Phương Sam lùi từng bước, mãi đến khi bị dồn vào đường cùng mới dừng lại, chậm rãi nói: “Đừng ép tôi, nếu không…”
Ngụy Tô Thận dừng lại cách y ba thước, nhướng mày hỏi: “Nếu không thì sao?”
Lời chưa dứt, một đống nắp chai từ trên không trung rơi xuống, còn dày đặc hơn cả vừa nãy, gần như không thể tránh né được.
Phương Sam thản nhiên nói: “Đây là chị em với Thiên Nữ Tán Hoa, Thiên Hoa Loạn Trụy.”
Ngụy Tô Thận nhắm mắt lại như đang kiềm chế thứ gì đó: “Rốt cuộc trong đầu cậu chứa cái gì vậy?”
“Ký chủ tưởng là nước à?” Phương Sam lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không, toàn là anh đấy.”
“…”
Trăng đêm nay sáng lạ thường, đứng nhìn ở nơi hoang vu, ánh trăng càng rực rỡ chói mắt.
Ở đây không có chỗ nào chắn gió, gió thổi l*иg lộng, còn xen lẫn tiếng rêи ɾỉ khe khẽ nào đó, chui vào tai người ta làm cho người ta không nhịn được mà nín thở để lắng nghe.
Không phải tiếng khóc nức nở của người bình thường mà nghe như tiếng chuột, chói tai khó nghe.
Phương Sam trốn ra sau lưng Ngụy Tô Thận: “Có ma, sợ quá.”
Ngụy Tô Thận lạnh lùng nhìn y.
Phương Sam chỉnh lại vạt áo, bước ra: “Tôi tưởng ký chủ thích kiểu này.”
Ngụy Tô Thận nhìn trời: “Khuya lắm rồi.”
Phương Sam gật đầu, cất bước đi về cùng hắn.
Tiếng rêи ɾỉ vụn vặt dừng lại, gió mạnh lại thổi đến, mang theo thứ mùi thơm quái dị nào đó.
“Xin hai vị công tử dừng bước.” Không biết từ khi nào lại có một vị nữ tử áo đỏ xuất hiện sau lưng họ, da trắng hơn tuyết, nhìn họ với vẻ điềm đạm đáng thương.
Ngụy Tô Thận không khỏi nhíu mày, phải thừa nhận rằng, cùng là diện màu đỏ, nữ tử trước mặt tuy đẹp nhưng lại toát lên vẻ phong trần, không bằng một phần vạn của Phương Sam.
Chân nữ tử hình như bị trẹo, sau lưng còn đeo cái sọt, còn lờ mờ thấy vài cây dược liệu bên trong.
Cô nàng vừa nói vừa khập khiễng bước lên vài bước: “Ta lên núi hái thuốc bị trẹo chân, chẳng hay có thể nhờ hai vị giúp đỡ, dìu ta trở về được không.”
Thấy Ngụy Tô Thận không đáp thì vội nói: “Không xa đâu, ta là con gái thợ rèn Trương ở trong thành.”
Ngụy Tô Thận không có thói quen quay lưng về phía thứ tồn tại chưa rõ, vừa phát hiện điều bất thường đã lập tức quay người lại, Phương Sam lúc này mới ngoảnh đầu nhìn qua, nụ cười đầy vẻ nghiền ngẫm: “Muộn như vậy mà cô nương còn đi hái thuốc, vất vả quá.”
“Trong thành sắp tổ chức đại hội luyện đan sư nên ta muốn tìm ít dược liệu mang đi bán.”
Phương Sam híp mắt: “Xinh đẹp, trên người không có khí tức của tu sĩ, nhìn qua yếu ớt dễ bắt nạt, bình thường thì giúp một tay cũng chẳng hề chi, chẳng qua…”
Nữ tử vô thức hỏi: “Chẳng qua gì?”
Phương Sam bỗng cười tươi rói: “Ngay từ đầu đã nói dối, ngươi không phải người của thành Triều An.”
Nữ tử khẽ giật mình: “Công tử nói vậy là sao?”
Phương Sam: “Người thành Triều An dù là tu sĩ hay dân thường thì gần đây đều không ra khỏi thành.”
Đáng thương, những người này đều bị khôi lỗi dọa sợ hết rồi.
Cứ nói được một chữ, trong miệng lại phun ra một cái nắp chai, ban đầu nữ tử còn định diễn một chút, chỉ sau một lúc mặt mũi đã bị đập cho bầm dập.
Xác định Phương Sam thực sự không có lòng thương hoa tiếc ngọc, dáng dấp mềm mại nhanh chóng khô quắt, nữ tử kiều mị không còn, thay vào đó là một bà lão gầy còm xuất hiện trước mặt họ.
Phương Sam: “Ma tu?”
“Ma Vực nào có thứ ghê tởm như vậy.” Một giọng nói vang lên giữa không trung, Ma Chủ đột nhiên hiện thân, ban đêm gã mặc thêm một cái áo choàng, gió thổi qua trông cũng oai phong ra phết.
Bà lão dường như biết Ma Chủ, sắc mặt hoảng sợ tột độ, quay người định bỏ chạy.
Ma Chủ có thể chấn nhϊếp cả một vực nên thực lực đương nhiên rất cường hãn, gã đứng yên tại chỗ, tay áo như vây kín một tia ánh trăng, vung ra trong chớp mắt đã nhốt bà lão vào trong.
