Làm cho một cô gái luống cuống, không giữ được lý trí, nhưng là, anh hoàn toàn cũng không thể khống chế được mình.
Cố ý tránh mặt cũng không thể làm cho anh thôi khát vọng về nàng, ngược lại ngày càng tăng, nên hơn một tuần không gặp mặt nàng quả là một quyết định sai lầm, không dày vò được nàng ngược lại làm cho chính mình cảm thấy khổ hơn.
Nếu không phải thuộc hạ anh nói Long điền nhã tử đã đến gặp nàng nói chuyện, anh cũng không cấp tốc bay từ Nhật bản trở về. Sợ là Long điền nhã tử đến phá hư chuyện tốt của anh, tìm một cái cớ thích hợp để gặp nàng.
Vừa gặp…liền thẳng tay ôm nàng vào lòng, anh mới không thể không thừa nhận, điều đó khiến anh cũng phải thừa nhận một sự thật là…anh nhớ cô gái này.
Quý vân tranh bị anh nhìn chằm chằm như vậy, mặt càng thêm chút ngượng ngùng, ở trong lòng anh bất giác giật giật, mới ý thức được cả người mình đang dán chặt vào anh. Anh đem nàng đang áo ngủ không biết từ khi nào đã tuột một bên dây áo, bên trong không có mặc áσ ɭóŧ làm lộ ra phần ngực trắng hồng khuôn mặt mang nét cười…còn không bằng nói là anh muốn lập tức bay trở về “A” Cả kinh, dung hoa thất sắc, thân hình muốn chắn cái cảnh xuân phiến trắng đang phới phới trước mắt.
Lôi lạc hai tay ngăn cản, kiềm giữ hai cánh tay bé nhỏ của người kia, cúi đầu, đầu lưỡi nóng ướt khẽ liếʍ lên xương quai xanh của nàng, lại một đường hướng thẳng đến ngực…
“A…không được…” Theo bản năng muốn thoát, hai tay lại không thể động đậy, nàng run run thân mình, ở trước ngực hắn đôi môi hồng mấp máy, nàng cuối cùng không kiềm lòng kêu lên một tiếng, không tự chủ đem nửa người trên nghênh hướng anh.
“Buông…có người…” nàng phát ra tiêng nói kháng nghị, nếu cảnh này mà bị mấy người vệ sĩ nhìn thấy, nàng làm sao sống nổi.
Lôi lạc vẫn không buông tha nàng, chóp mũi còn ranh mãnh hít hà hương thơm trên cơ thể nàng.
“Làm sao bây giờ? Mỗi lần thấy em, anh đều không thể khống chế được mình”. Làm như tự giễu, thấy mặt nàng đang nhìn anh chằm chằm, lôi lạc nhìn không được lại cúi đầu chạm nhẹ môi trên của nàng.
“Tiểu yêu tinh, em quả thực là do ma quỷ phái tới, làm cho anh bị tẩu hỏa nhập ma.”
Nàng, phải không? có thể làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma?
Nếu nàng có năng lực như vậy, có phải hay không tỏ vẻ, nàng có thể làm cho trong lòng anh có nàng? Trừ bỏ cô gái trong lòng anh, để anh yêu nàng?
Không…đừng nghĩ linh tinh! Quý vân tranh đau lòng cắn môi.
Như vậy nam nhân không thể yêu, nàng cũng không thể cùng nữ nhân khác chia sẽ cùng một người, cho dù hắn có thể có chút cảm tình với nàng, nàng cũng là không cần.
Cứ nghĩ đến một cô gái khác cũng được hắn hôn, hắn ôm, cùng quấn quýt nàng liền có một cỗ đau lòng khó thở.
“Nghĩ gì vậy?” anh ảo não nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang che kín nỗi đau đớn.
Nàng, vẫn là không thích anh sao? Vẫn là không muốn làm tân nương tử của anh sao?
“có phải là em vẫn không muốn gả cho anh không?”
Hỏi không cần nghĩ ngợi, Lôi lạc mới cảm thấy chính mình đối với chuyện này có bao nhiêu để ý.
Quý vân tranh sâu kín nhìn anh, trong phút chốc, như là thấy trong mắt nam nhân này có thoáng qua sự đau đớn cùng ảo não.
Vì sao? Là ảo giác của nàng? Hay là hắn thực sự để ý đến cảm nhận của nàng?
“Lôi lạc…”
“Quên đi, chuyện này không quan trọng” Anh ngắt lời nàng định nói, không muốn nghe tiếp những điều nàng sắp nói, đó có thể là câu trả lời mà anh không muốn nghe.
“Anh…”
Anh không mở mắt, không muốn cùng nói tiếp đề tài này nữa.
“Lên thay đồ đi, chúng ta ra đây một chút”
“Bây giờ?” Đang là nửa đêm nha, chợt nhíu mày, đôi mắt lại nhìn lên khuôn mặt của Lôi lạc mà thắc mắc.
“Đúng, ngay bây giờ, có vấn đề gì sao?”
“Tôi không muốn đi”
“Tại sao không đi?”
