Không còn tâm trạng để mua sắm nữa Ninh Thịnh bắt xe về nhà, không muốn ăn uống gì cô lên phòng ,bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc để được trở lại bình thường
Ở trung tâm thương mại, sau khi nhìn thấy cô bỏ đi Nguyễn Luân liền có chút hối hận, hắn biết bản thân đã làm cô khó chịu hắn thật sự không cố ý, bản thân hắn khi nghe tiếng của Bạch Liên đã theo phản xạ bình thường mà đi theo, đến khi chấn tỉnh lại thì cô đã bỏ đi mất rồi
Tám người lên xe mỗi người không ai nói câu nào, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình, một lát sau liền có người lên tiếng
"Hai người đã làm rồi à ?"
Người hỏi câu này là Thần Dực, sau khi hắn hỏi những người còn lại liền nhìn hắn rồi lại quay sang nhìn Nguyễn Luân
Nguyễn Luân nhìn mọi người rồi cúi đầu, hành động ấy chứng tỏ Thần Dực đã nói đúng
"Nguyễn Luân ca...ca..hức...hức "
Bạch Liên dùng hai tay bưng mặt khóc, tất cả thấy cô ta khóc liền quay sang an ủi, một trong số đó nhịn không được liền nắm lấy cầm cô ta hôn xuống, nụ hôn an ủi mang theo sự vuốt ve, không lâu sau bầu không khí trong xe liền trở nên ái mụi
Nhưng lần này hai anh em Thần Dực và Thần Túc lại không tham gia còn có thêm Nguyễn Luân
Thần Túc không tham gia là do vẫn còn đang tức giận ai đó, còn Thần Dực thì không biết tại sao, Nguyễn Luân lại đang chìm đắm trong câu nói trong phòng thay đồ vừa rồi của hắn
"Dừng xe !"
Xe dừng lại, Nguyễn Luân mở cửa xe bước xuống, cảnh cửa vừa chuẩn bị đóng lại thì thêm một cánh tay nữa mở cửa ra, lần này là Thần Dực và Thần Túc
Thấy cả ba không tham gia vào cuộc không những vậy mà còn bỏ đi, Bạch Liên đứng dậy, kéo quần áo xộc xệch của mình chạy theo gọi lại
"Nguyễn Luân ca ca...Thần Túc ca ca...Thần Dực ca....A."
Cánh tay cô ta bị một người kéo lại, ôm vào lòng, cô ta dựa vào người kia khóc thúc thích, người kia ôm cô ta vào , ba người bên trong xe ngồi đợi ,vào xe họ lại tiếp tục làm tiếp việc khi nãy, chiếc xe từ từ lăn bánh, âm thanh ái mụi trong xe cũng từ từ nhỏ đi rồi xa dần
.......
Hôm sau Ninh Thịnh dậy muộn, cô đi tới trường vừa kịp lúc giáo viên đến, cô đến bàn ngồi vào nhưng lại không để ý những ánh mắt đang nhìn mình, cả buổi sáng cô chỉ ngồi tập trung nhìn lên bảng
Đến giờ ra chơi mọi người cùng nhau xuống căn tin, Ninh Thịnh vẫn ngồi chỗ cũ , cô đang dự định xuống dưới mua gì ăn lót dạ thì có người nắm lấy tay cô
"Xin...xin lỗi! "
Nguyễn Luân ngày hôm qua về nhà nghỉ ngợi rất lâu, hắn biết mình không tốt với cô nên dự định hôm nay sẽ xin lỗi cô, hắn cố ý đến trường thật sớm nhưng đợi mãi không thấy cô đâu đợi đến khi chuông reo vào lớp thì cô mới đến, nhưng suốt buổi học cô lại chẳng để ý đến hắn làm hắn không biết phải làm sao, vừa đúng lúc ra chơi mọi người đều đi hết hắn mới lấy hết ca đảm đến nói chuyện với cô
Ninh Thịnh nhìn hắn, cô rất muốn cười nhưng nhìn hắn cô lại chẳng thể cười nỗi
"Sao anh lại xin lỗi, anh không có lỗi gì cả"
Nói rồi cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn
Nguyễn Luân đỏ mặt, nhấm mắt lại hưởng thụ sự vuốt ve cưng chiều của cô
"Ninh Thịnh, chúng ta quen nhau đi !"
Bàn tay cô dừng lại, lần này cô thật sự rất ngạc nhiên, nói thật cô cũng biết rất khó để có thể có được nam chính, vì trong trí nhớ nam chính được miêu tả là ngoài nữ chính ra thì không có bất kỳ ý nghĩ hay tình cảm với ai khác, nên khi nghe được câu nói này của hắn cô rất vui, cô nở nụ cười , hôn lên đôi mắt ươn ướt của hắn
"Nguyễn Luân anh nên biết cơ thể em không giống như người bình thường, nếu ở bên em anh sẽ phải chịu thiệt "
Hắn biết điều cô nói ở đây là gì, hắn biết cơ thể của cô ra sao, ngày hôm qua hắn cũng đã suy nghĩ về điều đó , nhưng so với sợ hãi thì hắn vẫn yêu thích cô, cho nên điều đó không làm hắn chùng bước
"Không sao cả, chỉ cần đó là em "
Ninh Thịnh không khống chế được cảm xúc của mình, mắt cô đỏ lên, nước mắt lăn trên khuôn mặt, cô biết rõ đây không phải là của mình, thân thể này luôn ghê tởm bản thân mình, luôn sống dưới sự khinh rẻ của cha mẹ bây giờ lại có người yêu thương cô ấy không ghét bỏ cô ấy, cô ấy là đang khóc, khóc những giọt nước mắt hạnh phúc
Ninh Thịnh im lặng một lúc lâu để cảm xúc được lắng lại, cô vừa định mở miệng nói chuyện thì một bàn tay kéo lấy tay cô, người đó vùi đầu vào lòng cô, chưa kịp nhận ra người đó là ai thì đôi môi cô đã bị người đó hôn lấy
Nụ hôn mạnh bạo mang theo vị mặn của nước mắt , hai tay cô nắm lấy bả vai của người đó đẩy ra khỏi lúc này cô mới biết là ai
"Thần Túc! "
Thần Túc bị cô đẩy ra thì vô cùng tức giận, vội vàng ôm lấy cô, ngẩng mặt nhìn Nguyễn Luân vô cùng thách thức, nhìn hành động của hắn làm cô dở khóc dở cười
"Anh đang làm gì thế ?"
