Ninh Thịnh làm sao chịu nỗi khi nhìn thấy cảnh này, ƈôи ŧɦịŧ trong quần cô từ nãy giờ vẫn luôn trong tình trạng cương đau
Cô với tay lấy một cái áo sơ mi cột vào mắt hắn, tầm nhìn của Nguyễn Luân bỗng nhiên tối đen
"Ha...a...Ninh Thịnh... Sao vậy...aaaaa..."
Phía sau hắn như bị xé rách, hắn cảm nhận được lần này không phải là ngón tay, hắn biết thứ ấm nóng này là gì, là ƈôи ŧɦịŧ, nhưng ở đâu có ? A đau quá
Ninh Thịnh thô lỗ đâm mạnh đầu khắc vào phía sau mềm mại đã được mở rộng của hắn, tuy vậy so với ƈôи ŧɦịŧ to lớn của cô vẫn rất khó khăn
Cô ưỡn người nhấn mạnh hông cuối cùng cũng thành công đem cả cây cắm vào trong
Phụt...
"A....ưʍ..ưʍ...."
Cô lấy tay che miệng hắn lại, dưới hông vẫn dùng sức ra vào, ƈôи ŧɦịŧ suиɠ sướиɠ như được ngâm mình vào suối nước nóng, cả cơ thể sảng đến mức cô không còn quan tâm gì ngoài việc làm hắn.
Nguyễn Luân lúc đầu thấy rất đau, nhưng từ từ sau khi cơn đau qua đi lại có cảm giác vô cùng suиɠ sướиɠ, hắn há miệng ngậm lấy ba ngón tay cô vào miệng
Ninh Thịnh phát hiện ra hắn đang động tình, liền dùng ngón tay ra vào miệng hắn như phía dưới
"Ha...nhìn xem... Miệng trên và dưới đều được ăn ƈôи ŧɦịŧ đến no, có phải rất thích bị em làm như vậy không hử?"
"A...thích...thích bị em đút no...a...chỗ đó...hư...hự..."
Ninh Thịnh để hắn khom người, đem mông chổng cao lên, mỗi cú thúc cô đều đem dưới đâm sâu đến tận cùng
Chát, chát
"Dâʍ đãиɠ, nói sau này ngoại trừ em ra không được phép cɦịƈɦ với ai khác, lỗ trên hay lỗ dưới chỉ được phép ăn ƈôи ŧɦịŧ của em thôi "
Thấy hắn im lặng cô nhíu mày, đâm thật mạnh vào không thương tiếc
Phụt
"Aaaaaa.... Đau...ha..sao lại dừng"
"Nói "
Cô lấy tay nắm chặt ƈôи ŧɦịŧ của hắn, phía sau càng thúc mạnh càng tăng nhanh hơn, âm thanh lẹp nhẹp phát vang khắp phòng
Nguyễn Luân đã đến giới hạn hắn rất muốn ra nhưng lại bị cô nắm lấy khiến hắn không thể nào ra được, nước mắt hắn liền rơi xuống, quay về phía sau tuy hắn không nhìn thấy cô nhưng trong giọng nói lại như van xin
"Ninh Thịnh.... Muốn....muốn ra, cho anh ra "
"Hư...anh mau nói em sẽ cho anh ra"
Nghe hắn nói vậy, cô thúc eo càng nhanh, cố gắng đẩy ƈôи ŧɦịŧ mình vào sâu nhất có thể
Nguyễn Luân sảng đến mức không còn biết gì, há to miệng nước miếng cứ thể chảy ra, hắn trong cơn cực khoái liền nói theo lời của cô
"A...từ nay..anh chỉ để em thao...miệng và cúc huyệt chỉ ăn ƈôи ŧɦịŧ của em....aaaaaaa...."
