Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 31.2: Khởi bước giang hồ, năm tháng thoi đưa

Từng tiếng chất vấn vang lên, đệ tử Thiên Cực Tông nhanh chóng tập hợp, chuyến đi này của bọn họ do một trưởng lão dẫn dắt đến cấm địa lịch luyện, chẳng ngờ lại đυ.ng phải ma tộc đã mai phục từ trước.

Trưởng lão có kiến thức sâu rộng nhất, cười khổ không thôi: “Sợ là bị lừa rồi.”

Đệ tử trẻ tuổi khó hiểu: “Nhưng chúng ta đúng là sống lại.”

Trưởng lão lắc đầu: “Hơn nửa là bị cuốn vào không gian đặc thù nào đó rồi truyền tống ra đây.”

Đệ tử trẻ tuổi phẫn nộ: “Đây chẳng phải là lừa gạt à?”

“Nói dùng tiền mua mạng cũng không quá đáng.” Trưởng lão nói: “Người này vô cùng cường đại, lỡ chọc hắn không vui, sau đó cùng ma tộc đối phó với chúng ta thì đến lúc đó mới thật sự hỏng bét.”

Lại nhìn sắc mặt không tốt của ma tộc bên kia, rõ ràng cũng có nỗi lo giống vậy.

Trưởng lão: “Cây cầu kia rất kỳ lạ, chờ ta về bẩm báo chưởng môn rồi sẽ quay lại xem xét.”

Giờ phút này, Mạnh Bà nam bị bọn họ mắng chửi đang ngồi đếm linh thạch, các loại pháp khí xếp thành một ngọn núi nhỏ khiến người ta nhìn mãi không hết.

Chờ Mạnh Bà mê tiền cuối cùng cũng kiểm kê xong mới nhớ ra còn có ký chủ.

“Nhận được nhiệm vụ chưa?”

Thân cầu khẽ lắc lư, Phương Sam thở dài: “Có lẽ phải đợi anh hóa hình mới nhận được.”

Ba ngày sau, trong khe nứt không gian có tiếng sấm vang dội, làm toàn bộ cấm địa chìm trong ánh sáng của vô vàn tia sét, rất nhiều yêu thú đang sống trong cấm địa điên cuồng chạy trốn, sấm sét trên trời dữ dội đến độ như thể sẽ hủy diệt toàn bộ sự sống ở đây trong một giây tiếp theo.

Đệ tử đứng canh giữ bên ngoài cấm địa hô to không ổn, tông phái xung quanh phong tỏa tin tức, nhưng động tĩnh lớn như thế, cả vạn dặm cũng có thể nhận ra.

Trong vòng chưa đầy một ngày, một tin tức chấn động đã lan truyền khắp tu chân giới – thánh khí xuất thế!



Thiên Cực Tông.

Một người trung niên mặc áo bào màu xanh mang vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về nơi đang long trời lở đất phía xa, thở dài: “Bỉ Ngạn Kiều.”

Trưởng lão kinh ngạc: “Từ trước đến giờ Bỉ Ngạn Kiều chỉ xuất hiện trong điển tịch, chưa từng có người thật sự gặp được, có khi nào là những bảo vật khác hay không?”

Người trung niên chính là chưởng môn của Thiên Cực Tông, ông chậm rãi bước ra khỏi cửa: “Tương truyền Bỉ Ngạn Kiều ở trong cấm địa, trăm năm trước từng có một người tài giỏi triệu tập mười người tuấn kiệt lúc bấy giờ cùng nhau đến thăm dò, cuối cùng toàn bộ đều ngã xuống nơi sâu nhất trong cấm địa.”

Trưởng lão: “Cấm địa cách chúng ta không xa, nếu Bỉ Ngạn Kiều đã xuất thế, chúng ta có nên…”

Sắc mặt người trung niên bình tĩnh: “Phúc họa khó lường, trước hết phái mấy người đến phụ cận tìm hiểu thông tin, đừng tùy tiện ra tay.”

Cùng lúc đó, có hai bóng người bay ra khỏi ánh sét tưởng như diệt thế, so với những đám mây tích đang gào thét thì bọn họ thật sự quá mức nhỏ bé nên không thu hút được bất cứ sự chú ý nào.

Thiếu niên áo đỏ tuyệt mỹ, còn thanh niên bên cạnh mặc áo lam tụ bào quạt, trước hết không nói tới vẻ ngoài, chỉ riêng khí thế trên người hắn đã hoàn toàn đè bẹp vô số người.

“Kiều Kiều, chúng ta đi đâu trước?”

Ngụy Tô Thận: “… Đừng gọi linh tinh.”

Hóa hình không dễ dàng, Phương Sam từng nghĩ lôi kiếp vừa đến thì ký chủ đã bị đánh chết rồi, cũng may trước giờ kiểu ý chí như vậy Ngụy Tô Thận không hề thiếu, người ở trong vân kiếp mà vẫn có thể duy trì tỉnh táo.

Lôi kiếp vừa kết thúc, nhiệm vụ lập tức được phát ra.

Phương Sam mèo khóc chuột: “Vừa rồi làm tôi sợ chết khϊếp, tôi còn chuẩn bị nhảy sông để rửa trôi trí nhớ đi tìm ký chủ mới rồi đấy.”

Không sai nhưng sự thật đúng là như thế.

“…”

Ngụy Tô Thận cũng chẳng trông chờ gì vào tình người thấy trên người y mà chuyên tâm nghiên cứu nhiệm vụ.

【Nhiệm vụ tự chọn 1: Xây dựng phòng đấu giá có danh vọng nhất đại lục.

Nhiệm vụ tự chọn 2: Mở tửu quán lớn nhất, bán rượu mạnh nhất.】

So với thế giới trước thì nhiệm vụ tự chọn lần này ít hơn mà độ khó cũng cao hơn.

