Một cánh tay ngọc ngà đột nhiên bịt miệng cậu, ngăn nhóc béo phát ra tiếng khóc nức nở, Ngụy Tô Bùi quay đầu lại thấy vẻ mặt dịu dàng của Khương Mỹ Linh, bà đang giơ ngón tay lên khẽ “Xuỵt” với mình.
Nhóc béo cúi đầu, bị cảm xúc áy náy bao phủ khắp cõi lòng, đại ca dầm mưa dãi nắng chỉ để cậu được sống thoải mái, vậy mà cậu chỉ biết than thở, sống ngu ngu ngơ ngơ qua ngày.
Dưới tầng, cuộc đối thoại của Ngụy Tô Thận và Ngụy Diệp vẫn tiếp tục.
Ngụy Tô Thận thản nhiên lên tiếng: “Hơn nữa với chỉ số thông minh của Tiểu Bùi, khéo còn chưa đi được hai bước đã ngã sấp mặt trong bụi gai rồi.”
Ngụy Diệp để ly xuống: “Cũng đúng.”
Trên tầng hai, Khương Mỹ Linh chậm rãi bỏ bàn tay đang bịt miệng nhóc béo xuống, giọng đầy thương tiếc: “Khóc đi.”
Nhóc béo: “…”
Đêm không yên trôi qua trong làn gió êm đềm.
…
Nửa tháng qua, Ngụy Tô Thận đi đi lại lại giữa quán cà phê và với căn phòng đổ nát sắp bị phá, Phương Sam tổng cộng đã chữa trị bốn lần cho Lý Hữu Nhàn bằng phương pháp gọi là châm cứu.
Buổi sáng đầy nắng nào đó, Ngụy Tô Thận nhận được thông báo từ hệ thống:
【Nhiệm vụ: Hành y tế thế.
Tiến độ: Đã hoàn thành.
Đạt được thành tựu “Diệu thủ hồi xuân”.
Đánh giá: Điểm sướng: 90; Giá trị vả mặt: 59.】
Sắc mặt Ngụy Tô Thận hơi đổi, nhìn đi nhìn lại vào con số cuối cùng kia như thể nhìn lâu hơn là điểm số có thể đổi được không bằng. Phương Sam uể oải dựa vào cửa sổ, bất ngờ bắt gặp nét mặt của hắn: “Sao thế?”
Ngụy Tô Thận lộ ra biểu cảm kỳ lạ, chủ động hỏi y: “Muốn uống rượu không?”
Phương Sam lắc đầu với thái độ khác thường: “Hôm qua đã là vòng chữa trị cuối cùng, chậm nhất tối nay hệ thống sẽ đưa ra kết toán, đợi có kết quả rồi lại ăn mừng.”
Ngụy Tô Thận khẽ cười gật đầu: “Tôi đi lấy ít trà với bánh ngọt.”
Phương Sam nghi hoặc, đi thì đi sao phải cố ý chào hỏi y làm gì?
Ra ngoài phòng, Ngụy Tô Thận điều chỉnh vẻ mặt, trùng hợp gặp nhóc béo đang cầm gì đó xuống tầng, Ngụy Tô Thận gọi cậu lại, tỏ vẻ có chút việc muốn hỏi.
Nhóc béo ngạc nhiên: “Còn có chuyện mà anh không biết cơ à?”
Nói ra miệng mới cảm thấy trong lời có tí mỉa mai.
Ngụy Tô Thận không so đo: “Chuyện này em tương đối có kinh nghiệm.”
Hiếm khi được coi trọng một lần, nhóc béo cố nén niềm kiêu ngạo trong lòng: “Anh hỏi đi?”
Ngụy Tô Thận: “Mỗi lần thi trượt, em làm sao để được bố mẹ tha thứ?”
