Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 28: Trên không ngay thẳng dưới ắt làm càn

Phương Sam dùng lòng bàn tay đầy thịt vỗ lên má Ngụy Tô Thận, thấy người kia không né mới thỏa mãn cười cười. Từ lâu, y đã phát hiện Ngụy Tô Thận thoạt nhìn lạnh lùng nhưng có vẻ rất thích trẻ con, ngay cả khi thừa biết vẻ ngoài hiện giờ của y chỉ là ngụy trang nhưng vẫn không tự chủ được mà dung túng y thêm chút.

Tiêu Tuấn cảm thấy bầu không khí hiện giờ không được tốt cho lắm, nhất là hình như bố y đang lặng lẽ giằng co cùng Lưu Đại Lực, Tiêu Kỳ tốt xấu gì cũng có đứa bé đi cùng để pha trò, còn y chỉ biết đứng một bên, mắt mũi không biết nên nhìn ngó chỗ nào.

Y hắng giọng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng: “Quỷ chết đói đã bị diệt, không có người nào bị thương trong chuyến đi này, có thể nói là ai cũng vui mừng.”

Sắc mặt Lưu Đại Lực càng khó coi.

Phương Sam bỗng thấy may mà ký chủ y mang theo không ngu như Tiêu Tuấn. Sau quả “một hòn đá trúng hai con chim” lần trước, khả năng vận dụng thành ngữ của Tiêu Tuấn rõ ràng đã được nâng lên một tầm cao mới.

“Thật đúng là ai cũng vui mừng.” Ánh mắt Lưu Đại Lực chứa đầy ẩn ý: “Tôi cũng rất bái phục trước tác phong của nhà họ Tiêu.”

Tiêu Chí Đồng không thanh minh gì cả, nhưng lại âm thầm quyết định sau này dù có phải một mình đánh quái cũng tuyệt đối không bao giờ dẫn Tiêu Kỳ theo.

Mấy nhân viên phía sau run chân dìu nhau rời khỏi, vẻ mặt đau khổ thầm than xui xẻo.

Mặc dù biết trên thế giới tồn tại yêu ma quỷ quái, cũng có cả thầy trừ tà lẫn chấp pháp giả cùng bảo vệ, nhưng mọi người không ai nghĩ rằng mình lại là thằng xui xẻo trong vạn người đυ.ng phải chúng cả.

“Về sau tuyệt đối không làm mấy công việc bán thời gian kiểu này nữa.”

Câu thề chậm rãi tiêu tan trong không khí cùng với bóng họ đi xa dần.

Lưu Đại Lực muốn mang thi thể của Lý Khai về để báo cáo kết quả công tác, nhìn thấy khuôn mặt kia đột nhiên trở nên già nua mà ngẩn người.

Ngụy Tô Thận không chút chột dạ, bình tĩnh lên tiếng: “Có lẽ là tác dụng phụ khi dung hợp với quỷ chết đói.”

Lưu Đại Lực cũng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại gọi người khác đến giúp, sau đó tìm lối đi rồi lặng lẽ đưa cái xác ra khỏi công viên giải trí.

“Tinh!”

【Tiến độ nhiệm vụ: hoàn thành.

Đánh giá: Tốt.

– Đóng vai trò hỗ trợ trong việc tiêu diệt quỷ chết đói.

– Ý thức làm việc nhóm ưu tú.

+ 10 điểm linh lực.

Phần thưởng: Chai nhỏ màu xanh lá cây +.】

Có kinh nghiệm lúc trước, Ngụy Tô Thận trực tiếp nhấp vào ‘+’.

【Loại: Chai nhỏ màu xanh lá cây.

Tác dụng: Đây là một cái chai thần kỳ, chứa nguồn năng lượng có thể liên tục sản xuất thuốc mỡ giảm béo.

Thời gian hồi chiêu: 2 phút.】

Theo như lời Phương Sam, mỗi lần hoàn thành thêm một nhiệm vụ, mức độ quý giá của vật phẩm rơi sẽ tăng lên.

Ngụy Tô Thận thoáng nghĩ đã hiểu ngay thứ này đại biểu cho cái gì…

Cơ hội kinh doanh.

