Bước vào trong khu thương mại, Ninh Thịnh đi loanh quanh tìm kiếm, vì hôm nay là chủ nhật nên người đi lại mua sắm khá đông, cô vẫn chưa tìm được chỗ mình thích, nói đúng hơn là chưa tìm thấy địa điểm thích hợp
Đi một chút cô liền phát hiện ra một tiệm quần áo khá ít người, lại còn chỉ có camera ở quầy thu ngân và cửa ra vào, không những vậy quần áo treo khá nhiều khá kín đáo, cô mĩm cười dắt tay Nguyễn Luân vào trong
"Xin chào quý khách "
Nhân viên cửa hàng là một cô bé khá dễ thương, nhưng tính theo số tuổi hiện tại có thể lớn hơn cô bây giờ, cô bé mặc bộ quần áo công sở nhìn có vẻ hơi không hợp với tuổi, khi nàng ấy nhìn thấy Nguyễn Luân thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn, biết sao được ,thời đại bây giờ là thời đại của việc nhìn mặt để sống mà, nhìn thấy được người đẹp cũng sẽ khiến tâm trạng tốt hơn, không phải sao
"Quý khách muốn mua gì ạ ?"
Cô nhìn nhân viên tư vấn tận tình thì quay sang người bên cạnh mình, nhìn thấy khuôn mặt hắn sa sầm thì ngạc nhiên, cô không ngại đưa tay ôm eo hắn khiến cơ thể cả hai sát vào nhau
"Sao lại khó chịu, hửm ?"
Nguyễn Luân bị cô nói vào tai ,không nhịn được rùng mình
"Không có gì "
Cô nhướng mày, không tiếp tục hỏi nữa mà buông hắn ra đi đến chỗ khác lựa quần áo
Cầm quần áo vào phòng thay đồ, cô đi đến trước gương lớn trong phòng kiểm tra thử, là loại gương bình thường, nhìn xung quanh kiểm tra một lượt, sao khi thấy đều bình thường, cô lấy điện thoại di động ra soạn một tin nhắn gửi đi
Ting..
Nguyễn Luân đang ngồi chơi điện thoại thì nhận được tin nhắn từ cô
"Đến đây em có việc cần nhờ "
Hắn tự hỏi có việc gì sao cô lại không gọi nhân viên, hắn nhìn xung quanh thấy cô nhân viên khi nãy đứng ở phía xa liền đi đến chỗ cô thay đồ
"Ninh Thịnh "
Hắn đứng bên ngoài kêu vào
"Anh lấy cái này đưa cho cô nhân viên lúc nãy coi dùm em, em lỡ tay làm rách rồi "
"Được "
Hắn vừa đưa tay vào định lấy đồ thì bị người phía trong kéo mạnh lôi hắn vào, vì sức của cô quá lớn nên lưng của hắn đập vào chiếc gương khá mạnh
"Đau!"
Nguyễn Luân nhắm mắt lại vì đau, cảm nhận thân thể mình bị người khác ôm lấy hắn giật mình mở mắt liền thấy khuôn mặt tươi cười đáng ghét của Ninh Thịnh
"Cô đang làm gì đó, buông ra "
Hắn giãy giụa, đáng chết sao cô gái này lại mạnh vậy chứ
"Aaa..."
Ninh Thịnh dùng lưỡi liếʍ vành tay của hắn, đó là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể hắn, chỉ mới bị cô liếʍ một cái mà hắn thấy cả cơ thể đều không còn sức lực
"Suỵt, phải nhỏ tiếng nha, nếu không sẽ có người phát hiện ra chúng ta đó "
Hắn nhìn cô cười cợt nhả thì tức giận
"Vậy còn không mau buông ra"
"Sao có thể, nếu buông anh ra với tình trạng này làm sao anh có thể ra ngoài "
Bàn tay cô đưa xuống xoa nắn đủng quần đang căng phòng
"Nhìn xem nơi này của anh cứng rồi, ha, thật nhạy cảm mà "
"A...ưʍ...ưʍ..."
Bàn tay cô như mang theo luồn điện, dù cách lớp vải hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng sự ấm nóng đó
Ninh Thịnh ngậm lấy ngực hắn, cách lớp áo mυ'ŧ mát, nước miếng thấm qua làm lộ đầu ti hồng xinh xắn, cô hé răng cắn mạnh xuống
"Á....ha...đừng..đừng cắn...."
"Hửm ?"
Cô đưa lưỡi liếʍ vòng quanh ngực hắn, tay kia gảy đầu ti bên còn lại
"Anh muốn sao ?"
"Hựm....a...tôi muốn..."
"Muốn gì ?"
