Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 30.1: Giang sơn rộng lớn ắt có người tài

Bùi Dương tự lái xe tới, tới đầu hẻm nhỏ không vào được nên đành phải xuống xe đi bộ. Mặt đất mấp mô, Lý Hữu Nhàn lại đi giày cao gót nên đi đường rất khó khăn.

Nói thẳng ra, dù nhìn dưới góc độ nào thì đây cũng là nơi giết người cướp của mà ngay cả người giời cũng chẳng liên lạc được.

Chân Lý Hữu Nhàn chỉ hơi đau một chút chứ không bị thương, nhưng lại khiến Bùi Dương lo quá chừng nên dứt khoát cõng cô đi lên phía trước.

Xuyên qua màn đêm, từ xa đã trông thấy một bóng người đứng cạnh cửa.

Bùi Dương đến gần mới phát hiện là Ngụy Tô Thận, thanh niên cao to đẹp trai, có bức tường loang lổ phía sau làm nền càng khiến đôi mắt của hắn trở nên thâm thúy cuốn hút vô cùng.

Lý Hữu Nhàn nằm trên lưng Bùi Dương nói đùa: “Lần sau mà gặp ác mộng có khi tôi lại mơ thấy chỗ này không chừng.”

Ngụy Tô Thận khẽ cười: “Vào đi.”

Bùi Dương bước vào trong cùng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự có tác dụng à?”

Bùi Dương luôn chú trọng tùy duyên kể cả chuyện con cái, nhưng Lý Hữu Nhàn lại rất nhạy cảm.

Ngụy Tô Thận gật đầu.

Thấy hắn khẳng định như thế, Bùi Dương không nói thêm gì nữa.

Bên trong rất tối, chỉ bật mỗi chiếc bóng đèn nhỏ.

Lý Hữu Nhàn nhìn một vòng không thấy bác sĩ đâu, chỉ thấy một cửa sổ nhỏ, còn có một cánh cửa bị khóa.

Ngụy Tô Thận chỉ về phía cửa sổ, ra hiệu bảo cô qua đó ngồi.

Lý Hữu Nhàn kéo ghế ra ngồi xuống, một giọng nói cố tình đè thấp truyền đến từ bên trong: “Đưa tay vào.”

Lý Hữu Nhàn cảm thấy kỳ lạ, những năm gần đây cô đi khám đông y cũng nhiều nên ít nhất biết rõ bác sĩ rất chú trọng tứ chẩn, kiểu ngay cả mặt cũng không nhìn thế này thật sự rất kỳ lạ.

Tiếng ho khan rất nhỏ truyền ra, cắt ngang dòng suy nghĩ lưỡng lự của cô: “Tay.”

Cửa sổ rất lạnh tạo cảm giác khó chịu cho da thịt, Lý Hữu Nhàn vén tay áo lên, chậm rãi đưa vào.

Đột nhiên đầu ngón tay cảm thấy hơi đau nhói.

“Đang châm cứu.” Người bên trong giải thích: “Ở đây tuy nhìn hơi lụp xụp nhưng châm đều được khử trùng hết rồi.”

Bầu không khí nhờ câu nói đùa này mà dịu đi chút ít, Lý Hữu Nhàn cũng thả lỏng hơn, hoàn toàn không biết cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra bên trong: Lấp Lánh ngửi thấy mùi máu, bò tới tìm vết thương, nó vốn là một con sâu béo nhưng sau khi hút máu, nó lập tức hóa thành sợi mảnh rồi chui vào cơ thể người phụ nữ.

Lý Hữu Nhàn không thấy khó chịu, chỉ có cảm giác hơi tê tê trong người.

Đến lúc Lấp Lánh bò ra ngoài, cơ thể nó bán trong suốt, vừa mềm lại lạnh, có vẻ như hút được không ít hàn khí.

“Giỏi lắm.” Phương Sam khen nó.

Được trai đẹp đặt lên bàn vuốt ve, trong lòng cổ trùng khỏi phải nói sướng cỡ nào.

Một hồi chữa trị bắt đầu chẳng hiểu ra sao, kết thúc lại bất ngờ không kịp chuẩn bị, Lý Hữu Nhàn buông tay áo xuống, không nhịn được mà hỏi: “Lúc về có phải kiêng đồ ăn thức uống gì không?”

Phương Sam: “Dinh dưỡng cân đối, ăn thấy vui mồm là được.”

“…”

Bùi Dương cực kỳ để ý đến vợ mình, hắn đi tới khoác thêm áo cho cô, da Lý Hữu Nhàn rất trắng nên vết máu trên đầu ngón tay vô cùng nổi bật, có vẻ như cái châm vừa rồi to hơn bình thường nhiều.

“Có thấy không thoải mái chỗ nào không?”

Lý Hữu Nhàn lắc đầu: “Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà cảm thấy rất nhẹ nhõm.”

Bùi Dương cầm tay cô, không thấy lạnh như ngày thường.

“Lần sau là khi nào?”

Tiếng nói truyền đến từ bên trong: “Ba ngày sau.”

Tuy cơ thể Lý Hữu Nhàn không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng chữa một lần mà đã khỏi sẽ khiến người ta thấy khoa trương quá, vì vậy Phương Sam chỉ để cổ trùng hút một nửa hàn khí trong cơ thể cô.