Nghe hắn nói xong cô liền cảm thấy hài lòng, đâm mạng thêm vài chục cái liền đâm sâu phóng thẳng tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào trong
Nguyễn Luân vừa ra trong bụng liền bị bắn đến sướиɠ, liên tục cao trào, ƈôи ŧɦịŧ co giật phùn phụt xuất tinh, khi cô buông hắn ra cả người hắn đều không còn sức mà trượt từ tấm gương xuống
Trên mặt đất trên tấm gương hay khắp cơ thể hắn đều nhày nhụa vì đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng của cả hai, cô đứng dậy sửa soạn lại thân thể, dùng áo sơ mi của mình buổi sáng lau sạch dấu vết, cầm quần áo xong liền ẩm hắn lên
Nguyễn Luân đã được cô lau sạch sẽ mặc quần áo gọn gàng nhìn qua chỉ cảm thấy hắn như bị bệnh chứ không thể phát hiện ra điều gì lạ
Đến quầy thu ngân thúc giục cô nhân viên tính tiền, xong cô liền một đường ôm hắn ra khỏi cửa
Vừa bước ra khỏi cửa hàng liền nhìn thấy một nhóm người quen thuộc đi đến, thấy cô ôm một người trong lòng hai người trong nhóm đó khuôn mặt liền tối đen lại
Đúng là có duyên thật, ngoại trừ nhóm người nữ chính ra thì còn ai vào đây nữa
Nguyễn Luân trong lòng cô cũng đã thấy bọn họ, hắn giãy giụa muốn xuống nhưng sức hắn sau có thể lại cô, bình thường đã không huống chi bây giờ hắn lại càng không được
"Ngoan, nằm yên đi "
Thần Túc là người trong số đó bước đến đây nhanh nhất, hắn thấy cô ôm bạn mình trong lòng vậy mà cô còn có thể tươi cười với hắn như không có chuyện gì, làm hắn tức chết đi được
"Ninh Thịnh sao cô lại ôm bạn tôi "
Thần Túc lớn tiếng hỏi cô, sự tức giận không biết sao lại càng lớn hơn khi hắn thấy đôi môi của Nguyễn Luân bị sưng đỏ, khỏi cần nói hắn cũng biết cô và bạn mình vừa làm gì
"Thần Túc....mình...mình bị bệnh"
Lần này hắn cương quyết muốn xuống, cô cũng biết hắn bị khó xử nên liền để hắn xuống, nhưng vẫn dùng tay đỡ hắn
"Nguyễn Luân ca ca.."
Bạch Liên bước tới, hai mắt rưng rưng nắm lấy tay hắn, nhìn cô cứ như mình đang bị phản bội một cách ghê gớm lắm
Nguyễn Luân áy náy nhìn cô ta, trong lòng hắn Bạch Liên vẫn luôn là người đặt biệt, người hắn yêu mười mấy năm nay, người hắn từng hứa hẹ sẽ không bao giờ phản bội, nhưng bây giờ hắn lại thất hứa
Cô ta kéo Nguyễn Luân ra khỏi người Ninh Thịnh, thực chất Ninh Thịnh có thể giữ người lại nhưng cô cảm nhận được hắn muốn thuận theo cô liền buông tay
Hai lần, cô đã phải chịu cảm giác khó chịu này đến hai lần, chẵn lẻ nam chủ dù ra sao thì cũng phải thuộc về nữ chính sao, dù bị cô đè, dù chính miệng bọn họ nói chỉ cần mình cô, cô ghét những lúc như thế này, thật khó chịu, thứ bản thân mong muốn lại không thể có được càng không thể kiểm soát được tâm trạng của bản thân
Cô không nhìn bọn họ liền quay đầu đi, cô không muốn đứng đây một lúc nào nữa, cô cần nơi yên tĩnh để suy nghĩ
"Này !"
Bàn tay của cô được người kéo lại, cô quay sang nhìn, thấy hắn cô nỡ nụ cười
"Sao thế ?"
Nghiêm Khang nhìn cô, khuôn mặt âm trầm
" Cô làm Bạch Liên khó chịu, mau xin lỗi cô ấy "
Ha CMN đúng là chuyện hài mà, mấy người còn làm bà đây khó chịu hơn nữa này
"Buông tay !"
"Xin lỗi! "
"Mau buông tay !"
"Mau xin lỗi! "
Hai người dằn co qua lại, cô lần này thật sự tức giận, khuôn mặt ngày thường tươi cười lần này nụ cười càng tươi hơn, nhưng đôi mắt sâu hút đó lại không phải như vậy
Nghiêm Khang cố gắng lắm mới có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó, cho tới khi hắn nghe cô nói một câu thì mọi sự chống đỡ hắn đều trở về số không
"CMN anh còn không buông tay có tin tôi đè anh ra "làm" anh ngay tại đây không "
Bùm
Khuôn mặt hắn đỏ ửng, lực độ trên tay cũng nới lỏng ra, nhìn thấy cô bỏ đi, không biết sao nhìn bóng lưng đó trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác chưa bao giờ có