" A...bên trong...đừng ngậm bên ngoài, bên trong...a"
Cô cười, đưa tay cởϊ áσ hắn, chiếc quần jean được cởi xuống tới chân, ƈôи ŧɦịŧ căn phòng lộ ra, đỉnh đầu rỉ nước thấm cả qυầи ɭóŧ
Ninh Thịnh đưa tay kéo mảnh vải còn sót lại duy nhất trên người hắn ra, ƈôи ŧɦịŧ như được giải thoát liền phóng thích ra ngoài
"Nhìn xem nó thật đáng yêu "
Cô đưa tay xoa nắn, từ đầu tới thân gậy, móng tay lâu lâu lại khều khều chọc chọc vào lỗ gậy, làm nó càng co giật lớn hơn một vòng
"A...đừng...ưʍ..."
Cô cắn lấy môi hắn, lưỡi hai người quấn lấy nhau, trong căn phòng nhỏ chật hẹp hơi thở vang lên hộc hộc, thân mình cả hai ước đẫm cả mồ hôi, cơ thể vì kɦoáı ƈảʍ mà quên hết mọi việc
Nụ hôn mạnh bạo mang theo mùi rỉ sắt do máu dừng lại, khi cả hai tách ra nước miếng tạo thành một sợi chỉ bạc như lưu luyến
Khi hôn hai tay cô vẫn không quên làm nhiệm vụ, cô dùng hai ngón tay siết mạnh đầu ti , đầu ti vì bị niết mà sưng mọng đỏ hồng, cô lại dùng lưỡi rà liếʍ xung quanh nó như xin lỗi, như âu yếm
Nguyễn Luân vừa bị đau vừa suиɠ sướиɠ, cảm giác không thể nói nên lời, hắn gục đầu lên vai cô, hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ đôi tay cô mang đến
Một bàn tay Ninh Thịnh lần ra phía sau, xoa bóp hai bờ mông mềm của hắn, ngón giữa nhẹ nhàng kéo theo đường rãnh mông, từ trên xuống dưới tận hai viên bi của hắn
Trên dưới trái phải đều được hầu hạ, Nguyễn Luân cong người suиɠ sướиɠ bắn lên tay cô
"Hư....a...."
"Ninh....Thịnh...đừnggg..."
Thân thể vừa mới ra còn rất nhạy cảm, làm sao có thể chịu nổi sự trêu chọc tiếp của cô, ƈôи ŧɦịŧ vừa mới mềm xuống bị cô vuốt ve lập tức có tư thái tiếp tục ngẩng đầu
Ninh Thịnh cười tà mị, ngậm lấy vành tay hắn, nói như ngâm nga
"Nguyễn Luân anh có muốn thử cảm giác kia không? "
"Ân...a.."
Chỉ vừa mới nghe cô nói, đại não của hắn liền nhớ tới hình ảnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ hôm đó hắn thấy trong phòng dụng cụ, chưa kịp trả lời phía sau liền cảm nhận được dị vật xâm nhập
"A..."
"Quý khách có chuyện gì thế ạ ?"
Cô bé nhân viên thấy vị khách lúc nãy thay đồ rất lâu còn chưa ra tới liền lại hỏi, khi đến gần liền nghe âm thanh như khó chịu phát ra trong phòng thay đồ
"Đừng....a...có người...bên..ngoài "
Ngón tay Ninh Thịnh vẫn ra vào trong hắn, Nguyễn Luân sợ bị phát hiện hắn cắn môi mình cố gắng không để miệng phát ra âm thanh, nhưng tiếng nhóp nhép dâʍ ɖu͙ƈ vẫn quanh quẩn
"Không có gì, chỉ là quần có hơi chật một chút, chị yên tâm, số quần áo này tôi sẽ mua hết"
"Dạ được ạ !"
Nghe khách hàng nói sẽ mua hết số áo quần cô ấy lựa, cô bé nhân viên vui vẻ đi trở lại quầy
"Sao hả , sợ sao không phải anh vẫn thường xuyên làm chuyện như vậy bên ngoài cơ mà, không phải sao ?"
"A...đừng thêm nữa...nó lạ lắm...ha...a..."
Ninh Thịnh kéo hắn xoay người, để bản thân có thể nhìn thấy hắn trong gương, Nguyễn Luân giang nan nhìn hình ảnh mình qua tấm gương
Khuôn mặt nhiễm đỏ, cả cơ thể đầy mồ hôi và nước miếng, ƈôи ŧɦịŧ phía dưới cương cứng đáng sợ hình ảnh khiến hắn đỏ mắt nhất chính là phía sau cúc huyệt của mình, có ba ngón tay đang ra vào
Cô đẩy mạnh hắn cả người dựa vào tấm gương, đầṳ ѵú cùng ƈôи ŧɦịŧ cạ vào tấm kiếng lạnh lẽo làm hắn phải rùng mình, thân thể theo chuyển động ra vào phía sau mà động đậy chứ sát vào mặt gương, nhìn qua cứ như hắn đang tɦủ ɖâʍ với tấm gương vậy
Con mẹ nó kíƈɦ ŧɦíƈɦ
Ninh Thịnh không nhịn nỗi, đâm mạnh ba ngón tay vào sâu, ấn vào điểm G của hắn, Nguyễn Luân cứng người, trợn mắt há mồm bắn ra