Ngụy Tô Thận bất đắc dĩ, nói tiếp chủ đề trước đó: “Có lẽ đan dược có tác dụng.”
Phương Sam cười híp mắt: “Quả nhiên là ký chủ tâm linh tương thông với tôi.”
Ngụy Tô Thận day trán, cũng chính vì vậy nên hắn đang bắt đầu nghi ngờ giá trị quan của mình.
Phương Sam: “Chúng ta hợp nhau như vậy, hay là kết thành anh em khác họ đi, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu chết cùng ngày.”
Ngụy Tô Thận: “… Đừng vì uống rượu mà nghĩ ra lý do nghe hay ho như thế.”
Bị vạch trần, Phương Sam cũng không thấy ngượng ngùng, nghĩ lại thì uống rượu kết bái cùng lắm cũng chỉ được nửa bình rượu, hơi lỗ.
Ngụy Tô Thận còn đang nghĩ có nên đặt lệnh cấm rượu không, Phương Sam đột nhiên hỏi: “Rượu mừng thì sao? Mở một tiệc rượu linh định, kết thành vợ chồng giả, từ đây thương yêu ân ái.”
“…” Lạnh lùng từ chối xong, Ngụy Tô Thận bàn chuyện với y.
Phương Sam thấy mất hứng nhưng vẫn phối hợp nói: “Đan dược đúng là một cách.”
Ngụy Tô Thận gật đầu, hắn có thể cảm giác được sức mạnh mênh mông trong cơ thể, hoàn toàn có thể lọc bỏ ảnh hưởng tiêu cực mà đan dược mang lại.
Phương Sam quyết định rồi, y vỗ vai Ngụy Tô Thận, hít sâu một hơi: “Từ hôm nay tôi sẽ cắn thuốc, một là đột phá, hai là đột tử.”
Hiện nay Triều An không có nhiều những thứ khác, chỉ có luyện đan sư và dược liệu là dồi dào.
Phương Sam có kiến thức rộng rãi nên rất dễ đánh giá được giá trị của các loại đan dược, cãi nhau mặc cả với chủ tiệm đan như mấy bà bán rau.
“Một trăm linh thạch, không đồng ý thì ta đi đây.”
Chủ tiệm thờ ơ nhìn Phương Sam đi tới cửa, không hề có ý định mở miệng ngăn cản.
Phương Sam cũng không thấy mất mặt, ra tới cửa lại ngoặt trở về: “Được rồi, một trăm hai thì một trăm hai.”
Trả tiền xong, y gõ ngón tay lên mặt bàn: “Tặng thêm cái bình sứ nữa.”
Vẻ mặt chủ tiệm không biểu cảm: “Một viên linh thạch.”
Phương Sam đen mặt đưa tiền, bình sứ có thể giữ cho dược hiệu không bị bay hơi, một viên linh thạch đã là rẻ lắm rồi, bình thường ít cũng phải hai ba viên.
Ngụy Tô Thận: “Không mua tiếp à?”
Phương Sam lắc đầu: “Tuy nói phải lợi dụng mọi cơ hội để kiếm chác nhưng ở đây đã mua được hai món giá hời rồi, đổi chỗ khác đi.”
Lông cừu cũng không thể cứ nhổ một chỗ được, hói rồi không có lợi cho phát triển bền vững.
Chủ tiệm đen mặt nhìn bọn họ rời đi, hỏa kế không hiểu: “Ngài không muốn thì đừng đồng ý bán cho họ là được mà.”
“Ngươi nghe nói qua Thánh khí chưa?”
Hỏa kế kinh ngạc, nhớ lại dung mạo của hai người kia: “Chẳng lẽ chính là bọn họ?”
Ông chủ thụ dọn dược liệu: “Thôi bỏ đi, bán đan dược vốn đã lời to rồi, coi như vẫn có lãi.”
Nhưng trong lòng đang nhỏ máu, so với bình thường thì lãi ít hơn tận chín phần mười.
Hỏa kế thì thào: “Hóa ra những gì viết trong《Thiên Huyền Đại Lục Sử》 đều là thật.”
