Trong một loạt lựa chọn, cuối cùng tập trung vào nhân vật sắm vai và phiêu lưu.
Phương Sam không có ý kiến về hai lựa chọn này: “Phạm vi nhân vật sắm vai rất rộng, thế giới nhiệm vụ có thể là bối cảnh giới giải trí hiện đại, cũng có thể là loại hình chiến trường cổ đại, còn phiêu lưu thì có khuynh hướng giải câu đố.”
Giải câu đố?
Liếc nhìn Phương Sam, đầu óc của hệ thống này không tốt lắm, Ngụy Tô Thận dứt khoát dùng sóng điện não quét mã qr trước.
…
Nhật nguyệt ảm đạm, dòng nước đen đυ.c ngầu cuồn cuộn chảy về nơi xa.
Mỹ nam tử tuyệt sắc lúc này đang ngồi xổm trên tảng đá hệt như chú chó con, quan sát cây cầu trước mặt. Nằm vắt qua con sông hùng vĩ, thân cầu bị hư hại nhưng vẻ uy nghiêm của nó không hề bị hao mòn theo năm tháng.
“Thật thần kỳ.” Mỹ thiếu niên lẩm bẩm: “Ký chủ cảm thấy thế nào?”
Ngụy Tô Thận: “… Cậu nói xem?”
Sự kết hợp kỳ lạ giữa mỹ thiếu niên và cây cầu chính là Ngụy Tô Thận và Phương Sam.
Thời điểm tiến vào thế giới nhiệm vụ, Phương Sam lập tức nhận được thông tin từ vị diện thế giới này: Tu chân giới, thiên kiêu nhiều như mưa.
Nhập gia tùy tục, tóc của Phương Sam biến thành suối tóc đen tung bay trong gió, một thân áo đỏ tôn lên làn da trắng như tuyết. Về phần Ngụy Tô Thận, vận khí lại không tốt lắm, vừa đến đã xuyên thành thánh cực bảo khí trong truyền thuyết – Bỉ Ngạn Kiều.
Cũng may Ngụy Tô Thận cảm giác được ít ngày nữa hắn sẽ có thể hóa hình.
Ngón tay Phương Sam sờ dọc theo thân cầu, tò mò: “Trạng thái hiện giờ của ký chủ là gì thế, chắc không phải đang khom lưng đấy chứ?”
Nghĩ đến cảnh ông trùm lạnh lùng đang khom lưng giống diễn viên múa, Phương Sam lại không nhịn được mà che miệng cười trộm.
Mặc dù cây cầu không lộ ra vẻ gì nhưng Phương Sam lại cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào mình, y vội vàng ngồi ngay ngắn, bắt đầu cân nhắc lại từng bước hành động.
“Nơi chúng ta đang ở tên là Minh Giang, nằm trong một khe nứt không gian.” Đang nói, Phương Sam bỗng nhíu mày: “Có người đến, còn không chỉ một.”
Ngụy Tô Thận cũng nghe thấy, tuy xuyên thành một cây cầu nhưng là bảo khí đã có linh trí chuẩn bị hóa hình, tu vi sâu hơn hẳn tu sĩ bình thường.
Vũ khí va chạm dữ dội, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp bầu trời, thậm chí còn có tiếng máu đổ trên mặt đất, tất cả đều truyền đến rõ ràng.
“Ma tộc! Hôm tay dù ta có chết cũng phải kéo các ngươi cùng xuống Địa Ngục!”
“Đệ tử Thiên Cực Tông nghe lệnh! Gϊếŧ ma tộc không tiếc bất cứ giá nào!”
Giao tranh trong cấm địa, ma tộc tế ra Huyết Ảnh Đài, đệ tử Thiên Cực Tông còn ác liệt hơn, hồn tế Thái Hư Kiếm, đón nhận chính diện, hai đại pháp khí đối đầu trong chớp mắt, từng gợn sóng dao động trong không trung, năng lượng kinh người xông thẳng lên trời, tụ lại trong tầng mây.
“Không ổn rồi!” Người phát hiện dị thường đầu tiên là một ma tộc: “Có khe nứt không gian!”
Dù thực lực ngươi mạnh cỡ nào nhưng một khi rơi vào khe nứt không gian cũng có thể bị khuấy đến mức thịt nát xương tan.
Nhưng đã quá muộn, bên ngoài Huyết Ảnh Đài đã xuất hiện vết rạn, thân Thái Hư Kiếm cũng không ngừng run rẩy, còn mơ hồ có khuynh hướng nổ tung. Kim quang ngày càng chói lọi, dù là ma tộc hay đệ tử Thiên Cực Tông cũng đều cảm thấy linh hồn mình bị khuấy đến mức chia năm xẻ bảy, đau đớn cực hạn, có người không chịu nổi mà tự bạo.
Tĩnh lặng, im ắng, không thấy mặt trăng mặt trời, điều khiến cho ánh sáng xuất hiện nơi đây là vật chất trong suốt lơ lửng giữa không trung.
Đệ tử Thiên Cực Tông bỗng thấy lạnh thấu xương, ánh mắt sợ hãi nhìn qua đó: “Đó là cái gì?”
Mọi người ngước mắt lên trông thấy một thiếu niên đẹp đến mức khó phân nam nữ, dáng vẻ lười biếng dựa vào thành cầu đang nhìn qua đây.
“Ngươi là ai?” Bước ra đầu tiên là một ma tộc.
Phương Sam không đáp, ánh mắt kiêu ngạo.
“Giả thần giả quỷ!” Một ma tộc cười nhạt, người lướt đi, dáng vẻ như chuẩn bị móc trái tim của thiếu niên.
