“Được rồi, bà không cần phải nói gì nữa” Quý vân tranh thản nhiên ngắt lời bà, không tự chủ thẳng lưng đứng lên “Về nhận xét của bà với tôi, tôi nghĩ bà đã biểu đạt rõ ràng, hy vọng bà không cần hạ mình, tiếp tục nói ra những điều không phù hợp với sự tôn quý của bà.”
Long điền nhã tử cười, hạ kính râm xuống ánh mắt lóe ra.
“Đúng vậy, sự việc này, nói ra như vậy, quả thực ảnh hưởng đến hình tượng của ta, thân là mẹ của Lôi lạc, rất nhiều việc không thể không làm. Ta biết cô và lôi lạc không hề có tình yêu, trên thực tế, Lôi lạc cũng đã có người yêu, người con gái đó là con gái của người em gái đã mất của ta tên Phúc sơn lị tử”
Nghe vậy, quý vân tranh sửng sốt, trong phút chốc đầu óc chống rỗng.
Lôi lạc…hắn có người yêu? Nhưng lại là con gái Nhật bản?
“Một khi đã như vậy, vì sao hắn còn ở Đài loan mở tiệc tuyển thể?” Vì sao không từ thủ đoạn bắt buộc nang phải lấy hắn.
“Hắn sở dĩ muốn mở đại hội tuyển thê, lại cố ý lựa chọn một nữ phục vụ là cô ở đó, đó là vì hắn muốn chống đối với ta cùng cha của nó, càng là cô gái bình thường hắn càng muốn, mà ngươi, chẳng qua là vừa vặn xuất hiện bên cạnh hắn mà thôi…ta nói như vậy, cô đã hiểu?”
Chậc, buồn cười.
Nhưng vì sao sống mũi cay cay, hốc mắt nóng nóng?
Vốn nghĩ rằng không có yêu, vì sao giờ phút này sâu thẳm trong tâm tư nàng lại có chút đau đớn?
Mạc danh kì diệu thật sự. nàng cắn răng, đem nước mắt trong hốc mắt nuốt vào trong.
“Tôi nghĩ, đã rất rõ ràng…” Quý vân tranh nàng chẳng qua là vừa vặn đi ngang qua, trở thành quân cờ của thiếu gia nhà giàu muốn đem nàng để chống đối với gia tộc mà thôi.
Thật đáng giận mà.
Lôi lạc kia, nàng thực sự căm ghét hắn đến chết.
“Vậy là được rồi, ta trước thay Lôi lạc xin lỗi, bởi vì hắn làm ngươi khó xử, điều ấy thực làm cho Long điền gia tộc ta cùng phụ thân có có chút khó xử, có điều, bởi vì hắn đã công khai chuyện này trước truyền thông, cho nên phải có biện pháp giải quyết vẫn đề giải trừ hôn ước một cách hợp lí, tổ chức họp báo công khai cô đã có người yêu, không thể chấp nhận hôn sự này, chúng ta sẽ đền bù tổn thất cho cô..”
“Phu nhân, bà có lẽ đã lầm” quý vân tranh lại nhịn không được ngắt lời bà.
Long điền nhã tử nhíu mày.
“Hả? Ta lầm gì sao?”
“Tôi không phải tự nguyện gả cho lôi chủ tịch, trên thực tế, tôi một chút cũng không muốn gả cho hắn, là hắn bắt ép tôi, nếu tôi không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hắn sẽ thâu tóm Cát dã, nếu phu nhân có thể giải quyết chuyện này cho ta, quý gia chúng tôi sẽ cam đoan cự tuyệt hôn sự này, tôi sẽ rất vui mừng cùng hắn giải trừ hôn ước…”
Đêm yên tĩnh, trăng sao trên trời, Quý vân tranh cả đêm miên man.
Nghĩ đến việc cùng Long điền nhã tử nói chuyện ban ngày, đối phương đồng ý sẽ giúp nàng giải quyết chuyện này, cũng hi vọng nàng án binh bất động, miễn làm đánh rắn động cỏ, chờ tình hình thuận lợi, sẽ giúp nàng mở cuộc họp báo, giải quyết hoàn toàn chuyện này.
Long điền nhã tử rời đi, trên mặt mang ý cười cười, cho dù được che bởi cặp kính to, đều có thể cảm nhận được ý hài lòng của bà.
Nói thực ra, vẻ tươi cười kia thực quỷ dị, làm cho nàng có chút bất an, hơn nữa, không biết vì sao, nàng lại có một cảm giác bán đứng Lôi lạc.
Rõ vớ vẩn!
Nàng chính là bảo về quyền tự chủ hôn nhân của mình thôi, vì sao lại cảm thấy bất an? Từ đầu đến cuối mọi chuyện đều do Lôi lạc sắp đặt, bây giờ nàng có cơ hội thoát khỏi tay hắn, nàng phải nhảy lên sung sướиɠ mới đúng, vì sao trong lòng một chút vui vẻ cũng không có?
Nàng không phải là không muốn gả cho anh sao?
Sai, căn bản là không đúng.
Chính là không thích, anh là bởi vì có mục đích mới lấy nàng.
Nàng chính là không thích, anh dùng đủ mọi thủ đoạn ép buộc nàng phải đi vào khuôn khổ.
Nhưng, là nàng thích anh, nàng biết.