Phương Sam nhìn Ma Chủ “thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ”, nghiêm túc cân nhắc đến khả năng đối phương bị đoạt xá.
Ma Chủ tiến lên phía trước: “Ta tìm lão già này nhiều năm rồi, không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.”
Khóe miệng Phương Sam khẽ cong lên… Hóa ra là có thù cũ.
Bà lão biết trốn không thoát, từ trong cổ họng tràn ra tiếng ùng ục, bất thình lình nhìn về phía Phương Sam và Ngụy Tô Thận: “Ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho bọn bay đâu!”
Phương Sam nghiêng đầu hỏi Ngụy Tô Thận: “Có thấy câu này nghe quen không?”
Ngụy Tô Thận nhớ lại giùm y: “Thế giới trước, Lý Khai trước khi chết cũng nói vậy.”
Phương Sam nhíu mày: “Nghĩ mãi không rõ, người muốn gϊếŧ bà ta là Ma Chủ, liên quan gì đến chúng ta nhỉ?”
Ngụy Tô Thận cũng thấy bà lão vô lý ngang ngược.
Vừa so sánh… lại phát hiện Phương Sam còn hiểu lý lẽ chán.
Bà lão vẫn đang điên cuồng nguyền rủa bọn họ, nói thì bà ta cũng xui xẻo, vốn là tà tu sống ở sơn dã tu hành bằng việc ăn thịt người, bản lĩnh bà ta tầm thường, chủ yếu toàn dựa vào thủ đoạn ẩn giấu khí tức ra tay bất ngờ.
Tu sĩ trong thành quá nhiều, sợ bị người ta nhận ra nên bà ta thường không đến gần, nhưng gần đây không biết bị cơn gió tà ma nào quấy phá mà ngoại thành không có nổi một tu sĩ tu luyện, vì vậy mới bất đắc dĩ phải liều lĩnh vào thành săn mồi ban đêm.
Ma Chủ cười nhạt: “Nếu có cơ hội đầu thai, nhớ quay lại báo thù, chẳng qua chắc là không có cơ hội này rồi…”
Dứt lời, gã lập tức bóp nát đan điền của bà lão.
Đến lúc cuối bà ta vẫn cố nhìn về phía Phương Sam và Ngụy Tô Thân, chết không nhắm mắt.
Ma Chủ giật một mảnh vải trên người bà lão xuống, cẩn thận lau từng vết máu trên tay mình.
Phương Sam không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh Ma Chủ lúc bé còn chưa biết gì đã bị bà già kia lừa gạt rơi vào bể tình. Ma Chủ như đoán được y đang nghĩ gì, sắc mặt lập tức thay đổi: “Bổn tọa và…”
“Sự thật không quan trọng.” Phương Sam phất tay: “Nếu nó không thú vị như ta tưởng tượng thì cần gì phải biết.”
“…” Ma Chủ nhịn rồi lại nhịn, gã không nhịn nổi nữa mới nhìn sang Ngụy Tô Thận: “Sao ngươi nhịn nổi không đánh chết y vậy?”
Ngụy Tô Thận: “Chuẩn bị giữ lại để chứng đạo.”
Ma Chủ chân thành nói: “Nếu thành công thì quả là một đường vô địch.”
Phương Sam: “…”
…
“Song Thánh Tai Ương” không hẳn là tai họa, ngoài thành Triều An có một sơn lâm, thiên tài địa bảo nhiều vô kể, yêu ma ngoại đạo ẩn náu ở đó cũng không ít.
Bà lão mà Phương Sam gặp tối qua chính là một trong số đó, nhưng dạo này mấy tên tà tu đứt nguồn hàng nên đành phải mạo hiểm vào trong thành kiếm ăn, từ đó bị tiêu diệt đáng kể.
Phương Sam đi ngang qua tiệm sách, chẳng biết nghĩ gì mà lại đi vào xem thử, phát hiện mình lại được nhắc thêm một đoạn nữa trong sử sách.
Ngụy Tô Thận không hứng thú với mấy thứ này, hắn đứng bên cạnh lật xem vài cuốn sách giới thiệu kiến thức cơ bản, cho đến hôm nay, hắn vẫn chưa có cảm ngộ gì về đạo.
Trong tiệm sách không có mấy tu sĩ, gần đây 《Sử Đại Lục Thiên Huyền》bán chạy lạ thường, không thể không kể đến công lao của Phương Sam và Ngụy Tô Thận.
Nhưng hôm nay không có nhiều người thảo luận, tiêu điểm chú ý của mọi người đều tập trung vào Đại hội Luyện Đan Sư đang diễn ra, còn có mấy sòng bạc mở cửa cá cược về chuyện này, nhìn trúng ai thì có thể đến đặt cược.
Có chuyện nghe qua thoạt nhìn tầm thường không có gì lạ, song nghe nhiều sẽ nảy sinh ý tưởng.
Ánh mắt Phương Sam và Ngụy Tô Thận giao nhau giữa không trung, không hẹn mà cùng chột dạ rời đi, sau đó lại tập trung lại.
Đặt sách xuống, Phương Sam khẽ hắng giọng: “Ký chủ và tôi nghĩ tới cùng một hướng rồi.”
Ngụy Tô Thận mím chặt môi, im lặng không đáp, giả vờ như không hiểu y đang nói gì.
Phương Sam lạnh lùng chế giễu: “Cần gì phải phủ nhận.”
Gần son thì đỏ, gần thống thì đen thôi.