“… Bọn họ không tha thứ cho em.” Nhóc béo lâm vào hồi ức đau khổ, giọng nói đầy đau đớn: “Chỉ dạy em ý nghĩa của câu con ngoan được giáo dục bằng gậy mà thôi.”
Ngụy Tô Thận thở dài, phất tay ý bảo cậu đi được rồi.
Nghĩ đến trước đó mới bị phán xét là không đủ thông minh, nhóc béo giận dữ đến độ mặt mày sưng lên, cảm thấy giờ là lúc nên kiên cường một lần: “Em là người anh gọi thì đến, đuổi thì đi chắc!”
Ngụy Tô Thận lẳng lặng nhìn cậu, nhóc béo cảm giác được tâm trạng đại ca nhà mình hôm nay không tốt, trong lòng run lên: “… Em cút ngay đây.”
Vợ có xấu mấy cũng phải gặp cha mẹ chồng.
Ngụy Tô Thận ôm tâm trạng như vậy trở về phòng.
“Không phải đi lấy đồ ăn à?” Thấy tay hắn trống trơn, Phương Sam nhíu mày: “Chẳng lẽ một miếng bánh ngọt cũng không để lại cho tôi?”
Chuyện này lát nữa phải ghi lại mới được, thuận tiện nhớ cả đời.
“Thím Trương còn chưa làm.”
Lúc này lông mày của Phương Sam mới giãn ra.
Ngụy Tô Thận lắc đầu, có tí bánh ngọt đã phụng phịu, đủ để thấy bụng dạ hẹp hòi cỡ nào, nếu biết lần thứ hai vẫn thất bại… Hắn đi đến cạnh bàn, ấn ấn huyệt thái dương, thong thả thở dài một tiếng.
Phương Sam vẫn rất quan tâm hắn: “Không vui à?”
Ngụy Tô Thận: “Nếu…”
Chưa nói xong, Phương Sam đột nhiên ôm cánh cửa cười lăn lộn, như thể không ngờ được hắn cũng sẽ nói loại từ ngữ như vậy.
Ngụy Tô Thận nghiêm túc: “Nếu tôi làm một chuyện khiến cậu không vui…”
Phương Sam ngửa mặt lên đếm ngón tay: “Đây không phải là chuyện thường ngày à? Tôi tha thứ.”
Đã là hệ thống thì phải có một trái tim ngập tràn tình yêu thương của vυ' em.
Ngụy Tô Thận: “Ví dụ như nói xấu cậu trong lòng.”
Phương Sam cười nói: “Không sao.”
Ngụy Tô Thận: “Lại như hạn chế cậu uống rượu.”
Phương Sam rộng lượng đáp: “Đi làm uống rượu cũng không phải chuyện tốt.”
Ngụy Tô Thận thở phào nhẹ nhõm, ngay cả việc không cho uống rượu cũng có thể tha thứ, xem ra thời điểm then chốt lòng dạ vẫn rộng rãi lắm: “Tôi không đạt tiêu chuẩn.”
Nụ cười Phương Sam sượng lại, cứng ngắt quay đầu: “Gì cơ?”
Ngụy Tô Thận cố gắng phân tích theo mặt tốt: “Điểm sướиɠ cao hơn lần trước 10 điểm.”
Mặt mày Phương Sam u ám: “Giá trị vả mặt bao nhiêu?”
“59.”
Về điểm này, Ngụy Tô Thận thật sự vô tội, dù sao hắn cũng không phải là ký chủ được định từ trước của Phương Sam, được 59 điểm đã là khá lắm rồi.
Lỗi là do cấu hình ban đầu cao quá.
“Ha ha ha…” Phương Sam không tỏ ra thế nào, chỉ cười cười nhưng lúc thì nặng nề ngột ngạt, lúc lại sắc bén.
Tiếng cười của mụ phù thủy già vang mãi đến lúc mặt trời lặn mới dừng.
Vẻ mặt Phương Sam trống rỗng: “Ra ngoài với tôi một lúc.”
