…
Đối diện với Tông chủ Thiên Cực Tông đang tỏ vẻ áy náy, giọng Phương Sam run rẩy: “Chúng ta vừa mới đến, cớ gì sắp bị bán đi?”
Nội tâm: Mau tiễn bọn ta đi nhanh lên, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới là chuyện quan trọng.
Đỗ Hiên hối tiếc không thôi: “Ma Chủ xảo trá đa đoan, dùng phép khích tướng, trong chốc lát ta không xem xét kỹ đã bị rơi vào cái bẫy của hắn.”
Nhưng trong lòng thầm nhủ, không tiễn thì giữ ngài Ôn Thần này ở lại ăn Tết à?
Phương Sam kiên quyết: “Việc đã đến nước này, chúng ta cũng không làm khó tông chủ nữa, ngài nhớ cho chút lộ phí, ngày mai ta sẽ lên đường.”
Đỗ Hiên vỗ vai y: “Đa tạ Ngạo Sam huynh đã hiểu cho.”
Trong khoảnh khắc xoay người, khóe miệng của cả hai đồng thời nhếch lên.
Phương Sam nói với Ngụy Tô Thận: “Cảnh này khiến tôi nhớ đến một câu.”
Ngụy Tô Thận: “Chia tay trong hòa bình, mỗi người tìm kiếm hạnh phúc mới cho mình.”
“…”
Một giây Đỗ Hiên cũng không muốn chờ nên đã giải trừ khế ước ngay trong ngày.
…
Hôm sau, bình minh vừa ló rạng, những tia sáng màu lửa chiếu rọi qua những rặng liễu xanh trong núi, dung tục đến độ tao nhã giống như Phương Sam và Đỗ Hiên đang “không nỡ xa nhau” lúc này.
“Lần này đi, chúc hai người thuận buồm xuôi gió.” Đỗ Hiên nâng chén, Phương Sam chưa kịp cạch đã nốc hết chén rượu.
Đỗ Hiên cười đặt chén rượu xuống thì thấy ai đó nhìn mình đầy mong ngóng, như kiểu chưa muốn đi.
Phương Sam liếc bầu rượu, Đỗ Hiên lại rót thêm chén nữa: “Chúc con đường phía trước luôn bằng phẳng.”
Phương Sam uống xong lại tiếp tục nhìn bầu rượu.
Đỗ Hiên nhanh chóng cầm bầu rượu lên nhét vào tay y: “Vừa đi vừa uống.”
Lúc này Phương Sam mới nhấc chân đi.
Khoảnh khoắc ngự không, Đỗ Hiên bỗng cất cao giọng nói: “Trời đất bao la, tu sĩ chúng ta phải hiên ngang lẫm liệt, trừng phạt kẻ ác, đề cao cái thiện.”
Phương Sam cất ký bầu ượu, phất tay áo: “Đa tạ đã nhắc nhở.”
Bay được một đoạn, Phương Sam quay đầu nhìn quanh đột nhiên thấy mấy vạn đệ tử đang đứng tại phong của mình, y không khỏi mỉm cười kéo tay áo Ngụy Tô Thận: “Không ngờ tôi với anh lại được nhiều người yêu mến nhu vậy, được đệ tử toàn tông môn ra đưa tiễn.”
Ngụy Tô Thận liếc y một cái, bất đắc dĩ im lặng.
Phương Sam chỉ vào một cái chấm đen nhỏ xíu ở đằng xa: “Nhìn kìa, xúc động muốn rơi lệ.”
Trước khi đi, Phương Sam đã để khôi lỗi lại Thiên Cực Tông, theo cách nói của y thì coi như để lại làm kỷ niệm.
Ngụy Tô Thận: “… Cậu vui là được rồi.”
Ấy vậy mà Phương Sam còn hào phóng gật đầu: “Đỗ chưởng môn là người tốt, lúc chia tay còn tặng tôi một bầu rượu ngon.”
Lần này đến Ma Vực đường xá xa xôi, Phương Sam thỉnh thoảng sẽ kể lại vài tai nạn xấu hổ khi dẫn dắt những ký chủ trước kia, Ngụy Tô Thận nghe cũng thấy thú vị nên không cảm thấy đường dài nhàm chán là bao.
Ma Vực.
Nơi này mỗi ngày đều trình diễn cảnh đồng tộc chém gϊếŧ lẫn nhau, tranh giành tài nguyên, tranh giành đàn bà, định lý kẻ mạnh mới có thể sinh tồn được Ma Vực phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Cách từ xa đã ngửi thấy mùi máu tươi ngập trong đất.
