Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 29.1: Giang sơn rộng lớn ắt có người tài

Tổ hợp bạn bè hòa hợp cùng nhau mua say tới rạng sáng.

Ngụy Tô Thận không muốn dọn dẹp đống lộn xộn do Phương Sam để lại sau khi say rượu, cách tốt nhất chính là cùng nhau say.

Trong mơ hắn là ngu công dời núi, bị ép tới mức không thở nổi, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính ngay trước mặt, hơn nửa người Phương Sam đều đè lên ngực hắn, hình như còn có dấu vết chảy nước miếng.

Một đứa nhỏ non nớt, mềm mại, thoạt nhìn đúng là dáng vẻ nên được yêu thương chiều chuộng.

Ngụy Tô Thận khẽ mềm lòng, hơi dùng sức đẩy … nhưng không đẩy nổi!?

Rõ ràng là hắn đã đánh giá thấp cân nặng của đứa nhỏ mũm mĩm này.

Cũng may Phương Sam bị động tác này đánh thức, dụi mắt chủ động bò xuống khỏi người Ngụy Tô Thận, một giây sau đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh thong dong khi làm việc: “Chào buổi sáng, ký chủ.”

“… Chào buổi sáng.”

Còn nữa, cậu nên giảm cân đi.

Nửa câu sau nói trong lòng.

Đầu ngón tay đầy thịt giật giật, Phương Sam nói: “Tôi vừa mới bấm ngón tay tính toán, hôm nay xuất hiện thất tinh liên châu*, chính là thời điểm tốt để trở về.”

(* 七星连珠 – Bảy hành tinh thẳng hàng: Thủy, Hỏa, Thổ, Kim, Trái Đất, Thiên Vương, Diêm Vương.)

Ngụy Tô Thận “à” một tiếng, chậm rãi mặc xong quần áo, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn chấp hành nhiệm vụ, nhưng cũng biết hoàn thành xong là có thể rời đi, theo lý là hôm qua có thể về được rồi, nhưng… liếc sang Phương Sam, đúng là say rượu hỏng việc.

Phương Sam không hề phát hiện ra, hay là nói, giả vờ như không biết, hỏi: “Có muốn đi xuống chào hỏi ‘người nhà’ ở đây không?”

Ngụy Tô Thận: “Khỏi.”

Từ khi Phương Sam nói rằng thế giới sẽ tự động lấp lỗ hổng, lược bớt vài chuyện dư thừa cũng tiết kiệm thêm được hơi sức.

Trước khi đi, Ngụy Tô Thận nhìn chữ ông Tiêu viết hôm qua: Không.

Phương Sam đứng bên cạnh hắn: “Thật ra chữ này có chút thiền ý, đúng sai thành bại chung quy rồi cũng hóa hư vô.”

Ngụy Tô Thận thản nhiên lên tiếng: “Hư vô còn có một loại cảnh giới nữa, đó là đăng phong tạo cực*.”

(* "Đăng phong tạo cực" (登峰造极) là một cụm từ Hán Việt, trong đó:

"Đăng" (登) nghĩa là lên, trèo lên.

"Phong" (峰) nghĩa là đỉnh núi.

"Tạo" (造) nghĩa là tạo ra, đạt tới.

"Cực" (极) nghĩa là cực điểm, điểm cao nhất.

Kết hợp lại, "đăng phong tạo cực" có nghĩa là leo lên đến đỉnh cao nhất, đạt được đỉnh cao nhất trong một lĩnh vực nào đó. Đây là một cách diễn đạt để chỉ sự đạt được đỉnh cao, hoàn thiện trong công việc hay kỹ năng nào đó.)

Phương Sam duỗi nắm đấm, đυ.ng vào bàn tay của hắn: “Có tôi ở đây, việc ký chủ lên làm vua cũng chỉ là chuyện trong tầm tay. Phải biết rằng tất cả ký chủ từng được tôi kéo, bất kể kết cục ra sao cũng đều từng có thời khắc huy hoàng hô mưa gọi gió.”

Nghe được lời nói hùng hồn, Ngụy Tô Thận nghiêm túc tự hỏi, khi nào về nên giúp sửa mộ ký chủ thật một chút. Lần trước nhận được tài liệu, bên trong có nói người kia được chôn cất qua loa ở vùng ngoại ô phía tây, đến cái bia tử tế cũng không có.

Ánh mắt nhìn Phương Sam đầy thương hại, không biết nên đồng cảm với ai thích hợp hơn. Ngụy Tô Thận chủ động mở một chai rượu: “Uống một ngụm cho tỉnh táo.”

