Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 32.2: Khởi bước giang hồ, năm tháng thoi đưa

Ma Chủ đang định chế giễu, chưởng môn Thiên Cực Tông bỗng chắp tay với thần thú Tử Long, người kia để lại mấy rương linh thạch sau đó thủ thế với thị vệ sau lưng rồi im lặng rời khỏi.

Ma Chủ giận quá mà cười: “Hóa ra ngươi và Tử Long Thú đã cấu kết từ trước.”

“Không sánh được với cao kiến của Ma Chủ, hợp tác với Khôi Lỗi Môn để mai phục đệ tử Thiên Cực Tông ta trong cấm địa.”

Sắc mặt Ma Chủ tương đối khó coi, sát khí trong mắt như thể một giây sau sẽ bắn ra.

“Đi!” Mọi người ở đây cho rằng đại chiến chạm cái là nổ thì Ma Chủ đột nhiên vung tay áo rời đi.

Chưởng môn Thiên Cực Tông híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Ma Chủ, không biết suy nghĩ cái gì.

“Chúc mừng vị khách này!” Phương Sam giải quyết dứt khoát: “Trở thành người thắng cuộc lớn nhất hôm nay của chúng ta!”

Vẻ mặt chưởng môn Thiên Cực Tông xuất hiện chút biến hóa lần đầu tiên trong ngày, không hiểu sao từ tận đáy lòng hắn lại mơ hồ có cảm giác bất an.

Phương Sam kiểm kê xong số lượng linh thạch, chủ động đi tới địa bàn của Thiên Cực Tông: “Đi thôi, chúng ta về tông.”

Giọng điệu tự nhiên như thể về nhà mình.

Chưởng môn Thiên Cực Tông nhíu mày, cảm giác bất an ban nãy càng trầm trọng hơn.



Núi non trùng điệp, mây mù vờn quanh, Thiên Cực Tông được xây trong núi cao ngập sương mù. Huyễn trận xung quanh đếm không hết, người bên ngoài nếu chẳng may đi nhầm vào, thập tử vô sinh. Phương Sam ở giữa không trung ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy dãy núi non dài vô tận, còn có không ít phủ đệ của người tu hành, gió núi mạnh mẽ thổi tan một phần sương mù, Thiên Cực Tông uy nghiêm sừng sững ở giữa, khí thế khiến người ta không dám tới gần.

Đệ tử tuần núi kích động: “Là chưởng môn!”

Sau khi đáp xuống, mây mù lượn lờ bốn phía càng khiến nơi đây giống như cõi tiên.

“Tham kiến chưởng môn nhân!”

Chưởng môn Thiên Cực Tông xua tay, nói ngắn gọn về thân phận của Phương Sam và Ngụy Tô Thận, ánh mắt của đệ tử tuần núi lập tức sáng rực, đây là thánh khí đó, lại còn là loại sống sờ sờ có thể đi đứng!

“Trước đó chưa kịp giới thiệu, ta là Đỗ Hiên, chưởng môn của Thiên Cực Tông.” Tiếp đó giới thiều lần lượt mấy đại trưởng lão trong môn.

Phương Sam: “Ta là Hoàng Phủ Ngạo Sam.” Sau đó chỉ chỉ Ngụy Tô Thận: “Vị này là Hùng Thiên Bá.”

“…”

Đúng là cái tên khiến người ta nghẹt thở.

Từ khoảnh khắc Phương Sam mở miệng, ấn đường Ngụy Tô Thận đã giật đùng đùng.

Đỗ Hiên nhìn qua Ngụy Tô Thận, không kìm được mà hỏi: “Vì sao vị Thiên Bá huynh này cứ nhìn trời mãi thế?”

Đến mức trên đường về hắn cũng mấy lần vô thức nhìn lên trên, nghĩ có thể sẽ thấy điều kỳ diệu nào đó.

Phương Sam: “Hắn không nhìn trời mà nhìn ta.”

Tuy chẳng nghe ra thế nào nhưng Đỗ Hiên lại hiểu hành động này của Ngụy Tô Thận bằng một cách thần kỳ nào đấy.

Phương Sam không muốn tốn thêm thời gian: “Hôm nay ngày lành tháng tốt, mau ký khế ước đi.”

Sắc mặt các trưởng lão Thiên Cực Tông lộ vẻ kỳ lạ… Chẳng lẽ thói đời thay đổi, bây giờ thánh khí đều chủ động như thế à?

Đỗ Hiên là chưởng môn Thiên Cực Tông, dĩ nhiên sẽ không để thánh khí rơi vào tay kẻ khác, ai cũng không thể đảm bảo rằng môn hạ mình sẽ không có dị tâm.

Phương Sam thúc giục: “Nhanh nhỏ máu ký khế ước.”

Như thể sợ một giây sau hắn sẽ hối hận không bằng.

Lúc đang ôm tâm trạng không thể nói rõ được, Đỗ Hiên lần lượt ký khế ước bình đẳng với bọn họ, loại khế ước này gần như không có hạn chế gì cả, nói khó nghe một tí thì giờ mà có địch xâm phạm, muốn Phương Sam giúp một tay còn phải xem tâm tình của y thế nào.