Không phải đầu tư nguyên liệu, chỉ cần bỏ ra ít chi phí quảng cáo là đủ để giúp một thằng nhóc nghèo dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Xe của nhà họ Tiêu đã đợi sẵn ngoài cửa, vì trong tay còn ôm theo một cục nợ nên Ngụy Tô Thận không ngồi ghế lái phụ. Tiêu Chí Đồng nhắm mắt tĩnh tâm, còn Tiêu Tuấn vẫn luôn nhắn tin chửi nhau với Thu Tinh Lạc.

Trên xe bật radio, không ai chú ý tới Ngụy Tô Thận phía sau.

Phương Sam xòe bàn tay mình ra, dùng ngón tay vẽ lên trên mấy cái: Có muốn làm nhiệm vụ tiếp không?

Ngụy Tô Thận nhỏ giọng hỏi: “Nếu từ bỏ, vậy giá trị linh lực còn lại sẽ xử lý thế nào?”

Phương Sam: “Về 0.”

Thấy Ngụy Tô Thận không nói gì, Phương Sam đùa cợt: “Có phải thấy giống bị hố lắm đúng không?”

Dù thoát ra lúc nào cũng sẽ bị mất một phần điểm linh lực, cám dỗ người ta tiếp tục nhảy vào.

Đáng tiếc trên mặt Ngụy Tô Thận lại chẳng có chút tiếc hận nào, làm cho Phương Sam đang chờ xem kịch hơi thất vọng.

Ông Tiêu đang luyện thư pháp trong nhà, Phương Sam vừa vào cửa thấy vậy lập tức nói nhỏ bên tai Ngụy Tô Thận, giọng điệu xem thường: “Rõ ràng là diễn cho chúng ta xem.”

Thư phòng có không viết mà lại ra phòng khách, bày đặt.

Có điều nét chữ của ông Tiêu khá đẹp, bút lực mạnh mẽ vững vàng, chỉ một chữ thôi đã thấy khí thế vô cùng.

“Cầm đi.”

Nói vẻn vẹn hai chữ, cũng chẳng nói là ai cầm.

Tiêu Tuấn liếc sang Tiêu Chí Đồng, thấy bố mình vẫn đứng yên nên y cũng đứng yên. Ông Tiêu cười nhạt, thu hết biểu cảm trên mặt mỗi người vào trong mắt.

Hai bàn tay mũm mĩm bất thình lình ở đâu vươn ra: “Cảm ơn cụ.”

Ông Tiêu nghe gọi như vậy mà giật mình, ông đã cho người đi điều tra lai lịch của đứa bé này, có điều thời gian quá ngắn còn chưa nhận được trả lời.

Đối mặt với một nhóc béo đáng yêu như búp bê, cũng không thể trách cứ thẳng mặt được.

Ông Tiêu né không nhìn thẳng ừ một tiếng, lắc đầu: “Cháu khá là tinh mắt đấy.”

Ngụy Tô Thận bế Phương Sam lên: “Nó ngồi trên xe mệt rã rời, để con bế lên tầng trước.”

Mấy người thấy nhóc béo còn đang tràn ngập sức sống, nhưng cũng không ai nói gì.

Phương Sam ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, tiện tay để bức chữ đã viết xong sang một bên, tiếp tục hỏi câu trước đó: “Đi hay ở?”

“Đi.” Lần này Ngụy Tô Thận trả lời không chút do dự.

Phương Sam cong khóe miệng: “Không tiếp tục thử vận may nữa à?”

Ngụy Tô Thận: “Vì tôi có não.”

Câu nói này dường như đã trở thành câu trả lời tiêu chuẩn cho Phương Sam.

Phương Sam tìm một cái gối dựa vào, cười ha hả nói: “Cũng đúng, dù sao không phải lần nào cũng có culi miễn phí tự đưa tới cửa.” Ngụy Tô Thận quyết đoán như thế khiến y rất thoải mái, một lát sau lại nói: “Muốn mang gì theo? 《Thuật Hồi Xuân》《Sâu Độc》hay《Chai nhỏ màu xanh lá cây》?”

