Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 29.2: Giang sơn rộng lớn ắt có người tài

“Kí chủ chuẩn bị đối phó thế nào?”

Ngụy Tô Thận: “Để cho bố tôi ra mặt.”

“… Phương Sam khẽ run lên: “Chẳng lẽ anh không muốn dựa vào sức mình để tự giải quyết à?”

Ngụy Tô Thận thờ ơ liếc y: “Cổ phần công ty của bố tôi nhiều hơn tôi 10%, vì sao tôi phải ra sức?”

Lúc Phương Sam đang cố gắng hàn gắn tam quan bị vỡ nát, Ngụy Tô Thận mới bắt đầu nghiên cứu nhiệm vụ.

【Nhiệm vụ: Hành y cứu đời.

Ghi chú: Không ngừng phấn đấu. Bạn đã có một con sâu độc, xin hãy mau chóng lấy được danh hiệu ‘Diệu thủ hồi xuân’. Điều trị cho một người cần giúp đỡ.】

Sau khi xem xong, ánh mắt Ngụy Tô Thận mang theo vài phần nghiên cứu sâu xa, nhiệm vụ này đơn giản quá mức, đơn giản đến độ khác thường.

Có Lấp Lánh ở đây, có thể nói là chẳng cần tốn mấy sức cũng có thể hoàn thành, nhẹ nhàng quá thật ra lại khiến cho người ta cảm thấy có bẫy ẩn bên trong.

Lại nhìn Phương Sam, thấy sắc mặt bất đắc dĩ của y, Ngụy Tô Thận hoàn toàn chắc chắn nhiệm vụ này không đơn giản như bề ngoài.

Phương Sam trước hết hỏi một câu: “Ý nghĩa của sinh mệnh nằm ở đâu?”

Ngụy Tô Thận: “Rất nhiều.”

Nụ cười trên mặt Phương Sam biến mất: “Ký chủ không phải là thần, không thể tùy tiện thay đổi việc sống chết của một người, sinh mệnh đều có quỹ tích vận hành riêng của nó.”

Lấp Lánh từ trong chai chui ra, lắc lư thân mình giống như không hài lòng với cách nói này.

Phương Sam không để ý tới nó: “Như bây giờ có người mắc bệnh nan y, ký chủ có thể dùng sâu độc để cứu chữa, nhưng năng lực của sâu độc có hạn, cứu chữa được hay không là một chuyện, nhưng nếu chữa khỏi thì ký chủ đã thay đổi quỹ tích vận hành này rồi.”

Ngụy Tô Thận: “Nếu thế sẽ thế nào?”

“Không nói chắc được.” Phương Sam nói: “Nhưng rất có thể ký chủ sẽ bị gắn mác gây ảnh hưởng quá lớn và bị thế giới xóa bỏ.”

Diêm Vương khiến người ta chết canh ba, anh lại làm người ta sống lại canh năm, không phải muốn đối nghịch cùng thế giới thì là gì?

Ngụy Tô Thận cũng không bất ngờ, thật ra còn thấy rất đúng lý hợp tình. Nếu có thể tùy ý dùng năng lực như vậy, chẳng phải gần như có thể xưng thần hay sao.

Phương Sam vỗ về sâu độc đang bắt đầu cáu kỉnh: “Lấp Lánh của chúng ta vẫn hữu dụng lắm, chữa bệnh hay vết thương bình thường không phải đắn đo, nắm chắc mức độ nhất định là được.”

Sâu độc quả nhiên lại trở nên ngoan ngoãn, cọ cọ trong lòng bàn tay y mãi không chịu rời khỏi.

Phương Sam: “Có hai cách để đạt được danh hiệu ‘Diệu thủ hồi xuân’; một là khởi tử hoàn sinh, hai là lặng lẽ hành y mấy chục năm, chữa vài bệnh ốm đau, sự thay đổi về lượng sẽ dẫn đến sự thay đổi về chất.”

Ngụy Tô Thận: “Khởi tử hồi sinh không phải đi ngược lại quỹ tích mà cậu nói ban nãy à?”

Phương Sam mỉm cười: “Cho nên mới nói, bản thân nhiệm vụ này chính là một mâu thuẫn.”

Nhìn thoáng qua vẻ mặt thần bí ẩn chút đắc ý kia, Ngụy Tô Thẫn đột nhiên sáng tỏ được điều gì: “Cậu biết lỗ hổng có thể lách qua được.”

Lời Phương Sam nói cực kỳ chính đáng: “Không có.”

Hàm ý, lần này tuyệt đối sẽ không thương lượng cho đi cửa sau nữa.

