Ý định ban đầu của Phương Sam là muốn đến góp vui, tuy từng trải qua rất nhiều thế giới, cũng đã chán ngấy luyện đan luyện khí từ lâu nhưng dẫn ký chủ đi tham quan học hỏi cũng tốt.
Không may là nhiệm vụ vừa hay hoàn thành đúng lúc này.
【Nhiệm vụ: Tình yêu của bố khôi lỗi.
Tiến độ: Đã hoàn thành.
Đánh giá: Trí tuệ của khôi lỗi không được các tu sĩ tôn trọng, mặc dù họ sợ nhưng không hề quy phục, trái lại còn hô hào kêu đánh.
Hình phạt rơi thêm: Lời nguyền của khôi lỗi.
Thời gian: Một nén hương.
Nội dung hình phạt: Không được nói không được cử động.】
Phương Sam mua hương về khách điếm châm lên: “Ngoan nha, đừng cử động.”
Ngụy Tô Thận nhìn chòng chọc vào Phương Sam chạy qua chạy lại như con thỏ: “Cậu không phải chịu phạt à?”
Phương Sam ôm ngực: “Nhìn thấy ký chủ bị phạt, chỗ này của tôi đau đớn đã là hình phạt lớn nhất với tôi rồi.”
Ngụy Tô Thận cười nhạt, à một tiếng như ẩn chứa đủ loại cảm xúc, nếu thưởng thức kỹ lại thì thực ra chẳng có gì cả.
Hình phạt này chẳng là gì với Ngụy Tô Thận, bản thể hiện giờ của hắn là một cây cầu, đừng nói là một nén hương, mười năm tám năm bất động cũng không thành vấn đề.
Chẳng mấy đã nén hương đã cháy sạch, Ngụy Tô Thận nghe thấy âm thanh nhắc nhở trong não —
Hình phạt hoàn thành.
Chú thích: Bảo ngươi không được cử động là không cử động luôn hả, đồ đần, bị lừa rồi nhé, ha ha ha ha, bố khôi lỗi mãi mãi là bố ngươi.
“…”
Phương Sam chửi ầm lên: “Câm mồm, đồ…” Chưa chửi xong đã bị Ngụy Tô Thận xoa đầu: “Đừng nói bậy.”
Phương Sam ngồi khoanh chân trên ghế, nghiến răng ken két, có điều chưa được bao lâu đã bình tĩnh lại: “Yêu cầu của con rối là khiến tu sĩ run rẩy, từ bản chất mà nói thì chúng ta cũng là tu sĩ nên đương nhiên sẽ bị chúng nhằm vào.”
Gặp phải loại nhiệm vụ này chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
Ngụy Tô Thận: “Đừng để ý quá, dù sao bọn chúng cũng không bao giờ có đôi.”
Phương Sam như nghe thấy tiếng gỗ nứt, đó là oán hận từ con rối, sắc mặt y tốt hơn hẳn: “Cách ly sinh sản lâu quá sẽ hơi biếи ŧɦái.”
Hai người liếc nhau, Ngụy Tô Thận cười nhạt còn Phương Sam thì cười đúng kiểu phù thủy tiêu chuẩn.
Nhiệm vụ vẫn chưa làm mới, suy đoán theo thời gian lúc trước thì có lẽ sẽ phát vào buổi tối.
Phương Sam muốn đi uống Quế Hoa Nhưỡng nổi tiếng của tửu lầu, cân nhắc đến độ cồn không cao nên Ngụy Tô Thận miễn cưỡng đồng ý.
Đang hăng hái đi tới tửu lâu thì đột nhiên dừng lại lùi về sau mấy bước, một tu sĩ đang ở trong tiệm sách vốn đang cười, nào ngờ vừa thấy Phương Sam thì bỗng im phắc, còn tỏ ra hốt hoảng nhét sách lên giá.
Cảnh này khiến Phương Sam nghi ngờ, y bước nhanh đến rút cuốn sách mà tu sĩ kia nhét vội ra, đó là một cuốn sách nhỏ rất mỏng:
Thiên Huyền năm 228, Thánh Khí ở cấm kỵ chi địa hóa hình, Hoàng Phủ Ngạo Sam, Hùng Bá Thiên từ đó bước lên vũ đài lịch sử, sử xưng ‘Song Thánh Tai Ương’.
— Trích từ 《Thiên Huyền Đại Lục Sử》
Sắc mặt Phương Sam thay đổi, tu sĩ liên tục xua tay: “Không phải ta viết đâu.”
Nói xong vội vã rời đi.
Phương Sam kéo lại: “Bọn ta còn chưa chết, sao đã bị biên vào sử sách rồi?”
Tu sĩ nhỏ giọng nói: “Có những người khi còn sống đã là huyền thoại rồi.”
Phương Sam nương tay, thả tên tu sĩ đáng thương này đi, lại nhìn Ngụy Tô Thận vẫn đứng ở cửa.
“Đừng có nhìn trời nữa.” Phương Sam kéo hắn vào, trưng cuốn dã sử ra: “Ký chủ không kinh ngạc, không tức giận hả?”
Ngụy Tô Thận liếc mắt nhìn y rồi lại ngửa mặt nhìn trời tiếp, chuyện đã lường trước thì lấy đâu ra kinh ngạc?
Phương Sam không ở lại cái nơi khiến mình thương tâm này nữa, cả dọc đường phàn nàn: “Gì mà Song Thánh Tai Ương, không khí phách tí nào, Ngạo Hùng Chi Kiếp nghe còn hợp hơn.”
Quế Hoa Nhưỡng có thể được gọi là tuyệt phẩm, mười dặm tỏa hương, uống một ngụm mà như thấy vạn vật đều tan biến.