Cô tươi cười hỏi hắn
"Bé con !"
"Hử ?"
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, hắn trừng mắt lại nhìn cô
"Em lúc trước toàn gọi anh như vậy "Bé con" bây giờ em chẳng thèm gọi, có người khác rồi nên không cần anh nữa đúng không? "
Lần này cô thực sự bị oan mà, cô vuốt ve lưng hắn cười cười
"Không có, anh vẫn là bé con của em "
"Hừ ! Em đừng nói dối, anh đứng nghe hai người nói chuyện từ nãy giờ, em với cậu ta tính quen nhau chứ gì, muốn gạt anh ra ngoài, em là người lấy đi sự trong trắng của anh xong rồi định bỏ chạy với người khác, đồ Tra Nữ "
Người lấy đi sự trong trắng của bọn hắn không phải là cô có được không, có thể nói lý ở đây được không vậy
Cô chỉ nghĩ vậy thôi, chứ cũng không muốn nói, nhưng có thứ cô phải để hắn biết nếu không sau này hắn lại hối hận rồi quay sang trách cô
"Nguyễn Luân anh có thể đóng cửa lại dùm em được không "
Nguyễn Luân từ nãy giờ vẫn đứng đó, nghe cô nói hắn liền đi đến cửa đóng lại, cô buông Thần Túc ra lấy một cái ghế ngồi ra ngoài, lưng tựa vào ghế ,ngồi xuống nói với cả hai
"Bây giờ đây là cơ hội cuối cùng em dành cho hai người, nếu như xem xong cả hai vẫn còn muốn ở lại bên em, thì chúng ta sẽ kết giao với nhau, còn nếu hai người muốn rời đi em sẽ không cản, nhưng nếu hai người đã chọn ở lại thì cả đời này sẽ không thể thoát khỏi em được"
Ninh Thịnh từ từ kéo quần xuống, Nguyễn Luân đỏ mặt cuối đầu, Thần Túc thì nhảy dựng lên
"Sao em lại cởi....."
Hắn chưa nói xong thì tầm mắt đã chạm vào thứ bật ra từ quần của cô, hắn ha hốc mồm, Nguyễn Luân cũng nhìn lên, ngày hôm qua hắn bị bịt mắt nên không nhìn thấy gì bây giờ mới thấy rõ
Côи ŧɦịŧ của cô rất lớn, nó vẫn đang trong tình trạng bán cương, dù vậy nó vẫn khá to, đầu khắc to tròn, thân gậy gân guốc, nhìn qua khá dữ tợn, hai hòn bi đang săn lại, nhúm lông phía dưới làm thứ kia càng gợi cảm hơn
Yết hầu Nguyễn Luân lên xuống, hắn nhớ lại cảm giác hôm qua bị thứ này đâm vào trong, ƈôи ŧɦịŧ trong quần hắn dường như cũng có dấu hiệu cứng lên, hắn bước đến gần cô, từ trên nhìn xuống, hắn nhìn vào cô, cô cười tà mị kéo hắn ngồi xuống một bê đùi của cô, kéo lấy một tay hắn khiến hắn nắm lấy thứ đó của cô, hắn vô thức vuốt ve lấy nó, làm nó càng to lớn hơn, cũng khiến cô suиɠ sướиɠ mà rên nhẹ
Hai người ở trong cảm xúc của riêng mình, liền quên mất một tên ngốc vẫn còn đang đứng đó, Thần Túc tức giận khi thấy hai người như vậy, hắn liền bước nhanh đến chỗ cô, nhắm mắt há miệng ngậm lấy hai hòn bi phía dưới
Bị tập kích bắt ngờ, Ninh Thịnh vô cùng suиɠ sướиɠ
"A...thật sướиɠ...ngậm sâu một chút...ha...Ninh Thịnh vuốt nhanh lên ha...Bé con không sợ hay sao ?"
Cô vuốt ve tóc hắn ,Thần Túc lắc đầu
"Ong...!"
"A...ưʍ...bé con liếʍ xung quanh nó...đúng rồi dùng lưỡi đi...a...Nguyễn Luân anh cũng tham gia à...đúng rồi cả hai giỏi quá.."
Nguyễn Luân cũng không chịu thua, quỳ xuống liếʍ ɭáρ cùng với Thần Túc
Cả hai dùng lưỡi liếʍ ʍúŧ ƈôи ŧɦịŧ cô như đang ăn kem, nước miếng ti tách rơi xuống, tiếng mυ'ŧ nuốt chùn chụt phát ra trong phòng học, chỉ sợ có người kéo cửa bước vào thấy cảnh này có thể vì nó mà chảy cả máu mũi