Ma Chủ nhìn hai bóng người đang bay đến, lẩm bẩm: “Không ngờ đến thật.”
Mục đích ban đầu khi lá thư đó là để sỉ nhục Đỗ Hiên, thêm tí phiền phức cho đối phương cũng tốt, nào ngờ hắn lại sẵn sàng từ bỏ thánh khí.
Lần trước từng gặp một lần trong phòng đấu giá, Phương Sam chủ động chào hỏi Ma Chủ: “Thời gian quý giá, mau ký khế ước đi.”
Ma Chủ thấy y chủ động thế thì nghi ngờ không thôi, bèn hàm súc từ chối: “Hai vị mới đến, hay là đi tham quan Ma Vực chút đã?”
Sắc mặt Phương Sam lạnh như băng: “Ma Chủ đang chê anh em bọn ta là hàng đã dùng rồi phải không?”
“…”
Ma Chủ không nhịn được mà nhìn Bỉ Ngạn Kiều, nhưng Ngụy Tô Thận lại đang nhìn trời.
“Tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của vị đây.”
Phương Sam: “Hoàng Phủ Ngạo Sam.”
“… Tên hay lắm.’
Ma Chủ dẫn họ đi khắp nơi, nhìn đâu cũng thấy cảnh chết chóc và tranh đấu. Ma Chủ có vẻ như rất thích cảnh tượng này, còn hỏi Phương Sam thấy thế nào.
“Khi nào mới ký khế ước?” Phương Sam chẳng thấy thế nào cả, liên mồm thúc giục.
Dạo Ma Vực một vòng rồi nên Ma Chủ không có lý do để tiếp tục từ chối nữa, trước sự chủ động của Phương Sam, ông ta ôm tâm lý cảnh giác bắt đầu ký khế ước.
Phương Sam nhắm mắt lại, giọng điệu thành kính lôi cuốn: “Chủ nhân Ma tộc, lấy máu làm khế, ta ban cho ngươi sức mạnh vô tận!”
Giữa chừng, Ma Chủ không nhịn được mở mắt ra, kiểm tra trận pháp một chút, thấy nó vẫn là trận pháp khế ước bình đẳng kia, không có gì khác biệt.
“Tự sáng tác câu thần chú có thể làm khế ước mạnh hơn à?”
“Không.” Phương Sam lắc đầu: “Nhưng có thể làm ta vui.”
Ma Chủ ngập ngừng, Phương Sam lập tức liếc cảnh cáo: “Không chấp nhận trả hàng.”
Ma chủ ngầm biểu đạt chỉ muốn ký khế ước với Bỉ Ngạn Kiều, nụ cười trên môi Phương Sam tắt ngấm, nheo mắt lại đầy nguy hiểm, sát khí bộc phát trong nháy mắt: “Bán theo gói, không bán lẻ.”
Thái độ cứng rắn của Phương Sam khiến hai bên đạt được sự đồng thuận. Ma Chủ cảm nhận được sức mạnh phản hồi từ khế ước nên miễn cưỡng chấp nhận tình hình hiện tại.
Dù sao nói thế nào thì cũng có lợi với tu vi, tạm thời nhịn được.
Nơi ở mà Ma tộc cung cấp xa hoa hơn Thiên Cực Tông nhiều, trang trí đúng kiểu nhà đầy mỏ, không cần quan tâm đến thẩm mỹ, khảm linh thạch kín mặt tường.
Đối với điều này, Phương SAm khá là tán thưởng.
Ngụy Tô Thận vẫn chưa dọn hết đồ ra, vì hắn có linh cảm là chẳng ở lại đây được mấy bữa.
Tuy Phương Sam hay điên điên khùng khùng nhưng cực kỳ để tâm đến nhiệm vụ. Y dành toàn bộ thời gian rảnh để thiết kế bản vẽ: “Xem mẫu mới này.” Nói đoạn, y trải bản vẽ ra trước mặt Ngụy Tô Thận: “Khôi lỗi kiểu mới lần này sẽ có thêm cánh, mặc dù độ khó chế tạo tăng lên nhưng hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.”
Bầu trời là nhược điểm của khôi lỗi, cần phải khắc phục.
Ngụy Tô Thận thở dài, nhìn mấy bộ trang phục vừa lấy ra mà do dự không biết có nên cất vào nhẫn trữ vật luôn không. Giờ hắn đã có thể chắc chắn rằng, chưa tới bảy ngày bọn hắn sẽ bị đuổi khỏi Ma Vực.
…
Tác giả nhắn lại:
Ngụy Tô Thận: Không có chỗ ở cỗ định, phiêu bạt khắp nơi.