Phương Sam đã tiếng xấu đồn xa, tâm thái hiện giờ nói thẳng ra là dù nát cũng mặc kệ.
Đi một vòng các tiệm đan trong thành, những cái chất lượng tốt hơn tầm trung đều bị thu vào túi, sau khi không còn mục tiêu nào nữa thì rất tự nhiên mà vươn móng vuốt vào đại hội luyện đan.
Vừa bước vào đã bị tông chủ của Thiên Cực Tông nhìn thấy.
Đỗ Hiên nâng chén với Ma Chủ, tỏ ý lấy trà thay rượu: “Thánh khí của ngươi tới rồi kìa.”
Hai chữ đầu gằn cực kỳ nặng nề.
Ma Chủ liếc mắt nhìn tâm phúc, người kia bước ra, nói năng đường hoàng: “Không, là thánh khí của ngài mới đúng.”
Tuy cách một khoảng khá xa nhưng với một tu chân giả thì vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Phương Sam bình tĩnh bước vào, đại hội luyện đan vốn phải có thϊếp mời mới vào được, nhưng người gác cửa không một ai dám ngăn cản, trưởng lão Đan Các nhắm một mắt mở một mắt, ám chỉ chỉ cần hai Thánh Khí không gây chuyện thì mặc kệ bọn họ.
Phương Sam nhìn quanh một vòng, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Đỗ Hiên.
Tay cầm chén trà của Đỗ Hiên cứng đờ: “Mắt đạo hữu tinh ghê.”
Ở đây nhiều tu sĩ thế này mà vẫn nhìn thấy hắn.
Phương Sam: “Người mặc trường bào xanh ít nên dễ nhận ra.”
Đỗ Hiên vô thức nhìn về phía Ma Chủ, thường ngày Ma Chủ thích mặc đồ màu nổi, bộ nào cũng thêu kim long ngũ trảo. Vậy mà hôm nay, gã như thể đã đoán trước được tình uống này nên mặc một bộ giản dị hơn, tóc cũng được ghim gọn gàng, nhìn qua giống hệt một thư sinh.
Nụ cười của Đỗ Hiền dần biến mất, Tử Long Thần Thú lắc đầu: “Ma Chủ mưu mô thật.”
Trạng thái hiện giờ của Phương Sam thuộc dạng im lặng quá mức, Ngụy Tô Thận cơ bản chẳng nói lời nào, thỉnh thoảng lại nhét một thứ gì đó vào miệng.
Động tác của hắn nhanh quá nên Đỗ Hiên phải mất một lúc mới biết đấy là đan dược, hắn không nhịn được mà nói: “Uống thuốc quá độ sẽ khiến tạp chất tích tụ trong người, không có lợi cho tu luyện sau này.”
Ngụy Tô Thận điềm nhiên như không, tiếp tục nốc thuốc điên cuồng.
Phương Sam cũng khá có tình thú, dùng giấy gói kẹo gói đan dược lại, thoạt nhìn chẳng khác nào một viên kẹo đáng yêu: “Cấu tạo sinh lý của thánh khí khác người bình tường, không tồn tại vấn đề này.”
Đỗ Hiên ngẩn người.
Phương Sam: “Ăn nhiều cũng không sao.”
Môi Đỗ Hiên mấp máy, hồi lâu mới nói ra lời: “Cứ thế mãi, lúc đột phá sẽ gặp phải bình cảnh.”
Phương Sam hỏi ngược lại: “Không ăn đan dược thì sẽ không gặp à?”
“…”
Cuộc đối thoại của hai người cũng truyền đến tai các tu sĩ xung quanh, thần sắc mọi người dần trở nên quái dị.
Thực lực của Ngụy Tô Thận tăng lên từng chút từng chút một với tốc độ mắt thường có thể thấy, khí thế trên người cũng ngày càng hùng hậu, Đỗ Hiên nhìn lâu khó tránh khỏi ghen tị.
Phương Sam rất hào phóng, nhiệt tình để mấy hạt đan dược trước mặt Đỗ Hiên: “Đừng khách sáo, nhai cùng nhau đi.”
