Cho dù tất cả mọi chuyện đều bị gia tộc sắp đặt, nhưng riêng về chuyện hôn nhân của mình nhất định anh phải tự quyết định, đây là điều từ trước đến giờ anh đã thề với bản thân.
Huống chi…anh lại muốn cô gái này.
Chuyện này rõ ràng đã sáng tỏ như vậy, tuy nhiên anh lại tuyệt đối không muốn thừa nhận.
Quý vân tranh bỗng dưng quay đầu lại: “những việc này tất cả bởi vì thể diện?”
Lôi lạc cười nhẹ, thuận tiện dùng bàn tay xoa xoa lên khuôn mặt mềm mại, những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chậm chạp xoa đôi má nàng “Vậy thì sao? Em thất vọng?”
“Tất nhiên không phải!” Nàng tay chải chải tóc, che đi khuôn mặt nóng bừng.
“Vậy là được rồi, tất cả những tổn thương, khổ sở từ trước đến giờ sẽ không xảy ra. Tôi tuyệt đối sẽ làm cho em hạnh phúc…”
Anh, thực sự có thể làm cho nàng hạnh phúc sao?
Nàng không biết
Nàng chỉ biết là, khi anh ôn nhu nói bên tai nàng như vậy “tôi tuyệt đối sẽ làm cho em hạnh phúc” lúc đó nàng đã muốn cảm giác được hạnh phúc.
Có lẽ, hết thảy cũng không tồi tệ như vậy…đúng không?
Chương 4
Edit: BilundethuongTrên đời này gả con gái đi mà vẫn còn vui vẻ được khéo khi chỉ có Quý lão gia nhà nàng?
Quý vân tranh mặc một bộ váy liền thân màu trắng, tóc dài xõa xuống, sắc mặt mỏi mệt, chân trần ngồi ở trong vườn nhà nàng, chân duỗi thẳng trên cỏ, hai tay cầm một cốc trà sữa lớn, uống từng ngụm từng ngụm, lười biếng nhìn ra phía xa xa, bên tai nghe điệp khúc của ba mình vang lên, câu được câu không.
Lão ba thật vui vẻ, vô cùng vui vẻ, bởi vì Lôi lạc trong điều kiện của lôi lạc nói rõ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn kết hôn với anh, hắn là kim chủ ( là người vừa có tiền vừa có quyền ý), vô điều kiện sẽ giúp Cát dã trở thành một nhà hàng khách sạn ngang ngửa như khách sạn quốc tế Á thái, trở thành một khách sạn có đẳng cấp quốc tế.
Giúp cho mơ ước của ba mẹ nàng được lớn hơn nữa, tuy rằng mẹ nàng đã chết, nhưng là trên trời có linh thiêng cũng thực vui vẻ? đúng không?
“Tiểu Quý, con ngồi đây làm gì? Không khỏe sao? Sắc mặt của con trông nhợt nhạt quá” quý phong đang bận rộn vui sướиɠ trông thấy con gái mình đang ngồi phơi nắng trong vườn, lại im lặng một câu cũng không nói.
“không có” Quý vân tranh lại uống một ngụm trà sữa, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn ba mình.
“Có phải…tiểu tử kia đối xử không tốt với con?”
Anh đối với nàng có tốt hay không? nàng không biết chắc
Bởi vì suốt một tuần, lôi lạc căn bản là không có xuất hiện trước mặt nàng, chỉ nói là về Nhật bản xử lí công việc, chỉ nói có công việc phải làm, mỗi ngày chỉ có hai vệ sĩ xung quanh, lại còn có một người tự xưng là phụ giúp chuẩn bị cho đám cưới, suốt ngày mang đồ đến cho nàng lựa lựa chọn chọn.
Lại còn nói nàng không được lúc nào cũng mặt lạnh như băng, một ngày hai tư giờ lúc nào cũng có mặt tại nhà nàng, đem áo cưới đặt từ Pháp đến, trang sức đắt đỏ, tất cả đều mang hết lại đây.
Lão ba thì chăm chú xem xét, nàng lại thờ ơ xao nhãng như không phải việc của mình.
Hàng ngày, quý vân tranh đều tự hỏi mình có phải hay không có vấn đề, mới có thể khinh địch như vậy đồng ý gả cho anh, đi đâm đầu vào kí cái bản hợp đồng hôn nhân.
Hàng ngày, nàng lăn qua lộn lại ngủ không ngon, trong đầu toàn nghĩ về nam nhân kia, nghĩ tại sao hắn lại coi trọng nàng? Nghĩ xem rốt cục anh muốn cái gì? Nghĩ anh…yêu hay không yêu nàng?.
Là, nàng nghĩ đến anh, anh vẫn không xuất hiện, có phải hay không anh nghĩ rằng việc kết hôn của mình là việc công, tất cả mọi việc đều giao cho thủ hạ làm, anh chỉ cần hôm đó đến tham gia.
Anh nói nàng không nên nhớ anh là như vậy sao?
Khi anh cho rằng đến thời điểm, sẽ tự có mặt? Nửa điểm cũng không quan tâm đến lo lắng của nàng? Bởi vì nàng chỉ là người vợ được chọn mà thôi, không phải là người con gái anh yêu?
“Con gái…” Quý phong nhìn chóp mũi hồng hồng, khóe mắt cũng đỏ của con gái, lại cảm thấy có chút áy náy.
“Chuyện đó…nếu như con không muốn lấy, thì đừng lấy nữa, nhìn bộ dạng con như vậy, ba rất khổ sở, chi bằng…ba đi cầu xin hắn? xin hắn cho ba con ta một con đường? được không?”