Phương Sam hơi khó tin nhận lấy, thái độ của đối phương quá kỳ lạ, thấy Ngụy Tô Thận không có ý định rút lại mới hài lòng lên tiếng: “Em không hề hối hận khi dành tình yêu đích thực của mình cho ký chủ.”

Chờ nửa chai rượu xuống bụng y rồi, Ngụy Tô Thận mới hỏi: “Nếu có người ngày nào cũng cung cấp rượu ngon cho cậu…”

Phương Sam xua tay, nói một cách nghiêm túc: “Không phản bội ký chủ là đạo đức nghề nghiệp của em.”

Ngụy Tô Thận cũng không cảm động, lại hỏi tiếp một câu: “Kéo mốc thời gian lùi về trước một chút, chẳng hạn như lúc cậu đang tìm ký chủ…”

Phương Sam chân thành đáp lại: “Có đôi khi chuyện di tình biệt luyến không phải là điều mà em có thể kiểm soát được.”

“…”

“Khụ khụ.” Phương Sam cảm thấy cần phải biện minh cho hành vi của mình một chút: “Có rất nhiều ký chủ đủ tiêu chuẩn, hệ thống sẽ chọn ra người thích hợp nhất trong số đó, nhưng thỉnh thoảng đi ăn máng khác vẫn có khả năng phát sinh.”

Cái chai không vặn chặt, Lấp Lánh từ bên trong chui ra, bò thẳng đến chỗ Ngụy Tô Thận, nhưng nửa đường nhìn thấy anh chàng đẹp trai trên tờ lịch lại quay đầu, qua đó cọ xát một lúc mới bịn rịn bò về bên cạnh Ngụy Tô Thận.

Nhìn lướt qua Phương Sam còn đang ôm chặt chai rượu, cùng một con sâu dễ dàng bị thu hút bởi sắc đẹp, Ngụy Tô Thận xoa nhẹ chân mày.

Lúc này, Phương Sam mới đặt chai rượu xuống, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng: “Nếu đã bắt đầu hợp tác với nhau, em sẽ không bao giờ bỏ rơi ký chủ. Đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản.”

Dáng vẻ quân tử ngay thẳng chính trực, nhìn vô cùng động lòng người.

Phương Sam lẩm bẩm: “Ký chủ thấy bất an cũng là chuyện bình thường. Tuy em cực kỳ ưu tú, nhưng tư chất của ký chủ cũng tạm được mà, đừng tự coi thường bản thân mình như thế.”

“… Có thể đi được rồi.” Ngụy Tô Thận cắt ngang mấy lời tự khoe khoang của y, mặt mày vô cảm lên tiếng.

Phương Sam mỉm cười, vỗ vỗ tay, giống như một tên nhóc chuyên lừa bịp người ta, lẩm bẩm vài chữ trong miệng.

Lúc về thoải mái hơn nhiều so với lúc đi, không còn cảm giác nhẹ bỗng mất kiểm soát, gần như chỉ chớp mắt một cái đã quay về phòng ngủ quen thuộc.

Ngoài tiếng chim hót ngoài cửa sổ, âm thanh đầu tiên hắn nghe thấy lại đến từ Phương Sam.

Tiếng thở dài khe khẽ, bên trong ẩn chứa cảm xúc phức tạp.

Ngụy Tô Thận không đoán được y lại đang thương xuân bi thu cái gì, Phương Sam chủ động mở miệng: “Chưa đủ hoàn mỹ, đáng lẽ khi ký chủ mở mắt ra, trông thấy bốn bức tường sẽ nhớ lại cảnh tượng huy hoàng trong thế giới nhiệm vụ, sau đó cảm nhận được sự chênh lệch rồi bắt đầu chăm chỉ leo lêи đỉиɦ nhân sinh mới đúng.”

“Xin lỗi.” Ngụy Tô Thận thản nhiên đáp: “Tôi không có thú vui tệ hại như vậy.”

Trong mắt Phương Sam bốc lửa: “Không có chí khí! Bảo sao chỉ được 59 điểm giá trị vả mặt.”

“…”

Hôm nay là ngày nghỉ, kết thúc khai giảng kiểu gì Ngụy Tô Thận cũng sẽ nghỉ công việc làm giáo viên, ngoài việc làm thêm ở quán cà phê vào buổi tối thì hắn có rất nhiều thời gian rảnh.

Phương Sam: “Nhiệm vụ hàng ngày sắp được làm mới.”

Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trong gương, Ngụy Tô Thận nhíu mày, song cũng nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý.

