“Em đang nói cái gì?” Lôi lạc khuôn mặt lạnh băng.
“Nói lại lần nữa xem”
“Tôi nói là anh bỏ bàn tay bẩn thỉu ra khỏi người tôi!” Nàng hướng anh quát lên, đủ rồi, đôi tay kia đã từng ôm nữ nhân khác, không được phép ôm nàng, nàng làm sao có thể chịu đựng được chứ?
“Không được chọc giận tôi!”
“Anh thích thế” Dựa vào cái gì nàng khinh bỉ anh, đại thiếu gia anh có gì không được?
“Tôi ghét anh! anh tránh ra! Tôi không muốn gặp lại anh…ngô…”
Anh bá đạo thô lỗ hôn nàng, đem những lời nói chán ghét anh của nàng chặn lại, anh không muốn nghe nàng nói chán ghét anh, anh cũng không chịu được nàng như vậy vội vã muốn thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của anh, điều đó làm cho anh tức giận, còn có một tia khủng hoảng….Quỷ quái! vì sao anh cảm thấy dường như chính mình sắp bị bỏ rơi?”
Vì sao anh lại cảm thấy một tia bối rối cùng khẩn trương?
Chẳng lẽ anh vốn dĩ nhớ thương cô gái này, ngoại trừ thích nàng, khát vọng ngoài con người anh, còn có một chút khác? Ví dụ như là….thật là đáng chết, không nên tồn tại tình yêu? Không, không thể nào! Anh không cần tình yêu gì cả, tuyệt đối không muốn trở thành tù nhân trong nhà ngục tình yêu! Đó là một chuyện ngu xuẩn! Anh tuyệt đối không muốn!
Nhưng….anh có thể nhận thấy bản thân khát vọng cô gái này…anh có lẽ nào chỉ có như vậy…tư điểm…anh bá đạo bức hôn nàng rất thô lỗ…làm sao bây giờ? Nàng muốn rời xa anh ư. Phải làm sao bây giờ? Nàng cũng không muốn anh đi yêu các cô gái khác, đi ôm một cô gái khác.
Điều đó nàng không thể làm được…nước mắt, càng lau càng chảy, lặng lẽ rơi xuống ngực, đôi tay Lôi lạc nâng khuôn mặt nàng, đôi mắt lưng tròng nước.
Tâm, ngưng, khổ, bối rối không đoán ra nguyên nhân nàng khóc. Mặc kệ là cái gì, anh xác định chắc chắn bên kia là đầu sỏ gây ra chuyện này.
Cho nên, ngay cả hỏi đều là dư thừa!
Chương 8
Tối nay, Lôi lạc quyết định ngủ ở khách sạn, sáng mai lại chạy về Đông kinh đi làm (nơi này là Kinh đô – Tokyo ấy). Trong lòng là cô gái đang cuộn mình như con mèo con, mái tóc dài đen óng lòa xòa trên tấm lưng trần trắng mịn, tạo nên một bức tranh cực kì xinh đẹp quyến rũ.Đêm, mọi thứ im lặng, ánh trăng ôn nhu chiếu qua ô cửa sổ lớn, không khí trong phòng bị cách ly hoàn toàn với vể ồn áo náo nhiệt bên ngoài, chỉ còn lại tiếng tim đập của đôi nam nữ đang ôm nhau.
“Này?”
“Anh thật sự yêu em sao?”
“Sao lại hỏi như vậy?”
“Em nghĩ rầng anh thực sự không yêu em, chỉ thích thôi!”
Là cảm giác không an toàn sau khi nữ nhân cùng nam nhân ngủ với nhau sao?
Lôi lạc cười nhẹ.
“Chúng ta đã đính hôn, hơn nữa còn sắp kết hôn.”
“Hôn nhân…không biểu hiện cho tình yêu chung thủy” Quý vân tranh đau lòng nhắm mắt lại. Ban ngày ở rừng hoa anh đào. Hình ảnh Lôi lạc hôn Lị tử lại một lần nữa hiện lên trong đầu nàng, ngay cả lúc anh ôm hôn nàng, nàng đều không thể xóa đi hình ảnh ấy.
“Đúng vậy…đúng là như thế!” Lôi lạc cười khẽ.
“Cha anh và mẹ anh, bọn họ lấy nhau xác định là không có tình yêu chung thủy, cho nên, anh căn bản không tin tình yêu, tìm một cô gái có thể cả đời cùng làm bạn với mình làm vợ, chính là hôn nhân mà anh mong đợi nhất.”
“Cho nên, anh nói yêu em là già?”
“Điều đó anh muốn xem em hiểu như thế nào!” Có thể là bởi vì đêm tối là thời gian rất an toàn, cho nên người ta không có phòng bị, Lôi lạc hơi mở rộng tấm lòng, tiếng nói cực kì quyến rũ cất lên: “Anh thấy em mĩ lệ nhất, anh thích vẻ kiêu ngạo của em, anh thích dáng người của em, anh thích cái trạng thái mị nhược của em khi bị anh ôm hôn, khi rời xa anh thấy nhớ em, không muốn buông tha em, nhiều như vậy rồi thì có đủ cho cái gọi là tình yêu?” Là yêu sao?
Có lẽ.
Anh cũng không xác định được, cũng không muốn xác định.