Bờ môi thiếu niên mấp máy, thậm chí còn không có động tác gì, ma tộc đang ở giữa không trung bỗng hóa thành huỳnh quang rơi xuống nước, hoàn toàn hồn phi phách tán.
Thủ đoạn tàn ác khiến những người còn lại kinh hồn bạt vía. Hai bên giằng co với nhau trong đây, giờ lại đối mặt với sự tồn tại không rõ, ma tộc và Thiên Cực Tông thậm chí còn không tiếp tục trận chiến sinh tử nữa, đồng thời cầm chặt vũ khí nhìn qua thiếu niên.
“Cần qua cầu thì xếp hàng bên trái.” Môi mỏng thiếu niên khẽ mở, lặng lẽ nhìn đám người.
“Tiểu huynh đệ.” Đã nhìn thấy thủ đoạn của thiếu niên, người bước ra hỏi có thái độ cung kính hơn rất nhiều: “Nơi đây là…”
Phương Sam không trả lời, chỉ cây cầu bên cạnh: “Cầu này tên Nại Hà.”
Mọi người kinh hãi.
“Cầu Nại Hà! Chúng ta chết rồi ư?”
“Chắc đây là Minh Xuyên trong truyền thuyết!”
Không ai nghĩ đây là khe nứt không gian vì từ đến nay những người không may rơi vào khe nứt đều thập tử nhất sinh, bọn họ nhiều người như vậy, không thể nào sống sót toàn bộ được.
Thật ra khe nứt không gian đáng sợ ở chỗ nó không ổn định, nhưng ở đây có Bỉ Ngạn Kiều trấn áp nên an toàn hơn không ít.
Có người nhìn về phía Phương Sam: “Trước khi vào sư môn, ta từng nghe nói có Mạnh Bà, nhưng Mạnh Bà chẳng phải là nữ à?”
Hơn nữa cũng không thấy có canh Mạnh Bà.
“Phàm nhân truyền nhầm.” Phương Sam hừ một tiếng: “Đã vào Vong Xuyên chỉ có hai con đường có thể đi, một là qua cầu Nại Hà luân hồi, còn không thì rơi xuống nước hồn phi phách tán.”
Lời vừa nói ra, mọi người vô thức đứng xếp hàng bên trái.
Phương Sam: “Cầu Nại Hà cũng không phải là ai cũng có thể đi qua, muốn đi qua phải nộp phí qua đường.” Nói rồi, y đảo mắt qua đám người một lượt: “Nhắc nhở thân thiện, phí rất đắt, với lại thế giới bên kia cầu có nhân đạo cũng có súc sinh đạo.”
“…!”
Phương Sam cong môi: “Hôm nay tâm trạng ta tốt, người ra giá cao nhất có thể trở lại trần gian.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiền tài là vật ngoài thân. Chết rồi thì chẳng có gì lưu luyến hết, mấu chốt là lời người này nói có thật hay không.
“Thời gian năm giây.” Đám người này không ngu, dĩ nhiên Phương Sam sẽ không cho bọn họ đủ thời gian để tự hỏi, y bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn, ba…”
“Ta tới trước!” Mở miệng là một tiểu đệ tử của Thiên Cực Tông, trên người hắn không có bao nhiêu tiền tài nên đã lấy linh thạch trên người cùng một miếng ngọc bội do tổ tiên truyền lại nộp hết lên trên, Phương Sam quét mắt, trả lại miếng ngọc bội cho hắn, thu sạch linh thạch: “Bơi qua đi.”
Thiếu niên run rẩy.
“Yên tâm.” Phương Sam nói: “Có phí qua đường, cầu Nại Hà sẽ đảm bảo cho ngươi không bị nước sông ăn mòn.”
Thiếu niên ngẫm nghĩ có lẽ ít tiền quá nên chưa đủ tư cách bước qua cầu. Hắn bán tín bán nghi lội xuống nước, quả nhiên không hề bị thương. Đợi hắn bơi qua, Phương Sam quơ quơ ống tay áo, thiếu niên lập tức biến mất không thấy đâu.
“Tiếp theo.”
Bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo nhưng Phương Sam lại lặng lẽ nói nhỏ với Ngụy Tô Thận: “Phối hợp thêm mấy lần kiểu gì chúng ta cũng sẽ nhanh chóng từ nghèo rớt mồng tơi trở thành giàu nứt đố đổ vách.”
Có người thứ nhất nên rất nhanh đã có người thứ hai rồi thứ ba.
Chờ hơn mười người bơi qua dưới cầu, Phương Sam mới lên tiếng lần nữa: “Số người có hạn.”
Lần này không ai chần chừ nữa, sôi nổi để tiền mua mạng.
Bên ngoài, bầu trời quang đãng, những khe rãnh do trận chiến trước đó để lại hiện lên rõ mồn một.
“Ta đã trở về!” Một đệ tử Thiên Cực Tông khϊếp sợ nhìn hai tay mình, mặt mũi ngập ngụa nước mắt: “Thế mà còn có thể sống lại một đời!”
Chẳng mấy chốc, y phát hiện mình không phải trường hợp đặc biệt, những giọng nói kích động vang lên liên tục.
Đệ tử Thiên Cực Tông nhìn xung quanh, có ma tộc, có đệ tử bản tông, bọn họ ai cũng có chung một trạng thái, kích động đến điên cuồng.
“Không phải nói nộp nhiều tiền nhất mới có cơ hội sống lại à?”
“Vì sao ngươi vẫn còn sống? Vì sao mọi người lại ở đây hết thế này!”