Tất nhiên, có khế ước trên người, dù ở nơi đâu, lúc tu luyện có đột phá đều sẽ mang lại lợi ích to lớn cho người khế ước.

Đỗ Hiên an bài cho bọn y một biệt viện riêng biệt, là một trong những nơi có nhiều linh khí nhất của Thiên Cực Tông.

Phương Sam cố ý thông báo ngày thường đừng đến làm phiền mình, Đỗ Hiên cũng không có ý kiến, đa số tu sĩ đều thích yên tĩnh, bế quan tu luyện cũng là chuyện thường.

【Tiến độ nhiệm vụ: Đã hoàn thành.

Phần thưởng: Ngẫu nhiên rơi xuống《 Khôi Lỗi Thuật 》x1. 】

Ngụy Tô Thận ấn nhận.

【Hệ thống nhắc nhở: Học được《 Khôi Lỗi Thuật 》.

Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Tình yêu của đá đì khôi lỗi.

Chú thích: Một hai ba, người gỗ. Không cho nói cũng không được cử động. Cách xa lửa, không được để mốc, đi sáng tạo đi! Ánh sáng khôi lỗi đã ảm đạm nhưng ngọn lửa của nó chắc chắn sẽ khôi phục lần nữa!

Điều kiện đạt được: Khiến ít nhất một vạn tu sĩ run rẩy. Yêu cầu đặc biệt: bao gồm tu sĩ Kim Đan.】

“Nhiệm vụ liên kết?” Sắc mặt Phương Sam thay đổi: “Rất khó hoàn thành kiểu nhiệm vụ như này.”

Ngụy Tô Thận: “Có cậu sẽ không khó.”

Phương Sam cảm động, y không ngờ mình trong mắt ký chủ lại quan trọng như thế.

Giọng Ngụy Tô Thận thản nhiên: “Cậu có khả năng khiến người ta run rẩy.”

“…”

《 Khôi Lỗi Thuật 》 không như cái khác, hiểu rõ bí quyết và một vài phương pháp luyện chế được lưu truyền chỉ có thể dẫn hắn nhập môn, thao tác thực tế vẫn tương đối khó khăn.

Lúc Ngụy Tô Thận luyện tập, Phương Sam gần như tiêu hết một nửa số linh thạch để mua sắm các đồ vật cần thiết để chế tạo các loại khôi lỗi, trong đó bộ phận trung tâm cần dùng đến đá năng lượng, giá của nó cao đến mức làm người ta tức lộn ruột.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, đệ tử Thiên Cực Tông thỉnh thoảng lại nghe thấy có tiếng nổ ầm ầm từ chỗ ở của thánh khí, có người đi qua xem xét tình hình nhưng nhanh chóng bị đuổi ra ngoài. Thời gian lâu dần, ai nấy cũng tập mãi thành thói quen.



Gần đây tâm trạng của Đỗ Hiên không tệ, đầu tiên là chơi Ma Chủ được một vố, sau đó là ký khế ước với thánh khí, việc tu hành tiến triển cực nhanh.

Ngày hôm ấy hắn đang dạo bước trên núi, ngóng về nơi xa xăm, cảm nhận sự nhỏ bé của bản thân dưới gầm trời vô tận.

“Hú!”

Đỗ Hiên giật mình, chỉ thấy một cái đầu gỗ ló ra khỏi tảng đá phía sau.

Khôi Lỗi Tông!

Trong mắt Đỗ Hiên lập tức hiện sát ý, Khôi Lỗi Tông vì ngày càng sa sút mà đi cấu kết với ma đạo, mai phục đệ tử tông môn trong cấm địa. Nghĩ tới chuyện đó, ánh mắt ngày càng trở nên sắc bén, hắn còn chưa đi tìm Khôi Lỗi Tông tính sổ mà đối phương đã chủ động tới cửa.

Đang định ra tay nhưng cảm giác lại không đúng lắm, xung quanh Thiên Cực Tông được bố trí vô vàn hiểm trở, muốn trà trộn vào trong môn mà không gây chú ý trừ khi tu vi đạt tới cảnh giới tương đương.

“Hú!” Khôi lỗi chủ động đi tới trước mặt Đỗ Hiên.

“Đỗ chưởng môn.”

Đỗ Hiên ngẩng đầu lên, một bóng người màu đỏ bay tới ngồi trên cành cây, vẫy tay với hắn.

Đỗ Hiên: “Cái khôi lỗi này là của ngươi?”

Phương Sam gật đầu, vỗ tay một tay, khôi lỗi đột nhiên tặng cho Đỗ Hiện một cái ôm con gấu, một lúc sau lại có mấy cái khôi lỗi lao lên.

“Chúng nó có thể trợ giúp chưởng môn tu luyện.” Giọng điệu Phương Sam bỗng trở nên sắc bén: “Bày trận.”