Phương Sam: “Chúng ta đã có sẵn đồ trong tay, mở phòng đấu giá càng có lợi hơn.”

Phiền phức duy nhất cần giải quyết đó là những vật này đều có lai lịch bất chính, toàn bộ đều do Phương Sam đi lừa gạt mà có, cho nên có thể sẽ bị các thế lực lớn nhằm vào.

Ngụy Tô Thận: “Đấu giá thì dễ, nhưng để tạo dựng được tên tuổi thì cần phải có thời gian.”

Hai người liếc nhau, sau đó đồng thời dời mắt.

Phương Sam ho nhẹ một tiếng: “Ký chủ có ý kiến gì không?”

Ngụy Tô Thận bình tĩnh nhìn y, cảm giác kế hoạch của đôi bên đều không khác nhau là bao.

Phương Sam ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, Ngụy Tô Thận bổ sung vài lời, hai bên cực kỳ ăn nhịp với nhau.

Tin tức thánh khí xuất thế đã dấy lên một làn sóng dữ dội, vô số thế lực muốn xông vào cấm địa. Mấy đại tông môn gần đó cũng có tâm tư ở gần hưởng lợi trước nên cố gắng ngăn cản thế lực khác bước vào.

Túy Nguyệt Hiên, đệ nhất lâu buôn bán tin tức trong đại lục từng nói đây sẽ là sự kiện làm chấn động khắp tu chân giới trong vòng trăm năm trở lại, xung quanh cấm địa sắp tới sẽ có một hồi gió tanh mưa máu.

Ngay lúc vô số tu sĩ điên cuồng tìm thánh khí, Phương Sam cùng Ngụy Tô Thận đang cố gắng tìm hiểu sự phân bố của các thế lực trong đại lục. Vài ngày sau, tất cả các môn phái nổi tiếng, thậm chí cả Ma tông hay đảo dị thú ngoài biển đều nhận được thư mời–

Muốn có thêm một người bảo hộ cho môn phái không? Muốn đạt đến nhân sinh đỉnh cao của tu sĩ không?

Muốn sớm ngày lịch kiếp rồi sánh vai với đồng bạn bay lên trời không!

Đầu tháng này, đấu giá Bỉ Ngạn Kiều, người có ý mời đến Thiên Đô thành.

Ta, Bỉ Ngạn Kiều, bán mình ngay tại chỗ.

Phòng đấu giá Lấp Lánh chào đón bạn.

“Cái này là cậu viết đấy à?”

Bất ngờ phát hiện còn một thư mời chưa kịp gửi đi, mặt mày Ngụy Tô Thận nặng nề chất vấn.

Phương Sam mấy máy môi: “Dốc hết tâm huyết nhưng tài văn chương có hạn.”

Nếu biết sẽ viết mấy cái nội dung tào lao thế này thì ngay từ đầu Ngụy Tô Thận đã không ngại phiền mà để Phương Sam viết thư mời rồi, nhưng giờ hối hận cũng đã muộn.

Phương Sam cố gắng để chuyển sự chú ý của hắn khỏi nội dung phóng đại kia: “Có Bỉ Ngạn Kiều làm áp trục, dù thủ tiêu tang vật cũng không có ai so đo đâu.”

“Tang vật?” Ngụy Tô Thận khẽ nhíu mày, có vẻ như không hài lòng với cách nói này cho lắm.

Phương Sam suy nghĩ một hồi: “Đúng vậy, đó là phí qua đường mà họ phải trả.” Y thở dài, tỏ ra tiếc nuối: “Thật ra lúc đó tôi đã nghĩ ra khẩu hiệu: Muốn sống sót đi qua thì để lại tiền mãi lộ. Tiếc là thấy không đứng đắn lắm nên thôi.”

Ngụy Tô Thận xoa đầu y: “… Làm tốt lắm.”



Túy Nguyệt Hiên mua bán tin tức chưa từng mắc sai lầm lại vô tình bị vả mặt công khai, sự vang dội của thư mời rõ ràng còn cao hơn cả trước đó.

“Nghe nói chưa, Bỉ Ngạn Kiều sinh ra đã có linh trí mới hóa hình công khai đấu giá tự bán mình!?”

“Phòng đấu giá Lấp Lánh, cái tên này không phải hơi cợt nhả à?”

“Đấu giá khó phân thật giả, nhưng chắc không ai có gan lớn đến mức dám đùa giỡn cả quần hùng thiên hạ đâu.”

“Đến lúc đó nhìn là biết ngay.”

Bên ngoài ồn ào đến long trời lở đất, còn kẻ đầu sỏ đã đến Thiên Đô thành trước một bước.

Phương Sam thấy may mà bọn y đến sớm, thư mời gửi đi chưa đến một ngày, tất cả khách sạn trong Thiên Đô thành đã đầy ắp, thậm chí còn có không ít thế lực vì tranh đoạt chỗ ở mà ra tay đánh nhau.

Ngân nga một hồi, ăn điểm tâm, Phương Sam liếc Ngụy Tô Thận, hài lòng lên tiếng: “Chuẩn bị ra giá bao nhiêu?”

Nội tâm Ngụy Tô Thận không hề gợn sóng: “Tùy ý cậu.”

Phương Sam lặng lẽ đẩy cửa sổ ra để hở một cái khe, nhìn đám đông ồn ào phía dưới mà lắc đầu: “Nhiều tu sĩ như thế cũng vì tranh đoạt thánh khí, chỉ có mỗi chúng ta là đơn thuần rao bán.”

“…”

Tác giả có điều muốn nói:

Ngụy Tô Thận: Ta, Bỉ Ngạn Kiều, thu tiền!