Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 34.1: Chân trời góc bể, nơi đâu là nhà

Sau lưng mọc cánh chim, đuôi dài lê đất, răng sắc như cá mập, cơ thể khổng lồ mạnh mẽ hơn cả voi.

Phương Sam hài lòng nhìn thành phẩm trước mặt, quay lại cười nói với Ngụy Tô Thận: “Anh đúng là một thiên tài.”

Ngụy Tô Thận không bao giờ nhận cái nồi này: “Là công lao của người thiết kế.”

Phương Sam đi quanh con khôi lỗi khổng lồ mấy vòng mới sờ cằm nói: “Hôm nay chúng ta chính thức đặt tên cho nó là đàn chim liền cánh nhé, ký chủ thấy thế nào?”

Nhìn đi nhìn lại từ mọi góc độ, Ngụy Tô Thận vẫn không thể lừa dối lương tâm được, hắn chỉ nói: “Nhìn bên ngoài thì nó giống khủng long hơn.”

Phương Sam tự động lờ đi những lời không muốn nghe, nhiệt tình như lửa: “Hãy cùng nhau thả chim liền cánh bay nào.”

Đá năng lượng trên cổ khôi lỗi khủng long lóe sáng, hai chân sau khỏe khoắn đạp đất, bay về phía bầu trời rộng lớn.

Phương Sam chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện: “Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, mong rằng người có tình khắp thiên hạ cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau.”

Ngụy Tô Thận nhìn đám khôi lỗi khủng long bay đến đâu thì tiếng gào thét vang lên đến đấy, im lặng không nói gì.

Cách đó hai mươi dặm, một đôi nam nữ ma tộc đang say tình ấp nhau, đang đến lúc nồng nhiệt nhất thì đột nhiên có một con khôi lỗi khổng lồ từ trên trời lao xuống, nó vẫy đuôi một cái, hất bay nhà trai lên không trung cọ xát.

Nữ ma tu: “…!”

Mới đầu chỉ có một hai con khôi lỗi nên không gây rối loạn mấy, nhưng chưa đến ba ngày, ít nhất có mấy trăm con khôi lỗi xuất hiện gây rối khắp nơi.

Có thể chạy trên mặt đất, bay trên trời, bơi dưới nước, ma tộc không có chỗ để trốn.

Nơi Ma Chủ tu luyện rất bí mật nên tạm thời không có con khôi lỗi nào đến quấy rầy được, lúc tâm phúc đến báo cáo, Ma Chủ đang vào thời điểm quan trọng, y không dám làm phiền nên đứng canh giữ ở cửa với vài tên ma tướng.

Đúng lúc này, một con khôi lỗi bay trên trời bỗng phát hiện đến động tĩnh bên này, nó không đuổi theo ma tu ở phía trước nữa mà lao nhanh xuống dưới.

Tâm phúc kinh hãi: “Không thể để bọn chúng làm phiền đến giáo chủ được.”

“Hây!” Con khôi lỗi ôm lấy tên tâm phúc có thân hình vạm vỡ nhất: “Bắt được rồi thì sẽ he he he.”

Ma Chủ đương nhiên nhận ra động tĩnh lớn như vậy, vừa mở mắt ra đã thấy cảnh tâm phúc bị con khôi lỗi cọ xát.

“Giáo chủ đừng để ý đến ta!” Tâm phúc trung thành tận tâm: “Thuộc hạ nguyện xông pha khói lửa vì giáo chủ.”

Ma Chủ nhíu mày, tăng tốc độ tu luyện, khi gã xong việc thổ tức thì tâm phúc đã giống con búp bê vỡ nát ngã lăn ra: “Giáo chủ…”

Ma Chủ vung tay áo, con khôi lỗi bị gãy một cánh nhưng vẫn lảo đảo chạy tới như cũ.

Một đòn mà không chết?

Sắc mặt Ma Chủ hơi thay đổi, lần thứ hai ra tay, Ma Chủ đã sử dụng bảy phần sức mạnh, con rối lập tức vỡ nát thành từng mảnh.

“Còn bao nhiêu khôi lỗi kiểu này?”

Ánh mắt tâm phúc đờ đẫn: “Nghe nói đã có hàng trăm con dân đã đột phá trong lúc chạy trốn.”

Ánh mắt Ma Chủ trở nên lạnh lẽo, thân hình như mũi tên lao thẳng lên bầu trời, trong tầng mây, gã có thể thấy rõ tình trạng hiện giờ của Ma Vực——

Mặt đất khô cằn chứng tỏ đã lâu không được tưới bằng máu, gϊếŧ người cướp của, tranh giành pháp bảo… Những hình ảnh vốn quen thuộc nay đã trở thành lịch sử, những ma tu yếu ớt ôm ngực trốn trong khe đá cầu sinh, những kẻ mạnh hơn thì đang bị đám khôi lỗi truy đuổi điên cuồng.

Sắc mặt Ma Chủ càng lúc càng âm u, bàn tay phải giơ lên, ngọn lửa trong lòng bàn tay lập tức thiêu rụi đám mây bên cạnh, gã lao về phía mặt đất.

Ma tu đang bị truy đuổi cảm thấy hơi thở sau lưng đã biến mất, y quay người lại thấy con khôi lỗi đang bốc cháy tại chỗ, mới chớp mắt một cái thì bỗng xuất hiện thêm một nam tử với vẻ mặt lạnh lùng.

“Tham kiến giáo chủ!” Ma tu vội vàng quỳ xuống.

“Khôi lỗi từ đâu ra?” Trong lúc tra hỏi thì trong đầu Ma Chủ đã lờ mờ có đáp án rồi, trong ma tộc không có người to gan dám làm loạn thế này.

“Nghe đồn là bay ra từ nơi ở của Thánh khí.”