Phương Sam nghĩ thầm không thú vị, thật đáng tiếc khi không được đóng vai bác sĩ tâm lý. Những ký chủ trước kia, khi vừa kết thúc nhiệm vụ đều muốn y huấn luyện tinh thần cho, không ai ngoại lệ cả.

Thay về quần áo ban đầu, Ngụy Tô Thận lại khôi phục hình tượng tinh anh của mình.

Phương Sam đứng trước mặt hắn, hai người nhìn nhau hồi lâu, Ngụy Tô Thận chủ động lên tiếng trước: “Cậu có thể biến về được rồi.”

Bờ môi Phương Sam khẽ mấp máy, Ngụy Tô Thận mở miệng trước khi y có thêm động tác khác: “Câu thần chú à?”

Sau vài lần quan sát, mỗi lần biến hình Phương Sam sẽ cố ý cúi đầu xuống, như kiểu không muốn để hắn nghe thấy y đọc gì.

Phương Sam quay đầu đi, phủ nhận: “Xin ký chủ đừng dùng mấy tình tiết ngây thơ trong phim hoạt hình để suy đoán.”

Ngụy Tô Thận: “Nói thật, hai chai rượu.”

Phương Sam: “Được rồi, là khẩu lệnh.”

Dứt lời, y bình tĩnh nâng cánh tay phải lên, nghiêm túc mở miệng: “666, biến hình!”

Chữ cuối cùng vừa bật ra, hình tượng người tình lẳиɠ ɭơ lập tức xuất hiện.

Ngụy Tô Thận không nói gì.

Phương Sam: “… Muốn cười thì cứ cười.”

Ngụy Tô Thận vẫn coi như còn phúc hậu. Khuôn mặt không biểu cảm quay đi, nếu không phải thấy vai hắn hơi run run thì Phương Sam đã thật sự nghĩ bản thân không bị kỳ thị rồi.

Đến khi quay lại, vẻ mặt của hắn đã không còn chút manh mối nào.

Ngụy Tô Thận: “Thêm tí ánh sáng nữa có lẽ sẽ đẹp hơn.”

Phương Sam cười nhạo: “Có đặc hiệu đấy, chẳng qua tôi không trình diễn ra thôi.”

Ngụy Tô Thận hắng giọng, không nhắc lại chuyện thương tâm của y nữa.

Trong tiềm thức, hắn thấy hơi tiếc nuối khi bỏ lỡ mấy màn biến hình của Phương Sam. Hắn là người rất khó cười, nhiều lúc xem phim hài từ đầu đến cuối còn chẳng phản ứng gì, có khi nửa đời sau của hắn lại trông cậy vào màn vừa rồi để cười cũng nên.

Phương Sam dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, ý cười trong mắt tan biến, ánh mắt trở nên sắc bén, tiến độ hắc hóa đã đạt tới 50%.

Ngụy Tô Thận dùng rượu cồn để tạm thời gây tê đối phương. Chỉ là lần này, lúc uống rượu Phương Sam sẽ nhìn hắn ẩn ý một lúc lâu, trong nụ cười cũng phả ra hơi lạnh.

Trêu nữa chắc sẽ xù lông thật, Ngụy Tô Thận nắm chắc chừng mực, quyết không nhắc đến chuyện biến hình nữa.

Giọng điệu của Phương Sam lạnh lùng, nhưng y vẫn làm hết chức trách của bản thân: “Ngoại trừ nhiệm vụ hàng ngày ban đầu, những thứ còn lại ít nhiều sẽ liên quan đến thế giới nhiệm vụ.”

Ngụy Tô Thận: “Diệt quỷ?”

Phương Sam lắc đầu: “Thế giới này chắc không có quỷ, cụ thể thế nào còn phải xem nhiệm vụ mà hệ thống phân phối.”

Ngụy Tô Bùi lén lút chơi game trong phòng, lúc Ngụy Tô Thận đi ngang qua thì vội vàng dùng sách che lại, giả bộ như “em đang viết luận văn”. Người giúp việc trong nhà vẫn dọn dẹp có trật tự như trước, cha mẹ Ngụy Tô Thận hẹn bạn cũ đi uống trà.

Mọi thứ vào sáng sớm đều hết sức tốt đẹp, không khác gì ngày thường.

Nhưng đối với Ngụy Tô Thận vừa trở về từ một thế giới khác mà nói, không thể tránh khỏi có ảo giác như thể đã trải qua mấy đời.

