Phương Sam mảy may không biết chuyện mình sắp bị chuyển nhượng, vẫn đang chăm chỉ không ngừng thiết kế bản vẽ phác thảo.
Ngụy Tô Thận chỉ phụ trách chế tác, còn đâu toàn bộ đều đến từ bàn tay của linh hồn họa sĩ này.
Đêm đó, gió thổi hiu hiu, bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thảm thiết do bị khôi lỗi truy đuổi, Phương Sam vươn vai, lúc ngáp thì nhìn sang Ngụy Tô Thận đang gấp quần áo.
Hình ở nhà ký chủ?
Phương Sam khen ngợi: “Vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, còn đảm đang việc nhà nữa.”
Ngụy Tô Thận không ngước mắt lên nhìn y, hắn gấp gọn quần áo rồi bỏ vào nhẫn chứa đồ xong thì sắp xếp ít đồ châu báu.
Phương Sam: “Ký chủ muốn ra ngoài du lịch à?”
Ngụy Tô Thận chậm rãi nói: “Chuẩn bị mấy thứ cần thiết.”
Thiên Cực Tông chỉ e là không dung nổi bọn hắn.
Phương Sam không hề tự mình hiểu lấy mình chút nào, tiện tay cầm quả táo lên gặm: “Nhiệm vụ tiến hành đến đâu rồi?”
Ngụy Tô Thận nhìn giao diện chính: “”3067/ 10000.”
Phương Sam nhíu mày: “Sắp qua nửa tháng rồi mà sao mới gieo vạ được ba nghìn người nhỉ?”
Ngụy Tô Thận: “Nghe nói đệ tử Thiên Cực Tông chủ động xin xuống núi rèn luyện, còn đâu trốn trong động phủ không ra, có phong còn bế sơn rồi.”
Không thuận lợi như dự đoán, Phương Sam trầm ngâm: “Đến lúc thay đổi bản đồ rồi.”
Lúc Phương Sam đang nghĩ xem nên thoát thân thế nào thì Ma tộc cách đây mấy trăm dặm cũng đã nhận được tin tức Thánh khí sắp được sang tay.
Mới đầu chỉ nghe như chuyện cười, mãi đến khi một tướng lĩnh Ma tộc bắt đệ tử của Tiêu Dao môn, trong lúc đánh đập tra hỏi lại lấy được thư của Thiên Cực Tông trên người vị đệ tự kia, trong thư nói rằng Đỗ Hiên muốn bán lại Thánh khí.
Tướng lĩnh Ma tộc không dám chậm trễ bèn lập tức báo lại chuyện này cho Ma Chủ, Ma Chủ nghe xong thì im lặng hồi lâu, hỏi tâm phúc của mình: “Ngươi nói xem Đỗ Hiên đang có ý đồ gì?”
Thoạt nghe thì có vẻ giống âm mưu, nhưng nghĩ kỹ thì không rõ mục đích là gì?
Đánh đổi hai Thánh khí để thiết kế cái bẫy, trừ phi đầu óc bị hỏng.
Tâm phúc nghĩ hồi lâu, cẩn thận hỏi lại: “Giáo chủ, có thật Tông chủ của Thiên Cực Tông không phải là gian tế Ma tộc chúng ta phái đi không?”
Lời còn chưa hỏi xong đã bị đá bay ra ngoài.
Ma Chủ cười khẩy: “Ngươi dùng não mà nghĩ xem, nếu thật vậy thì mấy năm qua bản tọa còn phí hết tâm tư để đối phó với Thiên Cực Tông như thế à?”
Tâm phúc lau khô vết máu ở khóe miệng, cảm thấy oan uổng quá trời.
Ma Chủ đột nhiên xé toạc một mảnh tay áo, viết một hàng chữ lên trên đó rồi ném cho tâm phúc: “Sai người đưa đến Thiên Cực Tông.”
Tâm phúc: “Giáo chủ, xé tay áo thay thế giấy như vậy dễ gây hiểu lầm lắm.”
Lần này thì nói được hết, có điều bị đá bay còn xa hơn vừa nãy.
Khóe miệng lại tóe máu, tâm phúc không dám đoán mò nữa, nhanh chóng chuẩn bị đi đưa tin.
“Quay lại đây!”
Tâm phúc vội vàng quay lại.