Như thế này, tốt rồi. Mặc kệ lúc trước anh vì cái gì muốn lấy nàng, bây giờ anh xác định rằng thích trạng thái như thế này.
Quý vân tranh động lòng, tin tưởng lời nói của anh, nhưng mà!
“Anh yêu Lị tử sao?” Vẫn là phát ra khỏi miệng, nàng không muốn lừa gạt chính mình, làm ra vẻ chỉ cần khi kết hôn, là có thể xem nhẹ sự tồn tại của Lị tử.
Lôi lạc sửng sốt, tay nâng mặt nàng lên “Những lời này là có ý gì?”
“Thì ý là như thế…em nghĩ anh yêu Lị tử! Anh sở dĩ không cưới cô ấy, là bởi vì không yêu cô ấy? Và là bởi vì cô ấy là nữ nhân thuộc Long điền gia tộc?”
“Ai nói với em điều này?” Lôi lạc nhíu mày.
“Long điền nhã tử sao? Đây là nguyên nhân mà em cáu kỉnh với anh hôm nay?” Nàng kín đáo nhìn anh. Những lời này thật là Long điền nhã tử nói, nhưng mà, điều đó không phải là nguyên nhân, lúc trước nàng vốn đã biết chuyện này mà vẫn đồng ý gả cho anh là bởi vì thương anh, bởi vì yêu mà bất chấp, điều anh nói yêu nàng là thật, điều Long điền nhã tử nói là giả, nếu thật cũng chỉ chớp mắt làm ngơ.
“Em nhìn thấy, anh và Lị tử ở vườn anh đào hôn nhau” Lôi lạc há miệng, rốt cục đã hiểu ra tất cả. Thì ra nữ nhân này, đang ghen! Bởi vì đau lòng, mới có thể vội vã muốn rời khỏi anh, khi anh ôm nàng, mới có thể kích động như vậy, nói tay anh bẩn thỉu, làm anh tức giận hung hăng muốn nàng….đôi tay dài vuốt nhẹ trên khuôn mặt mềm mại của nàng, Lôi lạc cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
“Anh từ trước đến giờ vốn không có xem Lị tử là người yêu, anh chỉ xem cô ấy như em gái, cô ấy là cô gái anh thương yêu nhất trên đời, nhưng mà, là em gái, không phải tình nhân” Là cô gái anh yêu thương nhất trên đời sao?
Mà nay chính mắt nàng nhìn thấy cảnh, Quý vân tranh đau lòng “Về việc nụ hôn kia…” Lôi lạc khuôn mặt trầm xuống.
“Sẽ không có lần thứ hai.”
Tuy rằng anh biết Lị tử ái mộ người anh trai này, nhưng mà, không nghĩ là tình yêu nam nữ, điểm này anh đã đánh giá sai, mới có thể trong lúc đó vô tình thương tổn Lị tử, điều anh không mong muốn, nhưng cũng không thể nề hà, chỉ có thể chậm rãi khuyên nhủ cô, làm cho cô hiểu rõ, tình cảm của anh đối với cô là tình cảm anh em, không phải tình yêu nam nữ.
Nụ hôn kia, là Lị tử chủ động, anh thực kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy có lỗi, bởi vì không muốn làm cho đối phương cảm thấy nhục nhã, cho nên cũng không có đẩy cô ra….về điều đó, anh không muốn giải thích đi đổ lỗi sai cho một người em gái, Lôi lạc anh không phải người như vậy.
“Cứ như vậy?” Quý vân tranh cắn cắn môi trên. Hi vọng có thể hiểu được lời anh nói, nhưng là anh chỉ cứ cười cười, mặc kệ anh coi Lị tự không phải tình nhân mà là em gái, nàng đều cảm thấy có vẻ không phải như vậy.
Nàng còn muốn hỏi nữa, một tiếng di động vang lên chói tai trong màn đêm. Lôi lạc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lập tức cầm điền thoại lên nghe máy.
“Gì vậy? Lị tử?”
“Lạc ca ca, cứu cứu em…dì muốn đuổi em ra khỏi nhà…oa..” Phúc sơn lị tử nói vội vàng trong điện thoại, khóc lóc thảm thiết, loáng thoáng có tiếng Long điền nhã tử ở phía sau quát mắng.
“Anh trở về ngay” Lôi lạc ngắt di động, xoay người xuống giường.
Quý vân tranh kéo chăn ngồi dậy hỏi.
“Đã quá nửa đêm, anh còn muốn đi?”
“Lị tử xảy ra chuyện, anh phải lập tức về nhà một chuyến.” Lôi lạc vừa nói vừa nhanh chóng mặc quần áo vào.
Lại là Lị tử…
“Chuyện gì gấp gáp như vậy, thế nào mà phải nửa đêm thay cô ấy đi giải quyết?”
“Cô ấy đang khóc, nhất định là có chuyện quan trọng” Đã bao nhiêu năm không có thấy Lị tử khóc như vậy? Long điền nhã tử vì sao lại muốn đuổi nàng ra khỏi cửa? Lôi lạc càng nghĩ càng vội, mặc xong quần áo cầm chìa khóa xe muốn đi.
“Đợi chút!” Quý vân tranh gọi anh.
“Có việc gì?” Lôi lạc mày nhíu lại.
“Có việc gì chờ anh quay lại nói sau!”