Ngụy Tô Thận đoán y vẫn còn ghi hận chuyện ban sáng, nghĩ cách kéo hệ thống từ bờ vực hắc hóa trở về.

“Rượu Sherry đặt trước đó chắc cũng sắp đến rồi.”

Phương Sam chống lại cám dỗ, tác phong chểnh mảng: “Kiến nghị ký chủ cách thứ 2.”

Vừa nghĩ đến cảnh Ngụy Tô Thận bảy tám mươi tuổi còn phải vất vả khám bệnh cho người ta, Phương Sam cảm thấy còn sung sướиɠ hơn cả uống rượu.

Ngụy Tô Thận thể hiện tác phong người làm ăn ra bàn: “Điều kiện.”

Phương Sam không lập tức từ chối, suy nghĩ kỹ càng mới nói: “Tôi muốn xem anh mặc đồ phụ nữ.”

Nghe đến đây, Ngụy Tô Thận híp mắt lại, nụ cười trên môi còn rạng rỡ hơn cả nắng xuân.

Phương Sam thu một nửa đắc ý lại… này nhìn thế nào cũng thấy hơi giống điềm chuẩn bị hắc hóa.

Đánh giá thực lực sau khi hắc hóa của từng người, Phương Sam đổi yêu cầu: “Gọi tiếng sếp nghe xem nào.”

“Sếp?” Giọng điệu trào phúng, Ngụy Tô Thận chỉ nhả đúng một từ, trong mắt dần lộ rõ tín hiệu nguy hiểm.

Phương Sam tưởng hắn cam chịu đang gọi mình, lập tức cười khanh khách, từ tiếng gà mái cho đến tiếng lợn kêu, khiến Ngụy Tô Thận vốn đang trong trạng thái tối tăm, bao ý nghĩ lạnh lẽo trong lòng cũng tan biến ngay tức khắc.

Hết cách rồi, dù cho ai nghe được tiếng cười như vậy cũng chỉ biết câm nín.

Phương Sam hệt như đứa thần kinh, dưới ánh mắt khó hiểu của bao người, suốt chặng đường từ công ty xuống gara ngầm cười không ngừng nghỉ, đến cuối cùng còn không đứng thẳng được người.

“Đỡ, đỡ tôi cái.” Vui quá hóa buồn.

Ngụy Tô Thận khoanh tay, lạnh lùng lên tiếng: “Mắt cá chân bị bong gân à?”

Phương Sam ai u vài tiếng, không để ý đến lời châm chọc trong miệng hắn: “Giúp nhanh cái đi, cười nhiều quá thắt hết cả bụng rồi.”

Thấy y chuẩn bị muốn ngã ra đất thật, Ngụy Tô Thận mới đưa tay qua đỡ, giận dữ quát: “Lên xe.”

Phương Sam đứng tại chỗ không có động tĩnh.

Ngụy Tô Thận cau mày: “Cậu cứ nhất định phải nổi khùng ở đây à?”

Phương Sam uể oải nói: “Cười nhiều quá chân cũng tê rần luôn rồi, vừa tê vừa mềm.”

“…”

Ngụy Tô Thận khiêng cả người y ném vào trong xe, mặt mũi tối sầm, đóng sập cửa xe lại. Phương Sam biết mình đuối lý, hệt như chim cút, ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào.

Trải qua đoạn nhạc đệm này, vẻ mặt Ngụy Tô Thận suốt đường đi không tốt là mấy, ngay khi sắp vượt quá tốc độ cho phép thì rẽ ngoặt vào công viên.

Có vài cảnh vật mang sẵn tác dụng chữa lành cảm xúc, như ghế dài, cây cối, người già đánh cờ, khiến con người ta không nhịn được mà thả chậm lại nhịp sống của bản thân.

Ngụy Tô Thận và Phương Sam xuống xe đi bộ, thái độ cuối cùng cũng không lạnh lùng như lúc trước.

Phương Sam nhân cơ hội này vuốt lông: “Chuyện nhiệm vụ cứ để tôi lo.”

Khi y còn đang nói, Ngụy Tô Thận chỉ vào một cái ghế dài, Phương Sam hiểu ý ngồi lên đó, hai người giống như những người bạn bình thường đang trò chuyện với nhau. Bởi vì vẻ ngoài quá nổi bật, người đi ngang qua đều sẽ nhìn nhiều hơn chút.

Phương Sam: “Với rất nhiều năm kinh nghiệm làm việc của tôi, đúng là có những lỗ hổng, con đường tắt có thể đi qua được.”

“Nói trọng điểm.”

