh xích một tiếng.

“Tôi có sao nói vậy, Lôi lạc hận tôi đến xương tủy, cho nên mới nhất đinh không chịu lấy con gái Nhật bản. Sợ làm như vậy thẹn với mẹ nó, chẳng lẽ không đúng?”

Lôi minh viễn có điểm chột dạ mở mắt.

“Không phải chuyện đó”

“Nếu không phải chuyện đó, vậy sao ông đồng ý cho hắn đến Đài loan mở cái gì đại hội tuyển thê? còn không phải ông trong lòng áy náy – -?”

“Đủ rồi, còn nhắc lại chuyện năm xưa làm gì? bà làm như nơi này chỉ có hai người chúng ta hay sao?” Lôi minh viễn ngắt lời bà nói, không rõ vợ mình trước mặt người lạ nhắc lại chuyện ngày xưa làm gì?

“Quý vân tranh là người ngoài sao?” Long điền nhã tử cố ý cao giọng nói “Cô ấy sắp được gả vào, dù sao cũng phải biết chuyện trong nhà chứ? Khỏi để đến lúc cô đơn, thì chạy ra ngoài khóc lóc kể lể, làm hỏng thanh danh Long điền gia tộc.”

Nghe vậy, Quý vân tranh đứng không được, ngồi cũng không xong, xúc động chỉ muốn chạy ra ngoài, ánh mắt hướng ra cửa. nghĩ nên tìm lí do gì rời khỏi đại sảnh, lại nhìn thấy một nam nhân mặc quần áo trắng nhàn nhã (loại quần áo của người Nhạt bản mặc ở nhà ý), chân đi một đôi dép lê, toàn thân toát ra một vẻ bất cần đời, thân hình cao lớn đứng lặng ở cửa, hai tròng mắt cùng hướng về mặt nàng.(Gặp người quen rùi hiiiiiii)

Nàng ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn, hoàn cảnh ngoài ý muốn.

Này, nam nhân này…nam nhân này….trời ạ! người con trai này sao lại có thể xuất hiện ở đây?

“Hi, đã lâu không gặp, học muội” Lôi dương khóe môi nở một nụ cười, nụ cười chết người không cần đền mạng chào hỏi nàng.

Hắn, nhận ra nàng sao?

Không thể nào!

Nàng cùng lắm cũng chỉ nhìn hắn từ xa xa đang vẽ mà thôi, hai người một câu cũng chưa nói qua, thế nhưng hắn thế nào lại nhận ra nàng?

Hậu….đúng là ném chết người!

“Sao vậy? dọa em sao?” Lôi dương đi đến, tiến gần phía nàng.

“Lá gan của em cũng nhỏ vậy sao? Thật là nhìn không ra nha, vốn là mấy năm trước còn chạy đi chạy lại xem anh vẽ mỗi ngày…chẳng lẽ, em đã quên anh?”

“Em…”

Quý vân tranh muốn mở miệng, Long điền nhã tử nhịn không được đứng dậy đi tới.

“Hai người quen nhau?”

“Đúng vậy, mẹ, cô ấy là em gái khóa dưới của con, với con không quen biết, có điều thường thường gặp mặt” Nói xong, Lôi dương lại một chút đến gần nàng hơn.

“Không nghĩ rằng cô ấy lại trở thành chị dâu con, cực kì thú vị, có điều nói thật ra, học muội, anh có điểm thất vọng, anh đã nghĩ là em yêu anh cơ!”

Đoàng một tiếng, Quý vân tranh có cảm giác bị sét đánh trúng.

Nam nhân này rốt cục thế nào lại ăn nói hồ đồ thế? Cho dù nàng lúc trước đối với hắn có điểm ái mộ, dù sao hắn cũng bộ dạng tuấn mỹ mê người, ở dưới gốc cây lớn vẽ tranh vẻ tịch mịch cô đơn, hơn nữa hắn dưới phong cảnh như vậy, lãng mạn, cô gái nào chả vụng chộm thầm mến hắn một chút, việc này chẳng có gì, nhưng trong tình huống bây giờ lại bị hắn nói ra. Còn có như vậy có điểm là lạ hương vị….không chỉ như là…

“Dương, không được nói lung tung, cô ấy là chị dâu con, nếu anh trai con nghe thấy thì không hay đâu”

“Anh trai nào mà nghe thấy lời của con chứ?”

“Hắn đang ôm Phúc sơn lị tử ở trong vườn sau bao năm xa cách đấy, nhất thời trong vòng một tiếng không có mặt ở bàn ăn đâu, chi bằng chúng ta đi dục họ.”

“Cái gì? con nói thật?” Long điền nhã tử đuôi lông mày nhếch lên vui sướиɠ.

Lôi lạc thực sự đang ôm nhau với Lị tử? Đây chính là tin tức tốt đẹp!

“Tất nhiên là thật, nếu không mẹ có thể tự đi hỏi anh ấy”

Lôi dương mỉm cười với mọi người bỏ quên một viên đạn đang ở đằng sau, gương mặt lại hướng về phía Quý vân tranh đang tái nhợt, cười ngây thơ hỏi “chị dâu, có thể đi ăn cơm trước với tôi đi? hay là, chị muốn đi ra ngoài một chút?”

Quý vân tranh không trả lời, tâm như là bị vét sạch vẻ bình thường, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lôi dương, dáng vẻ thất thần.

Lôi dương thấy thế, chủ động nắm cổ tay nàng kéo đi–

“Vẫn là nên đi ra ngoài phơi nắng một chút, bác sĩ bảo tôi phải phơi nắng một chút, anh có thể thuận tiện làm hướng dẫn viên du lịch cho em; em chưa từng đến nơi này, xác định chắc chắn là muốn đi dạo ở nơi xinh đẹp này, gia đình này, nhìn như là mê cung, có anh dẫn em đi sẽ không sợ bị lạc đường, đi thôi” Nói xong, Lôi dương mang theo Quý vân tranh rời khỏi đại sảnh, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt không hài lòng của hai người trong kia, cũng hoàn toàn không để ý bây giờ là hoàng hôn, bên ngoài không có mặt trời để phơi nắng, tự nhiên nắm tay Quý vân tranh bước ra sân lớn.

“Rốt cục là tình huống gì vậy?” Lôi minh viễn bực mình không thôi.

Đối với con trai nhỏ phóng túng không kiềm chế được, không kiêng nể gì, nên căn bản không có biện pháp đối phó.

Có điều, thân thể Lôi dương vốn không tốt, làm sai việc gì cũng không phạt được, không thể phạt, hơn nữa Long điền nhã tử vốn thương yêu hắn, luôn yêu thương hắn vô pháp vô thiên, không giống cha mẹ, Lôi dương bản tính lương thiện, bởi vậy khác hẳn cha mẹ, khả năng bây giờ….

“Ông đứng tức giận, có thời gian tôi sẽ cũng Dương nói chuyện”