Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 35.1: Nhập đạo, đạo sâu vạn trượng

Chuyên chọn chỗ đông người để ném tú cầu, có tu sĩ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy mọi người chết hết nên cũng chạy theo.

Gà bay trứng vỡ, thương gia đóng cửa, trừ ngoài đường lộn xộn cùng đám tu sĩ chạy trốn khắp nơi thì cũng chỉ còn lại Phương Sam đang xị mặt đứng trên lầu cao ném tú cầu.

Trong tửu lâu, nhìn cửa sổ dán giấy, Tử Long Thần Thú vẫn thấy hơi bất an: “Lỡ vẫn ném vào được thì làm sao?”

Thánh Khí giờ đang là củ khoai lang nóng bỏng tay, được thì vô dụng mà bỏ lại tiếc.

Nếu Ma Chủ hay Đỗ Hiên lấy được rồi đột phá thì là chuyện khác, Thánh Khí trong chiến tranh có thể phát huy tác dụng thay đổi cục diện, nhưng bây giờ nó lại là một tai họa sống sờ sờ.

Ánh mắt Đỗ Hiên lập lòe, như đã hạ quyết tâm: “Bất đắc dĩ thì mở cửa thả Ma Chủ.”

Rầm!

Ma Chủ nhẹ nhàng vỗ tay xuống, trông không dùng mấy sức mà cái bàn đã vỡ tan tành. Chưởng quỹ và tiểu nhị trốn trong tủ run lẩy bẩy, thầm than đúng là tai bay vạ gió.

Ngay khi mọi người ở đây đều nghĩ rằng Ma Chủ sắp nổi giận thì Ma Chủ bỗng nhìn về phía hòa thượng của Phật Đà Môn: “Điển cố Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng lưu truyền đã lâu, hòa thượng nhà ngươi sao không đi siêu độ Thánh Khí ngoài kia, không thì cũng có thể noi gương Phật Tổ, mời chào Thánh Khí.”

Mấy hòa thượng nhìn nhau, cuối cùng lão hòa thượng lên tiếng: “Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng là từ bi, nhưng lão nạp đi lần này lại là lấy thân tuẫn đạo.”

Ma Chủ bĩu môi, có vẻ rất khó chịu với lý do thoái thác của họ.

Đỗ Hiên ngồi ở bàn khác lại cười nói: “Thánh tăng nặng lời rồi. Thánh Khí hóa hình chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nếu Phật môn có được hai Thánh Khí, lo gì không hưng thịnh?”

Lão hòa thượng ra vẻ suy nghĩ, song có tiểu hòa thượng vừa nhập môn lại nhìn không nổi, nó thở phì phò nói: “Sự phụ ta lại chẳng phải kẻ ngu.”

Đỗ Hiên chưa kịp lên tiếng, lão hòa thượng đã dùng ngón tay cốc vào cái đầu trọc lóc của nó một cái, tiểu hòa thượng bị đau nên không dám nhiều lời nữa.

Chưởng môn Tiêu Dao Môn đặt chén xuống: “Chính sự quan trọng, các vị đạo hữu tranh cãi vô ích làm gì?” Nói đoạn, ông ta quay sang nhìn chưởng quỹ đang trốn trong tủ: “Cửa sau ở đâu?”

Chưởng quỹ chỉ hướng, chưởng môn Tiêu Dao Môn để lại một thỏi bạc trên bàn rồi nhanh chóng lao về phía cửa nhỏ.

Đỗ Hiên và Tử Long Thần Thú theo sát phía sau, Ma Chủ khịt mũi coi thường nhưng cũng gọi thuộc hạ chuồn đi từ cửa sau.

Lại nói bên ngoài, mặc dù Phương Sam ném tú cầu nhưng không phải hoàn toàn ném bừa, mà là chuyên chọn mục tiêu là những người mặc đẹp, trông có vẻ có thân phận tôn quý.

Tiếc là những người này chạy nhanh quá, mà dù có ném trúng thì họ cũng chẳng thèm ngoảnh đầu đã chạy về phía ngoài thành.

“Thôi vậy.” Phương Sam nhìn đường chính vắng tanh gần như thành ngõ hẻm, thì thào: “Dưa hái xanh không ngọt.”

Ngụy Tô Thần chờ Phương Sam nghịch đủ rồi mới vỗ vai y.

Phương Sam như đã hạ quyết tâm: “Mặc dù bây giờ tôi đi theo ký chủ phải chịu khổ nhưng chúng ta nhất định sẽ có ngày phát đạt.”

Ngụy Tô Thận nhìn y chằm chằm, thản nhiên nói: “Trước khi gặp cậu, tôi ở biệt thự, lái xe sang, ăn sơn hào hải vị, đi tới đâu cũng có người săn đón nịnh bợ…”

Phương Sam chân thành nói: “Nhưng tôi biết anh không hạnh phúc.”

“…”

Phương Sam: “Nếu không có tôi thì ký chủ làm gì được trải nghiệm cảnh nằm màn trời chiếu đất, bụng rỗng kêu vang, không trải qua những điều này thì sao bước đến đỉnh cao chân chính được?”

Ngụy Tô Thận nhìn y hồi lâu, trong mắt bỗng lóe lên vẻ nghi hoặc.

Phương Sam: “Có phải cảm thấy biểu cảm nói chuyện của tôi bây giờ hơi quen không?”

Ngụy Tô Thận gật đầu.

Phương Sam: “Mỗi phụ huynh khi dạy dỗ con cái đều như vậy cả, vẻ mặt này còn có tên khác là “Tất cả chỉ vì muốn tốt cho con thôi”.”

