Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 32.1: Khởi bước giang hồ, năm tháng thoi đưa

Phòng đấu giá Lấp Lánh.

Thay vì tìm chỗ ở, một số đông tu sĩ lại đi tìm kiếm phòng đấu giá kỳ lạ trong thành, thế nhưng gần như đào sâu ba thước đất, bọn họ cũng không thấy phòng đấu giá nào có tên như vậy.

Tin tức phòng đấu giá là giả được đồn đại xôn xao, thời gian đến phiên đấu giá cũng chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi nên không có ai muốn rời khỏi đây trong thời điểm mấu chốt này.

Đầu tháng, ai cũng háo hức chờ đợi, một lá cờ đang tung bay trong gió ở thành nam.

Nó được treo cực kỳ cao, lại lẻ loi trơ trọi ở nơi vắng vẻ vùng ngoại thành khiến người ta không thể không chú ý.

Vô số bóng người ngự không mà đến, bọn họ có thể thấy rõ trong khu rừng ở thành nam có hơn một trăm ghế ngồi, thiếu niên mặc áo đỏ quá mức bắt mắt, đứng từ xa cũng có thể trông thấy dù chỉ nhìn thoáng qua.

Đến khi mọi người đáp xuống, mới chú ý tới thanh niên áo lam bên cạnh thiếu niên áo đỏ, người mặc áo bào lam mang lại cảm giác ôn nhuận như ngọc, tính cách nho nhã nhưng khí thế sắc bén trên người hắn lại không có cách nào che giấu được.

Hơi thở của các thế lực trở nên dồn dập, trong mắt lộ tinh mang cùng sát ý, sau dăm ba câu đã có người kết thành đồng minh, cũng có người bắt đầu đề phòng.

“Là thánh khí.” Trưởng lão Khí Tông ngay cả tâm thần cũng chấn động: “Khí tức không thể giả được.”

Giữa các tu sĩ mơ hồ hình thành thế giằng co, đệ tử Ma Tông nhỏ giọng báo cáo với Ma Chủ: “Trong cấm địa ngày hôm đó, chính thiếu niên áo đỏ kia đã lừa chúng đệ tử.”

Cũng bẩm báo việc này lên trên còn có đệ tử của Thiên Cực Tông.

Chẳng lẽ Bỉ Ngạn Kiều đã nhận chủ?

Ý nghĩa này vừa mới xuất hiện đã lập tức bị dập tắt, dù là ai có được Bỉ Ngạn Kiều, hễ có đầu óc cũng sẽ im hơi lặng tiếng chứ không gây xôn xao dư luận thế này.

“Ở đây chỉ chào đón các thế lực nhận được thư mời.” Phương Sam quét mắt xung quanh: “Tán tu trên kim đan cũng có thể ở lại. ”

Có người trong đám đông biến sắc, nhưng thấy tu sĩ xung quanh tạm thời không có động gì nên cũng tỏ ra mắt điếc tai ngơ.

Ánh mắt Phương Sam lạnh xuống: “Muốn hóng hớt thì cũng phải còn mạng trước đã.”

Những lời này vừa ra lập tức có năm sáu tu sĩ rời khỏi, thực lực bọn hắn bình thường, đến đây chẳng qua muốn xem đến cuối cùng Bỉ Ngạn Kiều rơi vào tay ai mà thôi.

Ma Chủ hừ lạnh một tiếng, mấy mảnh băng kiếm bay từ trong tay áo ra khiến người kinh hãi, tu sĩ gần đó bị trọng thương, tức mà không dám nói gì.

“Ma Chủ có hơi thiếu kiên nhẫn.” Chưởng môn Thiên Cực Tông thản nhiên lên tiếng.

Ma Chủ cười to: “Bổn tọa ghét nhất nơi đông người, hơn nữa hôm nay lại hơi nhiều người không có mắt.”

Mấy đại môn phái đều không có sắc mặt tốt nhưng cũng có ai lên tiếng phản bác, người cạnh tranh giảm bớt đối với bọn họ cũng có lợi, Ma Chủ uy hiếp, họ còn đỡ được khoản đắc tội với người khác, cớ sao không vui?

Chỗ ngồi có hạn nên dĩ nhiên chỉ có những người có địa vị cao nhất mới có thể ngồi, chẳng mấy chốc đã không còn ghế trống.

Phương Sam làm ngơ trước màn đọ sức âm thầm của những tu sĩ kia. Trên mặt lại treo lên nụ cười ấm áp như gió xuân: “Giá mặt tiền cửa hàng ở Thiên Đô thành hơi đắt nên đành phải để các vị tham gia đấu giá ở đây. Nhưng có điều ta cần nói trước…”

Lén đẩy Ngụy Tô Thận một cái thấy hắn ngửa đầu nhìn trời, dáng vẻ không muốn mở miệng.