Màn đêm nặng trĩu, cỏ cây rủ xuống, Ngụy Tô Thận chậm rãi lái xe trở về dọc theo con đường nhỏ.

Đèn trong nhà họ Ngụy vẫn sáng, ánh sáng hắt ra sân tình cờ tô điểm những bông hoa mảnh mai mới nở trong bụi cây.

Phương Sam tiện tay hái một bông hoa, thấy Ngụy Tô Thận đỗ xe xong mới đi tới, hai tay dâng hoa lên: “Bảo kiếm tặng anh hùng, hoa tươi xứng mỹ nhân.”

Ngụy Tô Thận liếc y một cái.

Phương Sam nói: “Không phải không muốn đưa kiếm cho ký chủ, thật sự là có ẩn tình khác.” Dưới ánh đèn sáng ngời, giọng y nặng nề: “Sợ đưa kiếm rồi, sớm muộn cũng sẽ có ngày anh cầm nó đâm chết tôi.”

Ngụy Tô Thận thở dài, thời tiết dần trở lạnh, còn sót lại chút sương trắng.

Đều là thị giác của động vật, Phương Sam cũng không ngoại lệ, y nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của ký chủ lúc này mà tán thưởng: “Điểm hấp dẫn người khác nhất ở khí chất của ký chủ là mâu thuẫn, lạnh lùng nhưng lại biết cách nhẫn nhịn.”

“Trong lòng tôi, cậu cũng vậy.” Ngụy Tô Thận nhìn chằm chằm vào Phương Sam: “Điểm mâu thuẫn này thể hiện ở việc vừa tự biết mình vừa có chết cũng không hối cải.”

“…” Phương Sam đi theo hắn vào phòng, giọng rất nhẹ như thể đang dỗ dành đứa bé cố tình gây sự: “Nếu có ý kiến anh có thể đề xuất mà, ký chủ không nói thì sao tôi biết anh có ký kiến, mặc dù có đề xuất tôi cũng sẽ không sửa.”

Ngụy Tô Thận mở cửa, Phương Sam nhanh chóng nói nốt câu cuối: “Hy vọng tương lai chúng ta chung sống hòa thuận, tay trong tay, cùng nhau tạo ra một tương lai tốt đẹp. ”

Ánh sáng ấm áp màu cam trong phòng làm cho lòng người thoải mái hơn một chút, Ngụy Tô Thận bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều năm trước, một đối thủ cạnh tranh của hắn sau khi phá sản đã nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt oán độc, nguyền rủa hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.

Giờ có vẻ như lời nguyền đã linh nghiệm, lát nữa phải gọi Arthur đi báo tin vui cho người ta mới được.

Khương Mỹ Linh đã ngủ, Ngụy Diệp hình như mới về không lâu, trên người còn khí lạnh chưa tan hết.

Cách hai cha con nhà này ở chung với nhau từ trước đến giờ đã luôn khác người, Ngụy Diệp không hỏi hắn đi đâu mà chỉ tay về phía sô pha đối diện. Nếu như Phương Sam có mắt thì bây giờ nên rời khỏi đây, nhường lại không gian cho hai người nhưng…

“Anh yêu.” Người y mềm oặt nằm trên người Ngụy Tô Thận: “Anh ở đâu em ở đó.”

Vốn nghĩ Ngụy Diệp sẽ vì thế mà tức giận, ai ngờ vừa ngước mắt lên đã thấy đối phương nhìn Ngụy Tô Thận với ánh mắt thông cảm.

Trong lòng Ngụy Diệp, bất kể vì lý do gì mà con trai mình ở cùng với cái người lẳng lơ này chỉ sợ cũng đều là cực hình.

“Bố biết chuyện nhà họ Phương làm rồi.” Dù đang buổi tối, Ngụy Diệp vẫn không đổi được thói quen uống trà: “Bọn họ suýt nữa khiến con mất mạng, không thể giữ lại được.”

Ngụy Tô Thận: “Họ Phương nhà to nghiệp lớn, muốn diệt trừ tận gốc cũng không dễ dàng.”

Ngụy Diệp lại nghe ra một tầng hàm nghĩa khác trong đó, Ngụy Tô Thận ám chỉ đã lên sẵn kế hoạch, chuẩn bị xâm chiếm từng bước. Ông nhìn đôi mắt đối diện mình, bỗng nhiên hỏi: “Có từng hối hận không?”

“Phương diện nào?”

Ngụy Diệp: “Lúc trước bố đã cho con hai lựa chọn, một là làm quý công tử cả đời thuận lợi không lo, hai là làm người thừa kế tương lai của nhà họ Ngụy.”

Một số sản nghiệp của nhà họ Ngụy do tổ tiên để lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng, những năm gần đây đang được “tẩy rửa” dần dần nhưng cũng có đầy rẫy nguy hiểm trong đó.

Ngụy Tô Thận: “Thật ra không có sự lựa chọn nào cả. Một khi chọn con đường dễ dàng thì mọi gánh nặng sẽ dồn lên vai Tiểu Bùi.”

Trên tầng hai, Ngụy Tô Bùi đang lặng lẽ trốn ở đầu cầu thang nghe trộm bỗng trợn to hai mắt, nước mắt trực trào, hóa ra anh cậu lại là một người anh trai có tình có nghĩa như thế!