Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 37.1: Cõi đời này có ai không biết tới quân

Ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng không phải muốn tranh giành mà là sợ né không kịp.

Thiếu niên áo đỏ luống cuống tay chân, đột nhiên nhìn thấy trên tầng hai có một người vẫy tay với mình, người nọ cũng diện đồ đỏ, chói lọi cực hạn.

Xác định các tu sĩ thực sự không có hứng thú với mình, thiếu niên bay người lên trên. Có lẽ vì là đan dược hóa hình nên trên người y luôn thoang thoảng mùi hương thanh nhã.

“Chào ngươi.” Phương Sam nhiệt tình cực kỳ.

Đã khai trí rồi thì không thích hợp để ăn, có điều thiếu niên trời sinh có thiên phú phân biệt dược liệu và luyện đan, để y chủ trì lò luyện thì sau này không cần chạy khắp các tiệm mua đan nữa.

Thiếu niên ngượng ngùng cúi đầu xuống, đây là người đầu tiên không lộ vẻ ghét bỏ từ lúc y ra đời. Chào hỏi xong, y nhìn nụ cười tươi rói của Phương Sam mà hoa mắt, không nhịn được mà nói: “Ngươi đúng là người tốt.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí xung quanh rõ ràng trở nên khác hẳn.

Giữa sự tĩnh lặng, lão hòa thượng ở bàn sau chắp tay trước ngực, niệm: “A di đà phật, không phân biệt phải trái không phân rõ chính tà, thật đáng thương đáng than.”

Thần vật hóa hình, sự kiêu ngạo thấm nhuần từ tận trong xương tủy, thiếu niên trong lò đan bản năng muốn chạy trốn, giờ không có nguy hiểm thì lập tức lộ rõ bản tính, y hừ lạnh với hòa thượng một tiếng: “Vọng đoán người khác, vô tri!”

Ma Chủ hóng hớt chẳng chê chuyện lớn, gã thưởng thức chén trà trong tay, mỉa mai: “Ê hòa thượng, người ta đều nói người của Phật Môn có đôi mắt thông tuệ, ta thấy tiểu huynh đệ này cũng khá lắm, thiên phú dị bẩm, lời ngươi nói rõ ràng là đố kị.”

Có thể nhìn thấy mấy tên tu sĩ tự cho mình là thanh cao bị nói cho nghẹn họng, Ma Chủ thấy rất hả hê.

Thiếu niên cảm kích gã nói giúp mình, chân thành nói: “Ngươi cũng là người tốt.”

Ma Chủ: “…”

Gã thu hồi lời trước đó, hòa thượng nói thế là còn nhẹ, tên này không phải thiện ác không phân mà rõ ràng là bị mù!

Phương Sam khẽ hắng giọng: “Thi đấu vẫn chưa kết thúc, chư vị vẫn nên tập trung lên đài thì tốt hơn.”

Đỗ Hiên cũng nói: “Đừng ảnh hưởng đến trạng thái của luyện đan sư.”

Có linh đan khai trí trước đó, lẽ ra trận so tài sau này sẽ trở nên nhạt nhẽo, nhưng hứng thú của mọi người không giảm mà còn tăng. Đa số tu sĩ đến đây không có nhiều tâm tư như Đỗ Hiên và Ma Chủ nghĩ đến việc chiêu mộ luyện đan sư, rất nhiều trong số họ là tán tu, một viên đan dược hữu dụng còn quan trọng hơn luyện đan sư nhiều.

Còn về viên linh đan đã hóa hình này… Ban đầu họ chỉ chán ghét lẫn hơi e sợ, bây giờ thì đúng là lắc đầu ngao ngán.

Mắt không tốt, đầu óc cũng không lanh lợi, cho dù ném trước cửa động phủ làm một tên trông nhà bảo vệ cũng khó.

Luyện đan sư luyện ra linh đan trước đó đã nản lòng bước xuống đài, không nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ là quán quân của đại hội luyện đan lần này nhưng lại là quán quân không được đón nhận nhất.

Đỗ Hiên thong dong bước đến, không gì có thể lay động lòng người hơn việc gửi hơi ấm vào lúc này.

Nếu vị luyện đan sư này nguyện gia nhập Thiên Cực Tông, sau này có thể đơn độc mở ra Đan Phong, bù đắp khuyết điểm của Thiên Cực Tông về đan đạo rồi.

Ma Chủ cười lạnh một tiếng, sao có thể để hắn vui vẻ như ý, gã lập tức đi vượt qua Đỗ Hiên.

Thiếu niên không hiểu, quay lại hỏi Phương Sam: “Nếu bàn về thành tựu sau này, ai cũng khó vượt qua ta. Vì sao họ lại bỏ gần tìm xa?”

Phương Sam hiếm khi không một hơi nốc cạn, y nhấp một ngụm, nghiêm túc nói: “Ngươi phải nhớ rằng, trên đời này chỉ có anh hùng với nhau mới cùng chung chí hướng, còn đa phần chỉ toàn là kẻ vô tri có mắt không tròng.”

Thiếu niên bỗng nhiên ngộ ra: “Ra là vậy.”