Ý tưởng song ca thất bại, Phương Sam đành phải tự diễn kịch một mình: “Mặc dù đấu giá ở nơi không chính quy nhưng hàng của bọn ta tuyệt đối không phải hàng vỉa hè.”

“…”

Rất nhiều thế lực cho rằng y sẽ tuyên bố hùng hồn đều ngẩn ra…

Dù không biết thân phận của thiếu niên áo đỏ nhưng có vẻ đầu óc không được bình thường cho lắm.

Trong lúc cân nhắc, vô số bảo khí tỏa hào quang thu hút sự chú ý, Phương Sam cười nói: “Trước tiên làm nóng với mấy món đồ chơi đã.”

“Chưởng môn, đó là Phù Dung Kiếm của ta!”

“Ma Chủ, Tinh Vẫn Thiên Phiên của ta cũng ở đó.”

“Chết tiệt! Là đồ hôm đó bị lừa đi!”

Phương Sam tự động mở bình phong ngăn những âm thanh phẫn nộ kia, bắt đầu ra giá từng món một.

“Cướp của người khác lại mang ra bán, có phải nên cho bọn ta một lời giải thích hay không!” Một ma tộc vừa nói ra, có người bên Thiên Cực Tông muốn phụ họa lại bị chưởng môn ngăn lại.

Phương Sam không trả lời chất vấn của ma tộc mà nhìn thẳng vào Ma Chủ: “Lời hắn nói có đại diện cho ý kiến của Ma Chủ hay không?”

Ma Chủ khẽ nhíu mày, trả lời: “Chỉ là mấy món đồ chơi mà thôi, có thể cướp được là bản lĩnh của ngươi.”

Đấu giá sắp bắt đầu, không cần phải vì mấy món pháp khí mà đắc tội người ta.

Mấy món đồ đầu tiên được bán cực kỳ thuận lợi, thật ra những pháp khí này cũng bình thường, thế lực lớn coi thường, bán cho thuận nước giong thuyền mà thôi. Đến tăng giá cũng không có, dăm ba câu đã mua xong, chỉ chờ áp trục.

Tinh Vẫn Thiên Phiên là món đồ đấu giá thứ hai đếm ngược, người mua nó là chủ nhân cũ của pháp khí, lúc trả tiền sắc mặt tiểu tướng ma tộc tím lại, Phương Sam dứt khoát giảm giá cho hắn còn 80%.

“Món đồ đấu giá cuối cùng.” Phương Sam nhìn quanh một vòng, ngay lúc mọi người nín thở chờ đợi, chậm rãi nói ra ba chữ: “Bỉ Ngạn Kiều, giá khởi đầu một trăm triệu linh thạch.”

Một trăm triệu linh thạch bằng thu nhập ba năm của một đại tông môn, nhưng dù thế, lời vừa nói ra đã có người hô to: “Một tỷ!”

Khóe miệng Phương Sam cong lên: “Có chuyện cần nhắc các vị, có lẽ sẽ có người nghĩ ôm được Bỉ Ngạn Kiều rồi sẽ có thể lấy lại được linh thạch…”

Cố ý kéo dài giọng ra, quả nhiên không ít người lộ ra vẻ mặt khác thường.

Phương Sam mỉm cười, giọng đầy mỉa mai: “Nếu mấy người có thể ký kết khế ước chủ tớ với Bỉ Ngạn Kiều, ý nghĩ này dĩ nhiên có thể thực hiện được.”

Lời này vừa nói ra đã có người nghĩ đến điểm mấu chốt, trước đó tin tức thánh khí xuất thế quá mức chấn động, đến độ khiến mọi người quên mất – trừ khi qua Độ Kiếp kỳ tu thành Ngụy Tiên, còn không cưỡng ép ký kết khế ước chủ tớ sẽ chỉ có nước bị bạo thể mà chết.

Sức mạnh ẩn chứa trong thánh khí vô cùng khủng khiếp, huống chi thánh khí đã hóa hình, chỉ sợ còn chưa bố trí được trận pháp đã bị phản phệ.

Ở đây dù thực lực cao nhất là chưởng môn Thiên Cực Tông, Ma Chủ hay thậm chí thần thú Tử Long, tu vi cũng chỉ dừng lại ở Đại Thừa kỳ.

“Chư vị đừng thất vọng.” Phương Sam lại nói: “Vẫn có thể ký khế ước bình đẳng, có thánh khí trong tay, một người có thể địch cả một nước.”

Báo giá lại bắt đầu lại từ đầu, lão già trước đó hô giá 1 tỷ trên trời lúc này đã im lặng, bị Phương Sam nói trúng tâm tư nên trên mặt lộ vẻ lúng túng.