“…”

Không tìm được nơi chứa chấp nên chỉ đành ra ngoài cày quái. Lúc đầu còn săn được vài tu sĩ, lâu dần, để tránh khôi lỗi nên tu sĩ lịch luyện phụ cận Triều An cũng ít đi.

Cũng may là lúc rời khỏi Ma Vực chỉ thiếu 2000 nữa là hoàn thành nhiệm vụ. Trước đó một lượng lớn con rối đã được vào Thiên Cực Tông và Ma Vực, muốn thanh lý cũng không phải một sớm một chiều là xong được. Tính ra thì chỉ còn thiếu mười mấy người nữa là xong.

Bây giờ ngoài thành ngay cả chim đẻ trứng cũng tìm không ra, từ giờ đến Đại hội Luyện Đan Sư cũng chỉ còn mấy ngày nữa, tuy Phương Sam có chỗ ỷ lại nhưng cũng không dám gây chuyện trong thành. Luyện đan sư trên đại lục có ảnh hưởng rất lớn, không nên đắc tội.

“Ma Vực hẳn là còn mấy con khôi lỗi kéo dài hơi tàn.” Dứt khoát thả lỏng tâm trạng đi dạo trong thành với Ngụy Tô Thận: “Ít điểm còn lại giao cho bọn chúng cày là được.”

Ngụy Tô Thận gật đầu, ánh mắt dừng trên người một luyện khí sư đang thử bản nguyên hỏa chủng lâu hơn một chút.

Phương Sam: “Thần kỳ lắm phải không?”

Ngụy Tô Thận không phủ nhận, thấy tận mắt và thấy trên TV hay trong sách là hai cảm nhận hoàn toàn khác nhau.

Phương Sam: “Giả sử giờ anh xông lên, nói cho bọn họ biết là có một thế giới suy kiệt linh khí, người phàm chỉ sống được trăm năm, chắc chắn họ sẽ nghĩ anh bị điên.”

Ngụy Tô Thận liếc sang, Phương Sam cười nói: “Có thể kiến thức được nhiều thứ như vậy, chứng tỏ ký kết khế ước với tôi vẫn đáng.” Y ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cho nên anh phải đối tốt với tôi vào.”

Ngụy Tô Thận đi theo hệ thống phiêu bạt khắp nơi: “…”

Phương Sam không tiếp tục đâm vào tim Ngụy Tô Thận nữa, ánh mắt dừng lại ở một nơi, Đỗ Hiên và Tử Long Thần Thú đang đâm đầu đi tới, thật đúng như câu còn sống thì đi đâu cũng gặp được.

“Tình cờ ghê.” Phương Sam đi thẳng tới, Đỗ Hiên lại không tiện quay đầu luôn lúc này.

“Từ biệt mấy ngày, phong thái của Ngạo Sam tiểu huynh đệ vẫn như cũ.” Đỗ Hiên cười ha hả nói.

Phương Sam: “Tông chủ có biết việc ném tú cầu chọn rể mấy hôm trước không?”

Đỗ Hiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói với vẻ sâu xa: “Thế giới rộng lớn như vậy, ngươi nên đến nơi khác nhìn xem, ta cảm thấy Thủy Long Thành cũng được lắm.”

Đó là một tòa thành do giao nhân xây dựng, nằm ở dưới biển sâu.

Tử Long Thần Thú cũng nói: “Ta có giao tình với giao nhân, nếu đạo hữu muốn đi, ta có thể viết một lá thư giới thiệu.”

Phương Sam nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi xác định là có giao tình chứ không phải thù oán sâu đậm đấy chứ?”

Tử Long Thần Thú sững sờ: “Sao lại nói vậy?”

Phương Sam cười khẩy: “Nếu không phải thù oán khắc cốt ghi tâm thì sao lại phải viết thư giúp? Ta thế nào tự bản thân ta biết rõ.”

Tử Long Thần Thú câm nín… Hắn còn nói gì được nữa?

Thực sự là có những loại người như vậy, sống rất tỉnh táo sáng suốt nhưng vẫn không thể thay đổi được bản chất giả tạo của mình.

Ngụy Tô Thận đứng sau hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Phương Sam lại hiểu rõ vị trí của bản thân chuẩn như vậy.

Đỗ Hiên tiến tới làm hòa: “Hai vị muốn theo chúng ta đến Luyện Đan Phường không?”

Phương Sam đang định gật đầu thì đột nhiên thấy Ngụy Tô Thận nhướng mày với mình, Phương Sam khẽ chớp mắt, hai người hoàn thành giao tiếp sơ bộ.

“Thôi, bọn ta còn có việc khác.” Phương Sam từ chối thiện ý của y.

Đỗ Hiên hết sức kinh ngạc với kiểu giao tiếp bằng biểu cảm của họ, chẳng qua có thể thoát khỏi Phương Sam là chuyện tốt. Trước khi chia tay, y còn “tốt bụng” nhắc nhở: “Rảnh thì đến Ma Vực chơi nhé, Ma Chủ nhớ hai người lắm đấy.”

Phương Sam gật đầu, quay người nói với Ngụy Tô Thận: “Cái này không phải chỉ dùng mỗi thù hận sâu tận xương tủy để hình dung thôi đâu.”

Ấy vậy mà Ngụy Tô Thận lại đồng ý với quan điểm của y.

Nụ cười của Đỗ Hiên cứng ngắc, đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi. Từ xưa đến nay, y vốn nổi tiếng với danh hiệu quân tử đệ nhất Tu chân giới. Tử Long Thần Thú đứng bên cạnh Đỗ Hiên, cực kỳ khẳng định đối phương đang chửi thề trong lòng.