“Vô ích thôi!”
“Ta có thể quỳ xuống cầu xin hắn”
“hắn chỉ càng khinh thường ba mà thôi”
“Thì…đem Cát dã trao cho hắn cũng là một cách.”
Nếu làm được như vậy, thì việc gì lúc trước ba phải cầu xin nàng đồng ý chứ!
Quý vân tranh ngẩng mặt, kín đáo nhìn lão ba “Sao ba không nói như vậy từ trước?”
Quý phong bị con gái hỏi lại vẻ mặt có vẻ chột dạ, không tự nhiên gãi gãi đầu.
“Bởi vì tiểu tử kia trông tuấn tú, gia thế lại hiển hách, ba thấy rằng con cùng hắn trời sinh một cặp, nhưng mà, con mấy ngày nay nhìn giống như…như là ma, chỉ ở trong phòng đi đi lại lại. Ba đi nói với hắn, nói con muốn từ hôn, con không vui, ba làm sao có thể vui vẻ được chứ.?”
Vừa nói xong, quản gia đột nhiên hổn hển chạy tới:
“Lão gia, lão gia…có, có thông gia tới”
“Thông gia?”
“Vâng, chính là lão phu nhân tập đoàn Thái á, là mẫu thân của Lôi chủ tịch, bà nói muốn gặp tiểu thư, xin tiểu thư ra ngoài một chút, bà ấy nói có chuyện muốn nói với tiểu thư”
Quý phong mí mắt nháy nháy một cái, nhìn con gái liếc mắt một cái.
Quý vân tranh cũng thực không suy nghĩ, đặt cốc nước xuống, quay đầu lại liền nhìn thấy vị lão phu nhân cao cao tại thượng Long điền nhã tử kia.
Bà đeo kính da^ʍ gọng đỏ, một thân thanh lịch trong bộ âu phục Chanel sang trọng, ngón tay đeo trang sức đắt tiền, khí chất tao nhã toát lên là không thể dấu diếm.
“Thật có lỗi, mạo muội tới chơi, vị này chắc hẳn là Quý chủ tịch cùng quý tiểu thư? Tôi là Long điền nhã tử, là mẹ của Lôi lạc.”
Long điền nhã tử mở miệng giới thiệu bằng tiếng Trung một cách lưu loát, vừa nói vừa thầm đánh giá Quý Vân Tranh.
“Vâng, đúng rồi, tôi là Quý Vân Tranh, còn đây là ba tôi Quý Phong” Quý vân tranh bị nhìn làm cho dựng tóc gáy, không ngờ rằng mình lại giáp mặt bà bà này, dĩ nhiên là phải tỏ ra đức hạnh, trời ạ, gϊếŧ nàng đi! Sáng nay nàng thậm chí còn chưa có rửa mặt.
“Vâng” Long điền nhã tử khẽ gật đầu.
“Có tiện hay không cùng tôi ra ngoài một chuyến? Tôi có chuyện muốn cùng cô nói chuyện.”
“Vâng, xin bà đợi cho một chút, tôi vào trong thay quần áo”
“Không cần phiền toái, cô như vậy được rồi…” Long điền nhã tử vừa ngắm vừa liếc nàng một cái, cười cười, tựa hồ cũng tự mình thấy được có điểm dối trá trong lời nói, nhân tiện nói “Quả thực là, tôi không có nhiều thời gian, chỉ nói chuyện trong chốc lát. Mặc gì cũng không quan trọng, phải không?”
“Nếu phu nhân thời gian có hạn, tôi nghĩ, không bằng phu nhân nói luôn tại đây đi” Quý phong mở miệng, rồi chuyển hướng sang con gái.
“ Tiểu Quý, ba vào nhà trước, con ở lại nói chuyện với phu nhân đây, biết chưa?”
Dứt lời, Quý phong ý bảo quản gia cùng rời đi, trả lại không gian trong vườn cho hai người nói chuyện.
“Phu nhân, mời ngồi!”
Long điền nhã tử ngồi xuống ghế lạnh, đi thẳng vào vấn đề “Tôi đến đây hôm nay mục đích rất đơn giản, chính là muốn cô cùng lôi lạc giải trừ hôn ước”
Quý vân tranh nhíu mày.
“Ý của phu nhân đây là gì?”
Nếu lôi lạc muốn giải trừ hôn ước với cô, chỉ cần nói qua điện thoại, cần gì phải cần vị phu nhân này đến đặt vấn đề?
Long điền nhã tử không ngờ nàng hỏi như vậy, sửng sốt một chút mới nói “là ý của toàn bộ người đứng đầu trong tập đoàn thái á cũng là ý của cha lôi lạc, có vấn đề gì sao?”
Tóm lại không phải ý của Lôi lạc là được.
Quý vân tranh khinh xả nhếch môi.
“Không có gì, phu nhân cứ nói tiếp”
“Lôi lạc tương lai là người nối nghiệp của tập đoàn Á thái, hôn nhân của hắn không phải do hắn tự quyết, coi rằng Cát dã là một khách sạn có tiếng ở Đài loan, nhưng không phù hợp với yêu cầu của chúng ta, ta hi vọng Lôi lạc sẽ lấy một nơi khác, cho dù không phải là công ty lớn mạnh, ít nhất cũng phải là một nhà chính trị gia hoặc một danh gia vọng tộc, chứ không phải là một công ty xuất thân nhỏ.”