Sức hấp dẫn của Bỉ Ngạn Kiều vô cùng to lớn nhưng chỉ có hai loại người dám ra giá, một là thế lực có thực lực cường đại, hai là kẻ liều mạng không sợ bị truy sát sau khi đã sở hữu thánh khí.

“300 triệu.” Chưởng môn Thiên Cực Tông khẽ mở miệng.

“350 triệu.” Thần thú Tử Long đến từ đảo rồng cũng không ra giá cao quá, Bỉ Ngạn Kiều tuy tốt nhưng long tộc chủ yếu dựa vào sức mạnh thân thể, dù có đạt được thánh khí cũng không thể phát huy được 100% tác dụng.

“500 triệu.” Ma Chủ giàu nứt đố đổ vách.

“Đúng rồi.” Thấy giá cả tăng không nhanh, Phương Sam cười tủm tỉm: “Nhắc lại lần nữa, hôm nay có hoạt động mua một tặng một nha.”

Nói xong, khí tức trên người đột nhiên biến đổi, đầu ngón tay bắn ra một tia chớp u lam vọt thẳng lên trời, gợn sóng sức mạnh xao động quanh người mơ hồ cộng hưởng với trời đất.

“Thánh khí! Hắn cũng là thánh khí!” Người phát hiện đầu tiên là trưởng lão Khí Tông.

Phương Sam đắc ý, nhướng mày với Ngụy Tô Thận… Với y mà nói, bắt chước khí tức của thánh khí quá đơn giản.

Đừng nói 72 phép biến hóa, chỉ cần chương trình cho phép, y có thể thiên biến vạn hóa.

Ngụy Tô Thận tiếp tục nhìn trời.

Phương Sam khẽ đằng hắng: “Mua một tặng một, dù đi ngang qua cũng đừng bỏ lỡ!”

“…”

Trưởng lão Thiên Cực Tông không nhịn được nói thầm với chưởng môn: “Bỉ Ngạn Kiều khá tốt nhưng thánh khí này có vẻ không được bình thường.”

Chưởng môn Thiên Cực Tông trước giờ vui buồn không lộ ra ngoài, hắn nhìn chằm chằm vào Phương Sam, nói đơn giản: “Có vài bảo khí lúc mới hóa hình, trí thông minh chỉ ngang trẻ con.”

Trưởng lão miễn cưỡng chấp nhận cách nói này.

Thời gian kế tiếp, dù Ma Chủ ra giá cao bao nhiêu, chưởng môn Thiên Cực Tông cũng chỉ ra nhiều hơn 1 nghìn vạn linh thạch.

Tính tình của Ma Chủ vốn cũng chẳng tốt là bao, mặt mày lạnh lẽo: “Ra giá cao như thế, nếu không lấy được linh thạch ra thì không tốt lắm đâu.”

“Không nhọc Ma Chủ hao tâm tổn trí.” Chưởng môn Thiên Cực Tông cười nhạt một tiếng như thể đã có tính toán từ trước.

Sắp chạm mức 1.5 tỷ, Khí Tông và Dược Tông lần lượt rời khỏi với vẻ tiếc nuối, bọn họ là người không thiếu tiền nhất nhưng luyện khí và luyện đan cũng đốt tiền nhất.

Đến cuối cùng, gần như là một cuộc cạnh tranh đơn phương giữa Thiên Cực Tông và Ma Chủ.

“3 tỷ.” Chưởng môn Thiên Cực Tông đột nhiên tăng giá gấp đôi.

Phương Sam híp mắt, chưởng môn nhân này rất thông minh, đầu tiên làm đối thủ nổi nóng, chèn ép ranh giới cuối cùng của đối phương từng chút một rồi bất ngờ tăng giá.

Nếu ban đầu đã ra giá 3 tỷ, Ma Chủ có lẽ còn có thể liều mạng tranh giành một trận. Lúc này trong đối mắt ngập tràn chiến ý kia chỉ còn lại sát ý lạnh thấu xương.

Chưởng môn Thiên Cực Tông coi như không thấy, hắn và Ma Chủ đấu với nhau nhiều năm như thế, ai cũng không làm gì được ai.

Ma Chủ: “3 tỷ, ngươi thật sự lấy ra được à?”

Tuy tài lực của Thiên Cực Tông hùng hậu nhưng 3 tỷ cũng không phải con số nhỏ.

Chưởng môn Thiên Cực Tông cười hỏi: “Nếu như ta có thể lấy ra thì sao?”

Ma Chủ: “Điểm mấu chốt của Thiên Cực Tông đến đâu, trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng.”

Trong tay chưởng môn Thiên Cực Tông lập tức xuất hiện một túi trữ vật, ném cho Phương Sam: “Ở đây có 2 tỷ.”