Tử Long Thần Thú thực sự không nghe nổi nữa, tìm cái cớ rời đi trước.

Đỗ Hiên bên kia vẫn đang giằng co với Ma Chủ không xong, đang chuẩn bị tìm thời cơ đột kích thì gặp Tử Long Thần Thú ở đầu bậc thang, hắn ngạc nhiên nói: “Đã đi rồi à?”

Tử Long Thần Thú cười giả lả: “Trên đảo xảy ra chút chuyện.”

Đỗ Hiên hiểu ý: “Ta tiễn ngươi.”

Mượn cớ cùng nhau rời đi.

Thiếu niên hoàn toàn không biết mọi bất thường này có liên quan đến mình, vẫn đang hàn huyên với Phương Sam, nói đến việc đặt tên thì thiếu niên có vẻ đắn đo.

Phương Sam: “Ta có thể cho ngươi mượn tên.”

“Mượn?”

Phương Sam chỉ vào mình: “Hoàng Phủ Ngạo Sam.” Rồi lại giới thiệu Ngụy Tô Thận: “Hùng Bá Thiên.”

Nói xong hơi trầm ngâm: “Chi bằng ngươi lấy tên là Thiên Sam?”

Ngụy Tô Thận cảm thấy rất kỳ quái, thông thường cách đặt tên lấy một chữ trong mỗi tên như này chỉ dùng cho con cái thôi.

Thiếu niên chớp mắt, Phương Sam nghĩ lại: “Không được hay lắm, để là Thiên Hiên đi.”

Thiếu niên khá thích cái tên mới: “Sao không phải là Hiên Thiên?”

Phương Sam: “Cái tên này bất kính với thiên đạo. Lỡ đâu trình độ văn hóa của thiên đạo không cao, lại nghĩ tên ngươi có ý muốn đè cả trời thì sao?”

– 天轩: Thiên Hiên.

– 轩天: Hiên Thiên (车干 hai chữ này ghép thành chữ 轩, 车干天 đại ý là chịt ông tr)

Thiếu niên ngạc nhiên, chỉ vào Ngụy Tô Thận: “Vậy sao hắn có thể gọi là Bá Thiên?”

Phương Sam: “Da dày, sét đánh không chết.”

Ngụy Tô Thận nhướng mày, liếc Phương Sam một cái. Người nọ như không để ý, y lấy ra một túi linh thạch đưa cho thiếu niên: “Những cái này dùng để mua dược liệu, mới luyện thì thử tay trước đã. Xong thì có thể gửi đan dược tới, bọn ta sẽ thử thuốc giúp ngươi.”

Thiếu niên cảm động rơi nước mắt.

Phương Sam: “Không phải lo thuốc có vấn đề, bọn ta là Thánh khí, độc không chết được.”

Thiếu niên lau nước mắt, trong lòng lại sinh ra mấy phần thân cận.

Phương Sam: “Nhớ nhé, thuốc luyện xong thì gửi đến khách điếm Thiên Duyệt, ta sẽ tính tiền cho ngươi theo giá thị trường.”

Thiếu niên vội lắc đầu: “Ngươi có ân trọng như núi với ta, há có thể đòi hồi báo.”

Phương Sam: “Thời gian quý báu, đã có thiên phú luyện dược thì đừng lãng phí.”

Thiếu niên gật đầu lia lịa, đi một bước ngoái đầu ba lần, lính gác ở cửa nhận được ám chỉ của trưởng lão Đan Các liên tục thúc giục y rời đi.

Phương Sam hài lòng, nhìn theo bóng thiếu niên rời đi, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng thiếu niên nữa mới quay sang nói với Ngụy Tô Thận: “Có nguồn đan dược rồi.”

Cửa ra vào.

Đỗ Hiên và Tử Long Thần Thú tựa ở góc tường nói chuyện, vừa hay thấy thiếu niên lẩm bẩm bước ra: “Ta nhất định phải chăm chỉ luyện đan, sau này còn báo đáp ân công, làm cho những kẻ coi thường ta phải hối hận!”

“Người trẻ tuổi.”

Thiếu niên dừng bước, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đỗ Hiên: “Hành tẩu ở Tu Chân giới không chỉ phải có tên mà còn phải có đạo hiệu nữa.”

Thiếu niên nhíu mày.

Đỗ Hiên: “Tại hạ bất tài, nhưng có một đạo hiệu rất thích hợp với ngươi.”

Thiếu niên: “Nói thử xem.”

Đỗ Hiên chậm rãi nói: “Dược Hoàn (hết thuốc chữa).”

Tử Long Thần Thú phụ họa gật đầu: “Dược Hoàn đại sư, không tệ.”

Thiếu niên vì hai chữ đại sư phía sau mà sinh lòng vui mừng, ngẫm nghĩ: “Ta là linh đan hóa hình, cái tên này cũng khá xứng.”

Chờ y đi xa rồi, Tử Long Thần Thú mới than thở: “Nên thêm cho y cái họ nữa.”

Đỗ Hiên nói tiếp: “Ta thấy họ “Trì” này khá thích hợp.”

Bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, sớm muộn gì cũng tàn đời.