Ngụy Tô Thận cũng không cảm thấy ra ngoài giải sầu có gì không tốt, hắn cầm áo khoác lên theo y ra ngoài.
Đi bộ qua rừng cây xanh um tươi tốt, cuối cùng dừng lại trên cầu Thiên Giang nổi tiếng của thành phố.
Phương Sam nhìn phía xa xa hồi lâu, sau đó xoay người chậm rãi vươn tay về phía Ngụy Tô Thận, nụ cười dịu dàng đầy lưu luyến: “Nhảy cùng nhau đi.”
“…”
Nắng hoàng hôn phân tán thành vô số tia nhỏ chiếu xuống, một phần đúng lúc chiếu vào đôi mắt của Phương Sam, ánh sáng trong mắt vừa sáng lên rồi tắt lịm trong phút chốc.
Ngụy Tô Thận chờ y bình tĩnh lại, xoa mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên của Phương Sam, hắn tìm từ hồi lâu, cuối cũng chỉ thốt ra được năm chữ: “Ngày mai sẽ tốt hơn.”
Phương Sam hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại dưới cái nắng ấm áp của buổi chiều tà, sau thất bại y lại bắt đầu rót súp gà cho tâm hồn: “Tôi đã là một hệ thống trưởng thành, phải học được cách đối mặt với những thất bại…”
Y chắp tay sau lưng, không ngừng dạo bước trên cầu, lặp đi lặp lại những lời này, sau một hồi lâu mới ngẩng đầu nói với Ngụy Tô Thận: “Tốt nhất vẫn nhảy đi.”
Ngụy Tô Thận bị y làm cho tức cười, kéo ba hồn bảy vía của Phương Sam đi về.
Từng hơi thở u ám trên người Phương Sam tản ra: “Thành tích của tôi, thanh danh cả tôi, tất cả đều bị anh hủy hoại.”
Ngụy Tô Thận quay đầu lại hỏi: “Hai thứ này tồn tại thật à?”
Phương Sam: “Cái trước có.”
Còn về phần thanh danh, từ ngày đầu tiên y nghiện rượu đã triệt để bay theo gió.
Ròng rã hai ngày, Phương Sam mới lấy lại được tinh thần từ sau đả kích, trở nên hăng hái lần nữa: “Không có ký chủ không được, chỉ có hệ thống không đạt tiêu chuẩn. Kể từ hôm nay, tôi sẽ huấn luyện anh một cách nghiêm ngặt.”
Ngụy Tô Thận rót cho y ly rượu, Phương Sam uống một hớp để bình tĩnh lại, quyết định ngày mai bàn lại chuyện huấn luyện rồi khôi phục trạng thái lười biếng lần nữa: “Lần trước còn ít điểm sướиɠ cộng với nhiệm vụ hàng ngày lần này, ký chủ định tích lũy hay đi đến thế giới tiếp theo?”
Lúc đang nói chuyện, giọt rượu còn sót lại trên khóe miệng Phương Sam chảy xuống cằm rồi trượt qua yết hầu, giải thích ý nghĩa của sự lộng lẫy mà không tầm thường một cách hoàn hảo.
Ngụy Tô Thận quay sang phía khác: “Đổi thẳng.”
Sắc mặt Phương Sam tốt hẳn lên, Ngụy Tô Thận có rất nhiều quyết định giống với y, đỡ phải đi giải thích lôi thôi.
Lúc chọn thế giới, Ngụy Tô Thận hơi mất tập trung, âm thầm quyết định dành thời gian đi đăng ký học bơi, rèn luyện thêm kỹ năng, nếu còn thời gian thì thi thêm cái chứng chỉ lặn nữa…
Tuy không đảm bảo lần sau đạt tiêu chuẩn nhưng lúc nhảy sông sẽ không bị chết đuối.
…
Tác giả có điều muốn nói:
Phương Sam: Nhìn cọng giá của anh kìa.