Đỗ Hiên cười ha ha.
Lúc rảnh, Phương Sam thỉnh thoảng lại ném hai viên vào miệng, nhai rồm rộp.
Sắc mặt của Đỗ Hiên và Tử Long Thần Thú cứ phải gọi là cực kỳ khó coi, cuối cùng Tử Long Thần Thú không nhịn nổi nữa bèn nói: “Đạo hữu có thể đừng nhai nhóp nhép như thế được không.”
“Được chứ.” Ấy thế mà Phương Sam để đan dược xuống thật, bất đắc dĩ nói: “Ăn vài viên thuốc là tăng được tu vi, đến tác dụng phụ cũng không có, tu hành dễ thế này đúng là chán ngắt.”
“…”
Mí mắt trái của Đỗ Hiên giật liên hồi, có ảo giác đạo tâm mình bắt đầu bất ổn.
Tử lôi đột nhiên tụ tập trên bầu trong xanh trong, tiếng ầm ầm chấn động làm tầng mây tán loạn.
“Đan kiếp!” Sắc mặt Đỗ Hiên thay đổi, hai mắt trợn to nhìn về phía giữa sân.
Luyện đan sư đang chuẩn bị mở lò, nín thở tập trung tinh thần, vận toàn bộ công lực chống lại lôi kiếp.
Phương Sam nhớ lại mình từng dẫn dẵn một ký chủ nào đó là thiên tài luyện đan, đan dược vượt qua được lôi kiếp sẽ có có hai khả năng, một là có thể phát huy mười phần dược lực, chính là đan tuyệt phẩm, giá trị mấy tỷ linh thạch, hai là đan dược hóa hình, giá trị không thể đo đếm được như Thánh Khí.
Nhưng tất cả tiền đề đều dựa vào việc luyện đan sư có thể chịu được kiếp nạn này hay không.
Sét từ trên trời trực tiếp giáng xuống, trong vệt khói vặn vẹo tỏa ra một luồng sát khí, Phương Sam nheo mắt lại: “Cửu trọng lôi kiếp.”
Luyện đan sư gầm nhẹ, ném ra pháp khí bản mệnh, cứng rắn chém lôi kiếp ra một cái khe nứt.
“Lợi hại!” Đỗ Hiên đánh giá.
Tử Long Thần Thú cũng tán thưởng: “Đan đạo có người này lại có thể hưng thịnh mấy trăm năm.”
Ngay khoảnh khắc lôi kiếp bị đánh tan, đỉnh đột nhiên bành trướng dữ dội, một viên đan dược điên cuồng va đập bên trong thành đỉnh, không bao lâu đã thành công phá đỉnh mà ra.
Hỏa diệm cuồn cuộn, sau khi lửa tắt dần, một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi xuất hiện, xiêm y đỏ rực, tóc dài tung bay.
Trong mắt thiếu niên có chút kinh hãi, tuy mới hóa hình nhưng y cũng biết mình là sự cám dỗ lớn như thế nào đối với mấy tu sĩ này.
Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên ——
Thiếu niên kinh ngạc, tại sao trong mắt mấy tu sĩ này cũng có vẻ lo lắng như mình.
“Nhìn thấy chưa?” Có người rì rầm.
“Cũng là mặc đồ đỏ.”
“Lại thêm vài đứa nữa thì Tu Chân giới nguy mất.”
Thiếu niên không hiểu, quay người nhìn luyện đan sư, luyện đan sư lập tức lùi lại, liên tục xua tay: “Mau đi đi, ngươi được tự do rồi.”
Đan dược vừa hóa hình thành thiếu niên đã bị người người ghét bỏ: …
Y đã làm gì sai?
…
Tác giả nhắn lại:
Thiếu niên đan dược: Chẳng phải nên là cốt truyện Tu chân giới vì tranh đoạt ta mà nổi lên phong ba huyết vũ sao?
Phương Sam: Đứa trẻ ngốc, cậu cầm nhầm kịch bản rồi.