Phương Sam vừa thưởng thức vừa thở dài thỏa mãn, quên đi bực bội ban nãy.
Mấy chỗ đẹp trong tửu lâu đều đã bị các luyện đan sư chiếm hết, Phương Sam đặt bình rượu xuống, nhìn mấy luyện đan sư đang vênh váo tự đắc, bắt đầu tính toán: “Hay chúng ta cũng đi luyện đan đi?”
Ngụy Tô Thận liếc y một cái: “Cậu nghĩ Thánh Khí có thiên phú luyện đan à?”
Phương Sam: “Thế thì đi luyện khí.”
Uống đến nửa say, mặt trời lặn là thời điểm tốt nhất để phát nhiệm vụ:
Khí giả, tải vạn vật, khả thừa đạo.
Ngộ pháp tắc thiên địa, đột phá cảnh giới hiện có.
Lần đầu thực hiện nhiệm vụ, về cơ bản là hình thức cung cấp trang bị để lên cấp. Giờ ngược lại, ngay từ đầu đã được ban cho sức mạnh cường đại, trong tình huống này mà tìm kiếm đột phá thì rất khó.
Phương Sam ra ngoài hóng gió tỉnh rượu, đồng thời nói với Ngụy Tô Thận: “Cái này yêu cầu ký chủ phải giống đa số tu sĩ, tìm kiếm đạo của mình.”
Dù sao Ngụy Tô Thận cũng không phải người của thế giới này, không có tu vi do bản thân tu luyện từng bước, dẫn đến việc nhận thức về đạo quá nông cạn.
Nghĩ tới đây, Phương Sam mím môi: “Trong những vật hay việc ký chủ từng tiếp xúc, có thứ gì có thể miễn cưỡng gọi là đạo không?”
Ngụy Tô Thận: “《Đạo Đức Kinh》.”
“…” Phương Sam: “Đúng vậy, tuyệt vời luôn! Dự đoán chúng ta có thể nắm tay nhau ở thế giới này đến thiên trường địa cửu rồi.”
Hoàng hôn nhạt dần, lúc mặt trăng treo trên bầu trời, Phương Sam xách rượu, lảo đảo trở về khách điếm.
Giữa chừng mấy lần muốn say khướt một trận đều bị Ngụy Tô Thận ngăn lại.
Phương Sam: “Đừng quấy rầy tôi muốn uống rượu giải sầu.”
Ngụy Tô Thận bình tĩnh nhìn y, như đã nhìn thấu quỷ kế của Phương Sam.
Phương Sam lau vết rượu nơi khóe miệng: “… Được rồi, tôi thừa nhận là muốn tìm cớ say mèm.”
Nói thì nói vậy, nhiệm vụ vẫn là trên hết.
Phương Sam đặt bình rượu xuống, lại trở thành một nhân viên tốt đã sẵn sàng làm việc.
Trăng sáng sao thưa, có người tu luyện, có kẻ ngủ say, Phương Sam bắt đầu bổ túc kiến thức cho Ngụy Tô Thận: “Đạo là gì? Dùng sức mạnh để khuất phục mọi thứ là đạo, dùng gϊếŧ chóc để chấm dứt gϊếŧ chóc cũng là đạo…”
Phương Sam giảng rất đơn giản, thỉnh thoảng lại liếc về phía Ngụy Tô Thận, giám sát hắn ghi chép.
Sau bao nhiêu năm rời khỏi ghế nhà trường, Ngụy Tô Thận như được trở lại lớp học lần nữa.
Phương pháp dạy học của Phương Sam cực kỳ thô bạo đơn giản, không hiểu thì nhớ, nhớ một nghìn lần, kiểu gì cũng ngộ ra được thứ gì đó.
Ngoài ra, Phương Sam còn đưa ví dụ: “Tôi đã đi dò la một chút, Đỗ Hiên là kiếm tu, sắp đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, Tử Long Thần Thú coi trọng sức mạnh thể xác, đi theo con đường rèn luyện thân thể để thành thánh. Muốn mau chóng tu thành thì ký chủ phải tìm ra con đường mà mình công nhận nhất.”
Giữa chừng còn cố ý ra ngoài một chuyến, vì trời đã tối nên thuận tay mua mấy thanh đao, kiếm, để trước mặt Ngụy Tô Thận: “Ký chủ nhìn thử một lượt xem có vừa ý cái nào không.”
Khách điếm không thích hợp vung đao múa kiếm, hai người bèn đến một nơi hoang dã.
Lúc Ngụy Tô Thận thử, Phương Sam bắt chước hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Ngụy Tô Thận đột nhiên hỏi: “Đạo của cậu là gì?”
Phương Sam: “Ám khí.” Y do dự một chút, hỏi: “Có muốn xem trình diễn không?”
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Phương Sam hít sâu một hơi, chỉ dùng chưa đến một phần mười công lực, trong miệng đột nhiên phun ra mấy chục cái nắp chai.
Ngụy Tô Thận đã né đủ nhanh, đáng tiếc khoảng cách hai người quá gần nên vẫn bị trúng vài cái.
Phương Sam nghiêm túc nói: “Tuyệt học của tôi, Thiên Nữ Tán Hoa, hôm nay truyền thụ cho ký chủ, hy vọng có thể khai sáng cho anh phần nào.”
Gỡ một cái nắp chai trên đầu xuống, trong mắt Ngụy Tô Thận lóe lên tia u ám, xoay người rút trường đao ra, chầm chậm lên tiếng: “Nghĩ kỹ lại, có lẽ có một con đường có thể thành thần luôn.”
Phương Sam: “Là gì?”
Ngụy Tô Thận đối mặt với y, gằn từng chữ: “Gϊếŧ thống chứng đạo.”
“…”