Đang ăn được nửa bữa sáng thì có nhiệm vụ thông báo xuống, tiếng “tích” hôm nay to khác thường, tay cầm đũa của Ngụy Tô Thận khẽ chao đảo, đậu Hà Lan đang kẹp trên đũa lăn luôn vào bát của nhóc mập.

“Anh?” Nhóc mập rầu rĩ, thì ra anh cậu cũng có lúc run tay.

Ngụy Tô Thận giả vờ như không có gì xảy ra, thản nhiên nói: “Muốn anh sửa luận văn giúp à?”

Khóe miệng nhóc mập run rẩy, hối hận khi đã chủ động nói chuyện.

Không chú ý đến nhiệm vụ ngay, đã mấy ngày Ngụy Tô Thận không đến công ty nên hắn qua đó trước, ký một vài văn kiện quan trọng rồi mới chuẩn bị rời đi.

Arthur gọi hắn lại: “Ông chủ.”

Ngụy Tô Thận quay người. Làm một cấp dưới đủ tiêu chuẩn, Arthur đã cố gắng hết sức để không nhìn vào những thứ không nên thấy… ví dụ như chàng trai không đứng đắn bên cạnh ông chủ.

“Nhà họ Phương bên kia có động tác mới.”

Năng lực nghiệp vụ của Arthur rất mạnh, việc có thể khiến anh chủ động mở miệng đương nhiên sẽ tương đối khó giải quyết, cho nên Ngụy Tô Thận mới nhẫn nại nghe anh nói tiếp.

“Nghe nói vợ chồng Bùi Dương bí mật về nước, nhà họ Phương có ý định mượn sức bọn họ.”

Bùi Dương cùng thế hệ với cha của Ngụy Tô Thận, hắn cũng được coi là một nhân vật làm mưa làm gió trên thương trường, không chỉ thể hiện ở sự nghiệp mà hôn nhân của hắn lại càng được nhắc đến nhiều hơn.

Bùi Dương tuổi còn trẻ đã thành danh, đến gần 40 tuổi vẫn chưa lập gia đình. Sau này, thậm chí còn có những lời đồn mơ hồ nói hắn thích đàn ông, kết quả năm trước đột nhiên lấy vợ, vợ hắn còn rất trẻ, khi ấy mới 25 tuổi. Câu chuyện của họ không đến nỗi bị người đời nói là trâu già gặm cỏ non, nhưng với tác phong nghiêm túc ngày thường của Bùi Dương thì đúng là khiến mọi người bất ngờ.

Trong ấn tượng của Ngụy Tô Thận lúc còn học cấp ba, Bùi Dương từng đến nhà chơi, thảo luận về chuyện hôn nhân với cha hắn, khi ấy Bùi Dương chỉ nói bốn chữ: thà thiếu không ẩu.

Arthur cũng từng nghe ông chủ nói về chuyện cũ này, giờ nghĩ lại thấy cảm khái vô cùng: “Không ngờ một lần thiếu của hắn lại thiếu đến tận hai mươi năm.”

Ngụy Tô Thận không để ý nhiều đến đời tư của Bùi Dương: “Nhà họ Phương đưa ra lợi ích gì?”

Giao thiệp của Bùi Dương cùng nhà họ Phương không sâu lắm, nếu có đồng ý hợp tác thì e là nhà họ Phương phải bỏ cả vốn.

“Gãi đúng chỗ ngứa.” Arthur nói: “Nghe nói cô vợ nhỏ của Bùi Dương thích sưu tầm đổ cồ, nhà họ Phương dường như sẵn lòng biếu tặng một bức tranh thư pháp.”

Nếu đó là một bức tranh thư pháp nổi tiếng được lưu truyền lâu đời, ngàn vàng cũng khó đổi.

Ngụy Tô Thận gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Arthur thở phào nhẹ nhõm, ông chủ nói như vậy nhất định là đã có cách ngăn cản.

Sau khi Phương Sam vào công ty đã gây ra một chấn động lớn, y cũng không muốn bị người quan sát như con khỉ, cho nên yên lặng đợi Ngụy Tô Thận trong phòng làm việc.

Đợi bọn họ nói chuyện xong, Phương Sam đứng dậy rồi rời đi với Ngụy Tô Thận.

Arthur rất tinh ý, lấy lý do rèn luyện thân thể mà đi thang bộ.

Dù không gian trong thang máy rất lớn, nhưng Phương Sam vẫn dựa vào người Ngụy Tô Thận. Một người lẳиɠ ɭơ thấu xương, một người mặc âu phục giày da, ai không biết còn tưởng là phim thần tượng hiện đại Mary Sue.