Phương Sam ngồi thẳng dậy, giọng điệu như giải quyết việc chung: “Tìm hiểu chuyện vô sinh một chút.”

“…”

Không để ý đến biểu cảm của Ngụy Tô Thận, Phương Sam nói tiếp: “Từ trình độ nào đó mà nói, điều này cũng được xem như tạo ra sinh mệnh, nhiều lúc còn có thể làm cho một gia đình càng thêm mỹ mãn. Chẳng những không khiến cho thế giới kiêng kỵ, mà có khi còn tích thêm được công đức.”

Từ khi y mở miệng nhả ra chữ đầu tiên, hô hấp của Ngụy Tô Thận đã bắt đầu chậm lại rồi.

Phương Sam vẫn đang đắm chìm trong trạng thái làm việc, vờ như không thấy, đã thế còn xắn tay áo lên hăng hái nói: “Tiến lên nào! Bàn tay vàng trong làng phụ khoa tương lai!”

“…”

Chim hót hoa nở, gió thổi qua ngọn cây, không nghe thấy tiếng người.

Sự im lặng quá mức khiến Phương Sam phải quay đầu lại: “Sao ký chủ không nói gì?”

Trên mặt Ngụy Tô Thận đã không nhìn ra nổi biểu cảm, giọng trầm thấp đáng sợ: “Đổi cách khác.”

Phương Sam xòe tay, tỏ vẻ bất lực.

Ngụy Tô Thận đột nhiên nhớ đến công việc dạy dỗ con người.

Phương Sam: “Tôi đã nói từ lâu rồi, ký chủ phải cân nhắc kỹ vật phẩm mang về, nhiệm vụ lần này rõ ràng là nhắm vào sâu độc.”

Vật sống so với vật chết càng dễ dẫn đến phiền toái hơn, nó sẽ bị phán định là một loại xâm lấn, nhiệm vụ khó tránh khỏi sẽ bị gây khó dễ.

Ngụy Tô Thận nghiêm túc hỏi: “Giờ vứt về còn kịp không?”

Lấp Lánh lại chui ra khỏi lọ, cuộn tròn một chỗ, tủi thân thành quả cầu nhỏ.

Phương Sam chọc vào phần mềm mại nhất giữa người nó: “Anh ấy chỉ đùa thôi.”

Sâu độc si mê vẻ quyến rũ của người tình lẳиɠ ɭơ, tất cả ấm ức tan thành mây khói trong giây lát, bị mê hoặc điên đảo bởi giọng điệu dịu dàng của Phương Sam.

Ngụy Tô Thận ném sâu độc vào chai, lật ngược lại nhét vào túi, trong thời gian ngắn e rằng khó mà bò ra được.

Phương Sam: “Đức hạnh của sâu độc là như vậy đấy, giờ có phải thấy gà trống tốt hơn không?”

Ngụy Tô Thận đứng lên: “Về thôi.”

Phương Sam cảm thấy không đành lòng, chủ động nắm tay hắn: “Ký chủ đừng buồn, anh còn có em mà.”

Thấy Ngụy Tô Thận vẫn không đáp, y lại nói tiếp: “Chúng mình sẽ sống tốt với nhau cả đời.”

“…”

Đây mới là điều làm người ta buồn nhất.



Ngoài tiềm năng, khả năng thích ứng của con người cũng ngoài sức tưởng tượng.

Trong lúc lái xe Ngụy Tô Thận không nói lời nào, khi về đến biệt thự thì hắn đã bình tĩnh trở lại rồi.

“Tôi đã bảo Arthur đi tìm người có điều kiện thích hợp, qua hai ngày nữa sẽ tiến hành bí mật chữa trị.”

Phương Sam lắc lư ngón tay: “Nếu muốn trị, phải chọn người phù hợp nhất, để tôi tiến hành tìm kiếm toàn thành phố.”

Nói xong còn nhỏ giọng nhắc nhở: “Loại đường tắt kiểu này đi một lần là đủ rồi, nhiều quá e sẽ phản tác dụng.”

Vẻ mặt Ngụy Tô Thận lạnh lùng: “Cậu lo xa quá rồi.”

Tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Phương Sam nhanh chóng xác định được mục tiêu: Lý Hữu Nhàn, 27 tuổi, kết hôn hai năm và chưa có con.

Ngụy Tô Thận thấy cái tên này nghe hơi quen.

Phương Sam: “Chồng cô ấy là Bùi Dương.”

Ngụy Tô Thận nhướng mày: “Trùng hợp vậy à?”