Động tác của khôi lỗi vẫn còn hơi vụng về nhưng thân thể vô cùng cường tráng, Ngụy Tô Thận dựa vào ghi chép《 Khôi Lỗi Thuật 》bố trí hơn trăm trận pháp trên người chúng, trừ khi phá giải từng cái một nếu không rất khó đánh vỡ một lần được.

Mới ban đầu Đỗ Hiên còn cảm thấy có hứng qua lại mấy chiêu, nhưng từng ngày trôi qua, khôi lỗi dây dưa cả ngày lẫn đêm ép hắn tu luyện, cuối cùng lại trở thành nguyên nhân đau khổ.

Ngay cả khi cố gắng phá hủy thì ngày hôm sau sẽ lập tức xuất hiện phiên bản nâng cấp của nó.

Không đến nửa tháng, Thiên Cực Tông gần như bị khôi lỗi bao vây, thậm chí có đệ tử tông môn trong lúc chạy trốn còn ngộ ra một bộ thân pháp.

“Chưởng môn, không thể để tiếp tục như thế này nữa!” Có trưởng lão đến tố khổ, tu vi tăng là chuyện tốt nhưng lúc hắn song tu với phu nhân, khôi lỗi toàn trốn trên mái nhà để quan sát, quả thật khiến người ta căm phẫn.

Đỗ Hiên đang bị một con khôi lỗi kiểu Barbie King Kong cao năm sáu mét ôm vào lòng, ốc còn không mang nổi mình ốc, rảnh đâu mà quan tâm đến hắn.

Cách đó trăm dặm, đệ tử Khôi Lỗi Tông phụ trách theo dõi kinh ngạc kéo thanh niên bên cạnh: “Sư huynh, Khôi Lỗi Tông chúng ta chiếm được Thiên Cực Tông lúc nào đấy?”

Thực lực thanh niên hùng hậu, dù cách xa nhưng vẫn có thể cảm giác được tình hình rối loạn bên đó, tuy nhiên không thấy rõ hoàn toàn, y cau mày: “Không phải khôi lỗi của chúng ta.”

“Chẳng lẽ là Thiên Cực Tông tự nghiên cứu và phát triển?” Đệ tử Khôi Lỗi Tông giận dữ: “Bọn họ muốn cướp bát cơm của chúng ta đây mà!”

Hỗn loạn kéo dài mấy ngày, sau khi Khôi Lỗi Tông nhận được mật báo, bọn họ phái mười mấy người lợi dụng tình hình hỗn loạn trà trộn vào Thiên Cực Tông, đáng tiếc còn chưa kịp vào đã bị khôi lỗi cường tráng bắt được vứt thẳng xuống núi, mất nửa cái mạng.

Sau khi suýt nữa bị khôi lỗi ma sát trước mặt mọi người, sự nhẫn nại của Đỗ Hiên cuối cùng cũng đạt tới cực hạn.

“Hú!” Khôi lỗi lắc lư vòng eo to như cái thùng phi của mình: “Đố ngươi bắt được ta hí hí hí.”

“Hoàng Phủ huynh!” Đỗ Hiên chật vật đi vào biệt viện.

Phương Sam tỏ ra kiêu căng: “Xin hãy gọi ta là Hoàng Phủ Ngạo Sam.”

Đỗ Hiên hít một hơi thật sâu, bỗng hỏi một câu không đuôi không đầu: “Hai vị có thể cam đoan vĩnh viễn không giúp tà ma ngoại đạo đối phó với tu sĩ hay không? ”

Phương Sam: “Đương nhiên.”

Thấy quần áo của Đỗ Hiên nhăn nhúm, đầu tóc bù xù, vì để khiến đối phương yên tâm nên Phương Sam lập hẳn lời thề bằng đạo tâm.

Nhưng trên thực tế, lương tâm y còn chưa chắc đã có nữa là đạo tâm.

Đỗ Hiên nghe xong hơi thả lỏng đôi chút.

“Hú!”

Sắc mặt Đỗ Hiên lập tức thay đổi, phi thân rời đi, tránh khỏi khôi lỗi đang quấn lấy mình.

Là tổ chức tình báo hàng đầu Túy Hiên Lâu gần đây không ngừng bị vả mặt, bọn họ vừa dự đoán sau khi Thiên Cực Tông có thánh khí sẽ phát động cuộc chiến quy mô lớn đối phó với ma tộc trong vòng mười năm thì ngay lập tức đã có tin tức mới được truyền ra——

Cuối tháng 6, Thiên Cực Tông viết thư gửi cho mười thế lực lớn trên đại lục cùng một số gia tộc đã ở ẩn từ lâu:

Chuyển nhượng thánh khí giá rẻ, ai quan tâm xin hãy liên hệ với chưởng môn Đỗ Hiên của Thiên Cực Tông!

Giao hàng miễn phí tận nơi, hỗ trợ thanh toán khi nhận hàng!



Tác giả có điều muốn nói:

Đỗ Hiên: Nước mắt chảy bây giờ toàn là nước ngấm vào não khi trước!