Xuyên Thành Mèo Yêu Nhỏ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 3.1: Cùng nhau trải qua giai đoạn khó khăn

Còn tưởng rằng thằng này có chút kiêu ngạo, hoá ra cũng chỉ được cái mã. Bọn chúng nở nụ cười chế giễu, Lục Thời trước nay đều cụp mi rũ mắt, không có phản kháng

Nhưng hiện tại, Lục Thời lại không định thuận theo.

Cậu là người biết điều, có thể nhịn thì sẽ nhịn tuyệt đối không phát sinh việc gì không tốt. Nhiều người vây quanh cậu như vậy, không thuận theo tuyệt đối nhận lại không chỉ là một cú đấm cú đá bình thường. Trước kia cậu chỉ có một mình, miễn cưỡng kiếm đủ tiền để sinh hoạt, giao một ít "phí bảo hộ" cũng sẽ không có trở ngại. Cân nhắc tác hại, cậu liền nhịn xuống.

Chỉ là giờ cuộc sống có chút thay đổi, cậu không còn chỉ có một người, trong nhà còn có con mèo nhỏ đang chờ cậu. Một người lại một mèo sẽ tốn thêm tiền sinh hoạt, cậu không thể nộp tiền để "Mua bình an".

Ra quyết định trong nháy mắt. Đối mắt với những người thường xuyên lui tới, đòi mình nộp tiền, Lục Thời mím môi, rũ mắt xuống mở miệng nói: "Tôi không có tiền."

Tên cầm đầu nghe vậy, đẩy mạnh Lục Thời, hung ác nói: "Không có tiền? Mày đang lừa bố mày à? Lương tháng trước của mày không phải vừa mới có sao?"

Đột nhiên bị đẩy mạnh, lưng bị đập mạnh lên tường, Lục Thời kêu nhẹ, cắn chặt răng trả lời: "Mua tư liệu học tập, tốn không ít tiền."

"Tư liệu học tập?" Tên cầm đầu khinh thường mà xì một tiếng, vung nắm đấy đến trước mặt Lục Thời, miệng vẫn nói: "Bố cho mày mua tư liệu học tập, mua cái rắm!"

Cú đấm suýt nữa đã vung vào mặt Lục Thời, lại bị một tên đồng loã chặn lại, hắn dùng ánh mắt với ý bảo đồng bọn nhìn theo hướng nọ.

Vừa nhìn liền thấy có mấy nam cảnh sát đang ở nhà hàng nhỏ cách phía sau bọn họ không xa. Dường như chú ý đến bên này có động tĩnh bất thường, có cảnh sát vừa ăn cơm vừa nhìn xung quanh bọn họ, dường như đang theo dõi sát sao.

Đồn cảnh sát cách trường học chỉ hai ba con phố, ngày thường cũng có cảnh sát đến phố ăn vặt cạnh trường học ăn cơm. Nhà hàng nhỏ khai trường cạnh trường học phụ cận, khách hàng chủ yếu là học sinh, bởi vậy đồ ăn phong phú, giá cả tương đối phù hợp. Giờ cũng tới giờ cơm của cảnh sát trực ban, có khi sẽ chạy đến bên này ăn cơm. Đặc biệt là cảnh sát mới vừa tốt nghiệp đại học đã bị điều tới nơi mới làm, để tiết kiệm, mỗi ngày đến giờ cơm là chạy tới đây ăn.

Thấy đã khiến cảnh sát chú ý, tụi lưu manh thu lại ánh mắt, trước khi đi còn nhìn Lục Thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày chờ đấy, tao còn rất nhiều thời gian để dạy bảo mày."

May mà tránh được một kiếp, Lục Thời thở phào nhẹ nhõm, sờ 200 tệ trong túi quần, chạy nhanh đến quán cạnh trường mua đồ dùng cho mèo.

Cát mèo, bàn chải đánh răng cho mèo dùng bàn, bàn cào gỗ cho mèo...... đồ vật cần mua quá nhiều, nhưng trên người cậu chỉ có 200 tệ, căn bản không mua được hết.

Rơi vào bước đường cùng, Lục Thòi chỉ mua thứ cần thiết nhất là cát mèo, kem đánh răng cho miêu và bản chải đánh răng. Không phải đồ tốt nhất, chỉ là đồ tiện và rẻ nhất trong cửa hàng. Tiền dưa, Lục Thời mua một lốc sữa bò nguyên chất cho mèo uống, còn mua một túi cá khô nhỏ.

Trước khi trả tiền, không nhịn được mua một bao mèo hương bạc*. Nghe nói mèo nào cũng thích mùi này, ngửi xong liền không đi nổi. Lục Thời nghĩ đến bộ dáng mê mẩn của mèo nhà liền mua nó.

*Mình cũng không chắc đúng ý, raw ghi là 一小袋小鱼干, ai hiểu thì bảo mình để mình sửa nếu mình hiểu sau ý nhé.

Nghe được tiếng cửa mở, Úc Miểu đang nằm bò trên giường liền lấy lại tinh thần, bay nhanh đến cửa.

Lục Thời vừa bước vào cửa liền thấy mèo con ngoan ngoãn ngồi chờ mình, tâm tình trong phút chốc liền trở nên sung sướиɠ, những phiền não đều vứt sau đầu. Cậu khom lưng ôm lấy mèo con đang làm nũng, khẽ vuốt lưng mèo, vui sướиɠ nói: "Sao nào, mi nhớ ta hả?"

"Meo ~"

Đúng vậy, chỉ có một mình bị nhốt trong phòng rất chán.

"Mua cá khô cho mi đây. Chờ ta hai phút rửa tay, sau đó sẽ lấy cho mi ăn." Lục Thời đặt mèo lên bàn cơm, phát hiện trứng gà nấu ban sáng đã được ăn sạch sẽ. Liền mang đi rửa sạch, cho mấy con cá khô nhỏ vào.

Cá khô này không cay, cũng không có gia vị linh tinh, tiểu cá khô là không cay, chỉ là cá được chiên giòn với dầu. Nhưng sau khi chiên với dầu, nó có mùi thơm thoang thoảng, mùi vị cũng không tệ.

Úc Miểu ăn xong cá trong bát, lại nhìn chằm chằm túi cá khô nhỏ, trong mắt tràn ngập khát khao.

Từ khi cô xuyên vào trong sách, đã lâu chưa ăn thịt. Hiện tại được nêm qua mùi vị cá khô, nước miếng cô liền chảy đầy đất. Mấy con cá khô nhỏ như vậy sao đủ ăn? Mặc kệ, cô vẫn muốn ăn!

Lục Thời nhìn liền hiểu ý tứ của mèo con, nhưng cậu không có làm theo ý muốn của nó, ngược lại còn buộc chặt túi cá khô, vuốt ve đầu con mèo buồn cười nói: "Mèo con không thể ăn quá nhiều. Đừng sốt ruột, đều là của mi."

Sự thèm ăn nhưng không được khiến Úc Miểu tức giận, quay đầu, dùng mông đáp lời Lục Thời, không tiếng động tỏ vẻ không đồng ý.

Bật cười, Lục Thời lẩm bẩm nói: "Ngày hôm qua vội vội vàng vàng, cũng không kịp lấy tên cho mi. Mi nói xem, lấy tên gì bây giờ?"