Bởi vì, nàng mỗi ngày đều nghĩ đến anh, khi chọn áo cưới, nàng hi vọng anh ở bên cạnh, khi chọn nhẫn, hi vọng anh tự mình chọn cho nàng, hắn không có mặt quả thực làm cho nàng cảm thấy mất mát, mất mát đến nỗi làm lấn át đi mọi hứng thú, mất mát đến nỗi chỉ cần nghĩ đến anh, lại làm cho nàng có một cỗ xúc động muốn khóc.
Biết rằng Lôi lạc căn bản đã có người yêu, hi vọng anh sẽ từ từ yêu thương nàng cũng hoàn toàn sụp đổ, lại thể nào không tâm tử?
Cứ như vậy, như vậy tốt lắm a, không cần phải hi sinh khách sạn mà cha mẹ đã vất vả tạo nên, lại có thể thuận lợi thoát khỏi tay của Lôi lạc, nàng hẳn là phải cười mới đúng, cao hứng cười, cười sung sướиɠ, cười không buồn bực, không phải sao?
Quý vân tranh hai tay dụi dụi mắt, nở nụ cười, đầu ngón tay lại lộ ra một cái gì đó ướt ướt…tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, cả tâm nàng khẽ run lên, sau một lúc lâu, mới với tay lấy điện thoại đầu giường lên, số hiển thị trên màn hình là của Lôi lạc.
Thời gian bây giờ, là ba giờ sáng.
Nàng lo lắng có nên hay không giả vờ ngủ, làm bộ không nghe thấy tiếng điện thoại.
Một lát, đầu ngón tay vẫn là không tự chủ nhấn nút nhận cuộc gọi “Alo”, giọng nói bên kia vang lên hơi chút run run như nàng lúc này “Tôi muốn gặp em” giọng Lôi lạc ôn nhu trầm thấp từ bên kia truyền tới, trong đêm yên tĩnh vang lên nghe rất gợi cảm.
Nam nhân này điên rồi sao? Nét mặt thoáng chút thất thần.
Gần nửa tháng không thấy mặt, tự dưng giữa đêm lại xuất hiện.
Nàng cắn môi, rất muốn kiềm chế, nhưng là không được, nhìn thấy anh nhất định nàng không thể kiềm chế được, vụиɠ ŧяộʍ khóc, tiếng khóc cũng không to, cũng không có khóc trước mặt anh, như vậy, tốt xấu nàng có thể giữ lại một chút kiêu ngạo, có thể làm bộ anh đối với nàng một chút ảnh hưởng cũng không có.
“Tôi đang ngủ” quý vân tranh cho dù cố gắng đè nén tiếng khóc, nhưng là tiếng nói nghe qua vẫn là có chút khàn khàn.
“Em đang khóc?” anh nghe ra đến đây.
“Không có, tôi bị cảm”
“Thật không?” Lôi lạc xả môi cười, cũng không trọc phá nàng nói dối.
“Tôi thân là chồng tương lai của em, cần phải quan tâm em một chút, em ra ngoài, anh muốn gặp em.”
“không…mệt, tôi mệt chết đi được, rất đau đầu, rất buồn ngủ, không muốn ra ngoài.”
“Vậy mở cửa nhà cho anh vào đi”
“Cái gì?” Mở cửa? cho anh vào? Tình huống này là sao vậy?
Hả? “Làm sao có thể?”
Nàng từ trên giường đứng lên, đi chân trần chạy vội đến cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, quả thực thấy Lôi lạc đang đứng ở dưới sân cầm di động nói chuyện.
“Bảo vệ mở cửa cho anh vào, có vấn đề gì sao? Bây giờ, là em đi xuống hay anh đi lên?’
“Tôi thực sự rất mệt mỏi…” nàng không dám gặp anh. Sợ khi thấy, tâm lại không khống chế được.
“Vậy anh sẽ đi lên, là em mở cửa cho anh vào hay là anh nhấn chuông gọi cửa đánh thức ba em hay ông quản gia dậy mở cho anh?”
“….” Cái quỷ gì? Nam nhân này quả là siêu cấp vô địch quỷ bá vương mà! Căn bản là nghe không hiểu tiếng người mà! Quý vân tranh thầm rủa trong đầu.
“cho em mười giây, mười giây anh không thấy em, anh đây sẽ ấn chuông cửa” Lôi lạc ngắt điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười, ung dung hướng cửa nhà Quý gia bước đến.
Chỉ chốc lát sau, như anh dự đoán, cô gái này ngay cả thời gian hỏi cũng không có, cũng không di dép, trên nguời chỉ có bộ đồ ngủ màu phấn làm lao xuống lầu mở cửa cho anh.
“Anh thật quá đáng” Chạy xuống thở hồng hộc, khuôn mặt hồng hồng, quý vân tranh trừng mắt lên án nhìn anh, đang định tiếp tục mắng chửi người, eo lại bỗng dưng bị một cánh tay dài ôm lấy, nháy mắt ngã vào một l*иg ngực rộng lớn “A, anh định làm gì…ngô…”
Môi, bị một cỗ nóng nóng bao phủ, ngọt ngọt, hoàn toàn không một khe hở để cho nàng thở…một tay ôm gáy nàng, hôn sâu, xâm nhập mà triền miên, nụ hôn khiến nàng đầu hoa mắt váng, mềm nhũn cả người, cả người chỉ còn biết vô lực ngồi phịch trong lòng anh, bị hơi thở nam tính của anh bao phủ, xâm chiếm toàn bộ lý trí…khi thấy cơ thể nàng dường như không chịu được anh mới buông ra nâng nàng đứng thẳng dậy.