“Sâu độc.”

Phương Sam khẽ nhíu mày: “Nghĩ kỹ chưa?”

Giá trị của chai nhỏ màu xanh lá cây rõ ràng cao hơn sâu độc.

Ngụy Tô Thận: “Nó tên là Lấp Lánh.”

Phương Sam ngẩn ra.

Ngụy Tô Thận: “Tôi đã đặt tên cho nó.”

Ánh mắt Phương Sam hơi phức tạp: “Nếu đã quyết định ngay từ đầu thì đâu cần làm thêm nhiệm vụ.”

Ngụy Tô Thận mở nắp chai, Lấp Lánh bò từ bên trong ra quấn quanh ngón tay của hắn, ngoài vẻ mê trai ra còn có thêm cả lòng trung thành.

“Dẫn mày theo được không?” Ngụy Tô Thận hỏi.

Con sâu béo cảm động cong người lên.

Phương Sam lập tức quăng bầu cảm động ban nãy cho chó ăn… ánh mắt nhìn hắn không sao tin nổi, ngay cả độ thiện cảm của con sâu cũng không bỏ qua, đúng là đồ cầm thú!

Ngụy Tô Thận điềm nhiên như không… Nuôi cái gì cũng thế, điều quan trọng nhất vẫn là đề phòng bị đối phương cắn ngược lại. Với cái độ mê trai của con sâu này, có khi sau này thấy người nào trẻ đẹp hơn lại bò theo cũng nên.

Phương Sam khoanh tay: “Tôi xấu hổ vì làm bạn với anh.”

“Nhiệm vụ thành công rồi…” Ngụy Tô Thận chậm rãi cầm mấy chai rượu đi tới: “Hay là mở tiệc Sâm Panh ăn mừng nhé?”

Phương Sam liếʍ môi, duỗi ngón út ra: “Ngoắc tay, mãi mãi làm đồng bọn.”

Ngụy Tô Thận nhìn y chăm chú: “Mãi mãi của cậu là bao lâu?”

Phương Sam vừa định mở miệng đã bị hắn lên tiếng cắt ngang: “Nói thật.”

Phương Sam lập tức nuốt lại lời nói ban đầu, hỏi thử: “Uống xong chai này rồi nói được không?”

Ngụy Tô Thận mỉm cười rút chai rượu trước mặt y về, mặc cho Phương Sam nói hắn vô tình bạc nghĩa thế nào cũng không thèm đoái hoài.

Hai người lâm vào chiến tranh lạnh, nói chính xác hơn là Phương Sam đơn phương khơi mào. Lần trước Ngụy Tô Thận dùng một chai rượu đã dỗ được nhưng lần này hiển nhiên không dễ dàng như thế nữa.

Ngụy Tô Thận chần chờ một chút: “Hai chai nhé?”

Ánh mắt Phương Sam khẽ động, nhưng vẫn nhịn xuống.

Ngụy Tô Thận: “Ba chai.”

Phương Sam không nói lời nào, đi tới trước bàn, một lát sau giơ một tờ giấy lên: Ngày xưa anh là cả thế giới của em, còn nay anh là nỗi đau duy nhất em phải gánh chịu.

Sắc mặt Ngụy Tô Thận khẽ đổi: “… Đừng nghịch.”

Phương Sam di chuyển cây bút viết lên mặt sau tờ giấy: Đã không hứa được thì đừng nói làm gì.

Ngụy Tô Thận nhịn suy nghĩ muốn nhét y vào trường dạy lại xuống: “Ba chai rưỡi, không hơn.”

Phương Sam cuối cùng cũng từ thế giới dở dở ương ương* quay về, mỉm cười thân thiện với Ngụy Tô Thận: “Cạn ly, mãi mãi là bạn tốt.”

“…”



(* Raw là 杀马特: Shamate hay Smart; là một trào lưu về phong cách ăn mặc tóc tai trang điểm được du nhập vào TQ từ những năm 2008; một sự kết hợp rất gì và này nọ giữa các ban nhạc Visual Kei Nhật Bản và các ban nhạc Rock Âu Mỹ. )