Phương Sam búng ngón tay: “Những gì được sắp đặt sẵn đều có ý trời cả, nhiệm vụ an bài kiểu gì cũng sẽ liên quan đến ký chủ, có thể thu thập điểm vả mặt.”

Có đề nghị của y, Ngụy Tô Thận nhanh chóng vạch ra kế hoạch.

Ngụy Diệp và vợ vừa mới vào cửa, đã thấy con trai cả ngồi trên sô pha, đang phân tâm xem TV.

“Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à?” Giọng điệu Ngụy Diệp hơi quái gở, lại còn cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khương Mỹ Linh dùng cánh tay khẽ đυ.ng vào ông: “Nghiêm chỉnh chút đi.”

Không ai hiểu con bằng mẹ, Khương Mỹ Linh nhìn ra Ngụy Tô Thận có việc: “Đang chờ chúng ta à?”

Ngụy Tô Thận gật đầu, liếc sang Ngụy Diệp đứng trước người bà: “Bùi Dương về nước, nhà họ Phương đang lôi kéo ông ấy.”

Ngụy Diệp cười nhạo: “Con muốn để bố ra mặt?”

“Đây là chuyện của công ty, đương nhiên con muốn giải quyết cho tốt.” Ngụy Tô Thận: “Bố chỉ cần giới thiệu giúp con là được.”

Ngụy Diệp không trả lời ngay mà dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn hồi lâu, sau đó nói với người giúp việc: “Lấy nhiệt kế đến đây.”

Tính cách con trai mình thế nào, ông chẳng lẽ không biết… Với tác phong trước giờ của Ngụy Tô Thận, lẽ ra sẽ thấy phiền nếu để ông ra mặt thương lượng với Bùi Dương.

Khương Mỹ Linh nhíu mày: “Lấy nhiệt kế làm gì?”

Ngụy Diệp nói nhỏ: “Con trai em bị bệnh không nhẹ đâu.”

Khương Mỹ Linh cười khẽ, chỉ về hướng cửa: “Ra ngoài.”

Ngụy Diệp giải thích: “Em nghĩ lại kỹ đi, nó sẽ chủ động giải quyết nếu gặp phiền phức chắc?”

Khương Mỹ Linh vô thức nhìn qua Ngụy Tô Thận, người kia không chột dạ chút nào: “Con là một phần của công ty, đương nhiên có nghĩa vụ phải tự giải quyết vấn đề.”

Khương Mỹ Linh vui mừng, con trai ngày càng trưởng thành.

Ngụy Diệp: “Loại chuyện nhảm nhí này mà em cũng tin!?”

Tâm trạng tốt của Khương Mỹ Linh biến mất, chủ động mở cửa, bảo Ngụy Diệp ra ngoài.

Là một người bị vợ quản lý nghiêm, Ngụy Diệp trừng mắt nhìn Ngụy Tô Thận, nói hai câu tán dương, nét mặt của Khương Mỹ Linh mới dần khá lên.

Thoát khỏi số phận bị đuổi ra khỏi nhà, Ngụy Diệp hậm hực lên tiếng: “Hai ngày nữa có một buổi lễ khai mạc, bố với con cùng tới tham dự.”

Nhận được câu trả lời, Ngụy Tô Thận đi thẳng lên tầng.

Ngụy Diệp nhíu mày: “Không hợp lý.”

Khương Mỹ Linh: “Con trai trưởng thành, chịu cố gắng thế là chuyện tốt.”

Ngụy Diệp: “Nói chứ, em tin thật à?”

Khương Mỹ Linh thở dài: “Nó là con trai của anh, mọi việc phải nghĩ theo chiều hướng tốt chứ.”

Ngụy Diệp rất muốn phản bác, chính vì nó là nòi giống của anh nên anh mới biết rõ bản chất gian tà bên trong nó.

Ngày khai mạc, Ngụy Tô Thận đưa Phương Sam đi cùng. Lúc ra ngoài, Ngụy Diệp trông thấy Phương Sam, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Con đúng là chẳng biết kiêng nể gì.” Thật lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng.

Ngụy Tô Thận vẫn làm theo ý mình như trước, về phần Phương Sam… cứ ba bước lại lắc mông một cái. Ngụy Diệp thấy vậy, mí mắt nhảy dựng lên, nghĩ thế nào cũng thấy đây không nên là kiểu Ngụy Tô Thận thích.

Khương Mỹ Linh chưa bao giờ tỏ thái độ thù địch với Phương Sam, tất nhiên bà cũng không thích Phương Sam. Một chàng trai lăn lộn cùng con trai bà nên bà không có bất kỳ thiện cảm nào cả, nhưng cũng chỉ làm ngơ không nói gì.