Ma Chủ nghe xong thì im lặng một hồi, đột nhiên hít sâu một cái: “Giỏi lắm Đỗ Hiên! Bảo sao lại sang tay gấp gáp như vậy!”

Nếu chỉ có một thánh khí thì thôi, không dùng được thì phá hủy, nhưng hai thánh khí tụ tập lại, muốn phá hủy thì khó không kém gì việc đột phá cảnh giới.

Không phá hủy được cũng không làm gì được, đúng là như nghẹn ở cổ họng.

“Giáo chủ.” Ma tu thận trọng nói: “Nên xử lý đám khôi lỗi này thế nào?”

Đám khôi lỗi có vẻ thích nam tử vạm vỡ hơn, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà y đã bị làm nhục mấy lần.

“Đỗ Hiên muốn tâm ma của ta bất ổn, nếu đã vậy, bản tọa không ngại phát động đại chiến sớm hơn.”

Chuyện đến bây giờ, sao Ma Chủ có thể không hiểu đối phương có ý đồ gì.

“Nhưng mà…”

Ngay khi lời nói chuyển hướng, sát khi trong mắt Ma Chủ bắn ra, ma tu kia vội vàng lên tiếng: “Có chuyện tiểu nhân không dám giấu giếm, Thiên Cực Tông đã hợp tác với Long Đảo, con gái của đại trưởng lão Thiên Cực Tông đã gả đến Long Đảo vài ngày trước.”

“Ngươi nói cái gì!” Sát khí bộc phát trong nháy mắt khiến ma tu bay thẳng ra ngoài.

Gần đây Ma Chủ đang bận tu luyện, không biết chuyện xảy ra bên ngoài. Nếu không phải lâm thời quyết định khai chiến thì tin tức râu ria kiểu này, đương nhiên là không có ma tướng nào đến bẩm báo khi gã đang tu luyện.



“Chỉ còn thiếu hai nghìn người nữa thôi!” Lúc Ma Chủ phẫn nộ thì Phương Sam đang cười hơ hớ: “Ma Vực quả nhiên là một nơi lý tưởng.”

Thiên Cực Tông có bảy mươi hai phong, tu sĩ còn có chỗ mà núp, Ma Vực thì khác, ngày ngày chém gϊếŧ, làm gì có nơi nào yên bình để người ta ẩn náu.

Thưởng thức rượu trái cây do ma bộc đưa tới, Phương Sam đang nghĩ xem tiếp theo sẽ cho ra mắt tác phẩm gì.

Nói một lúc lâu mà chẳng thấy Ngụy Tô Thận đáp lại gì cả, Phương Sam thắc mắc ngẩng đầu lên thì thấy Ngụy Tô Thận đang nhìn ra ngoài cửa.

Theo tầm mắt hắn, Phương Sam thấy Ma Chủ đang đứng trong sân chắp tay.

“Chúc mừng Ma Chủ xuất quan.” Mấy ngày không gặp, khí thế trên người Ma Chủ càng thêm hùng hậu, có thể thấy rằng tu vi đã tăng vọt.

Lợi ích của việc ký kết khế ước với Thánh khí là không thể nghi ngờ, việc tu luyện không tốn nhiều công sức như ngày thường, nhưng nếu xét trên cơ sở là tâm ma xuất hiện vết nứt thì tuyệt đối không đáng.

“Bản tọa tu luyện thành công không thể không nhắc đến công lao của hai vị, chi bằng ra ngoài đi dạo một lúc?”

Phương Sam làm động tác cắt cổ: “Chẳng lẽ muốn lừa bọn ta ra ngoài rồi làm thịt?”

Vẻ mặt Ma Chủ vô cảm: “Tiểu huynh đệ nghĩ nhiều rồi.”

Phương Sam cũng chẳng sợ gã sẽ bày trò gì, Ma Chủ không biết y chỉ là hàng nhái, nên sẽ không ngu mà ngang nhiên đi đối phó với hai Thánh khí.

Trên đường tới, Ma Chủ đã phá hủy không ít khôi lỗi nên giờ cũng coi như là khá bình tĩnh.

Đi qua khu chợ giao dịch sầm uất, Ma Chủ bước đi không ngừng, cuối cùng đến một vùng hoang dã.

Giờ đang là hoàng hôn, ánh tà dương chiếu lên một cung điện đổ nát phía trước, bốn bề không thiếu dấu vết phong hóa, khắp nơi đều mang dấu ấn của thời gian.

Tia nắng rọi vào mắt Ma Chủ, trong mắt gã lộ vẻ thê lương: “Ba lần đại chiến nhân ma, ma tộc có thắng có thua. Nơi đây từng là cung điện rực rỡ nhất, sau khi bị công phá chỉ còn lại đống đổ nát, đối với ma tộc thì nơi đây là biểu tượng của sự sỉ nhục.”

Phương Sam: “Đã là sỉ nhục, tại sao không xóa bỏ?”

Ma Chủ cười nhạt: “Thứ nhất là nhắc nhở con dân không được quên đoạn lịch sử này, nhưng quan trọng nhất là…”

Người gã bỗng như một cơn gió bay đến cách đó vài trăm mét: “Nơi đây có đài truyền tống tốn mấy chục tỷ linh thạch để xây dựng.”

Lúc vào Phương Sam không cảm nhận được sát khí, không ngờ Ma Chủ lại có ý định như vậy, giờ muốn ra ngoài đã muộn.

Ma Chủ vung tay áo lên: “Đi đi!”

Đài truyền tống thoáng chốc phát ra ánh sáng chói mắt.

“Trời cao mặc chim sải cánh, hai vị đại tài, e là Ma Vực này của ta không thể dung nạp được hai vị.” Nói xong, Ma Chủ chủ động giải trừ khế ước.