“Tôi đang mệt”
“em có thể ngủ một lúc trên xe”
“Nhưng là tôi…”
“Trong hợp đồng đã ghi rõ ràng, em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, là một người vợ tốt.”
Nàng trừng mắt nhìn anh, rất muốn đem tổ tông mười tám đời nhà anh ra mắng một trận.
“Đi thay áo nhanh lên, tính nhẫn nại của anh có hạn” lôi lạc xoay mình cười, ý vị thâm sâu nhìn liếc qua phần ngực không có nội y bảo vệ của nàng.
“Hay là em định mặc như vậy cùng anh ra ngoài? Anh thì không có vấn đề gì cả!”
Theo ánh mắt của anh đang nhìn, quý vân tranh cúi đầu, phát hiện phần cổ trước ngực trễ xuống rất thấp, nàng bối rối tay cầm chặt vạt áo mặt đỏ bừng.
“Ngươi là đồ háo sắc!” Chửi xong, nang lập tức quay đầu chạy về hướng phòng mình.
Anh cười nhẹ, cất giọng nói: “Nhớ đi giày thể thao nhé, anh không có bế emkhi đau chân đâu!”
“Anh cũng không bế nổi tôi?” nàng quay đầu giả mặt quỷ mắng anh một câu.
Chậc, Lôi lạc nhẹ nhàng diêu thủ.
Lời này có điểm xem nhẹ thể lực của anh.
Hết cách, dù sao anh cũng là có rất ít cơ hội để chứng minh, chính mình thể lực là vô cùng tốt, nàng cứ chờ mà xem, những người xem nhẹ Lôi lạc anh cho tới bây giờ chưa ai có kết cục tốt đẹp.
Chương 5
Edit: BilundethuongQuý vân tranh mệt mỏi nên thật sự đã ngủ ở trên xe, không biết qua bao lâu, nàng mới tỉnh lại, vừa mở mắt, chỉ thấy ở đỉnh núi kia, một quả cầu lửa chậm rãi nhô lên. Mặt trời thật lớn, có lẽ cả đời này nàng chưa từng thấy qua bao giờ, nhìn lớn như vậy như là có thể vươn tay mà chạm vào được.
“Dậy rồi à?”
Tiếng nói trầm thấp ôn nhu truyền đến, quý vân tranh chớp mắt mất mấy cái, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Lôi lạc, nghĩ lại chính mình còn đang ở trên xe của Lôi lạc, thế này mới thật sự tỉnh táo lại.
“Tôi…ngủ bao lâu rồi?” Kì thực nàng muốn hỏi anh là, anh đã nhìn chằm chằm ngủ như thế trong bao lâu rồi? khi nàng ngủ có chảy nước miếng không? nếu mà bị một đại soái ca nhìn thấy như vậy thì còn mặt mũi nào nữa mà nhìn thiên hạ?
Anh bật cười, xem vẻ mặt hồng như trái táo của nàng, tâm tỉnh không khỏi tốt hơn, mở miệng trêu ghẹo nói: “Không lâu, trời vừa mới sáng, mặt trời còn chưa chiếu đến mông”
Lần đầu tiên thấy Lôi lạc cười như vậy, sáng như ánh mặt trời, không có ưu phiền, nụ cười dường như hoàn toàn được thả lỏng.
Quý vân tranh dường như có chút choáng váng, thoáng kì diệu khó hiểu nhưng lại vì anh đau lòng mà dậy lên.
Thì ra, cái vẻ bá đạo đáng ghét của Lôi lạc cũng có thể cười một cách thuần khiết không tì vết như vậy a. Như vậy làm nàng đột nhiên muốn hôn anh…a…mặt càng hồng, tim đập nhanh hơn, quý vân tranh liền thấy khinh thường chính mình khi vừa tỉnh dậy đã suy nghĩ linh tinh.
Tại sao có thể như vậy? là bị hắn hôn nên nghiện? cho nên vừa nhìn thấy môi hắn một cái đã muốn uống một ngụm?
Hậu…thật là một cô gái xấu xa!
Nàng xoa tay lên khuôn mặt nóng bừng, để ngăn cản đôi mắt háo sắc của chính mình không kiềm chế được mà nhìn môi của Lôi lạc.
“này, cô bé, em đang làm gì vậy?” bỏ đôi tay đang che mặt nàng, Lôi lạc nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng của nàng.
“Chậc mặt đỏ như vậy, đang nghĩ cái gì?”
“Không có” chướng ngại vật vị bỏ ra, ánh mắt của nàng lại tự động nhìn lên môi của anh, lại cảm thấy miệng lưỡi khô khô.
“cô gái thích nói dối này, không sợ mũi bị dài ra à?” (vị nào thắc mắc vì sao nói dối mà mũi lại dài ra thì mời tìm đọc Chú bé nói dối)
“Anh….nơi này là đâu? Anh dẫn tôi đến vùng hoang vu này làm gì?” Người thông minh thì phải biết đánh chống lảng, chuyển đề tài, tránh lộ chuyện.
“Để ăn em a” Lôi lạc con ngươi lóe sáng, tiếng nói như là có chút khôi hài.