“Ngây ra làm gì?” Sắc mặt Ma Chủ khó coi cực kỳ: “Còn không mau đi lấy giấy bút cho bổn tọa.”
Lời lẽ trong thư hết sức mỉa mai:
Nghe nói Quân muốn sang tay Thánh khí, bị đoạt xá à? Hay tẩu hỏa nhập ma rồi?
Nếu cả hai đều không, bổn tọa sẵn sàng lấy 2.5 tỷ mua lại.
Thư được đưa đến nơi cách Thiên Cực Tông ngoài trăm dặm, ma tộc có to gan đến mấy cũng không dám xông thẳng lên núi. Vì trên thư có nhiễm ma khí nên chẳng mấy chốc đã bị để từ đi tuần núi phát hiện, sau đó nộp cho chưởng môn.
Đỗ Hiên vừa tự tay gϊếŧ chết một con khôi lỗi King Kong Barbie, mới thở phào được một hơi thì có đệ tử cầu kiến: “Ma Chủ gửi thư đến.”
Đọc thư xong, sắc mặt Đỗ Hiên bình tĩnh nhưng trong mắt lại mang theo vẻ ghét bỏ. Ma Chủ các đời tuy tàn nhẫn nhưng cũng là văn võ song toàn, sao lại xuất hiện cái tên mất thể diện thế này không biết.
Đỗ Hiên cũng là người lạ kỳ, hồi âm ngay: “Ngô muốn bán, Quân dám mua không?”
Ma Chủ nhận được hồi âm, hôm sau liền phái người mang theo mười mấy rương linh tạch nghênh ngang đi tới phụ cận Thiên Cực Tông, đồng thời dán thư của Đỗ Hiên lên trên cái rương.
Trưởng lão Hình Đường của Thiên Cực Tông đứng bên cạnh chưởng môn, nhìn cảnh này từ xa.
Trưởng lão nhíu mày: “Ma Chủ cố tình làm rùm beng cho mọi người biết, nếu không để ý thì chẳng khác nào chúng ta lật lọng.”
Giọng Đỗ Hiên lạnh như băng: “Vậy cứ theo như ý hắn đi.”
Trưởng lão không tán đồng lắm: “Thánh khí không thể lấy ra đùa giỡn được, một khi rơi vào tay ma tộc, hậu quả khó mà lường.”
Đỗ Hiên: “Có một Thánh khí trong đó đã dùng đạo tâm để thề rằng sẽ không trợ giúp tà ma ngoại đạo làm việc ác.”
Đối với người tu chân mà nói, vi phạm lời thề đạo tâm thì con đường tu chân cũng sẽ chấm dứt.
“Hơn nữa ta đang nỗ lực đột phá bình cảnh, không thể bị bên ngoài quấy rầy đế được.”
Trưởng lão tỏ ra vui mừng: “Tông chủ sắp đột phá cảnh giới Đại Thừa?”
Đỗ Hiên xua tay: “Mọi chuyện vẫn chưa kết luận, đừng kích động quá sớm.” Đoạn dừng rồi nói tiếp: “Đương nhiên lời thề không phải vạn năng, nếu y dùng những khôi lỗi kia thì không tính là tự ra tay được.”
Trưởng lão: “Đã vậy thì càng không thể đưa bọn họ đến ma tộc được.”
Đỗ Hiên: “Long Đảo đã đồng ý kết minh, Tiêu Dao Môn cũng đứng cùng phe với chúng ta, ta có linh cảm Ma Chủ cũng chuẩn bị đột phá đến nơi rồi, để xem ai sẽ nhanh hơn.”
Trưởng lão ngẫm nghĩ: “Long Đảo có Tử Long thần thú tọa trấn, coi như Ma Chủ có được Thánh khí rồi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cũng được, đánh cược một lần, Thánh khí làm Ma Vực long trời lở đất cũng là chuyện tốt với chúng ta.”
Hai mắt Đỗ Hiên tối sầm lại: “Nếu có thể đột phá Độ Kiếp kỳ, ắt san bằng Ma Vực.”
Trưởng lão thở dài: “Chỉ sở lại giống như năm đó, ngài và Ma Chủ cùng đột phá, đánh nhau dây dưa không chết không thôi hơn mười năm trời.”
Vừa dứt lời thì bị đạp một cái bay xuống sườn núi, Đỗ Hiên hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.