Trong nhà ngoại trừ trứng gà, không có gì có thể cho mèo con ăn, cả sữa bò cũng không có. Cậu đi học cả ngày, con mèo này sẽ ăn gì đây? Lục Thời lo lắng.
Mà trời ngày càng sáng, cậu phải nhanh chóng rời nhà, nếu không sẽ đi học trễ. Nhà cậu cách trường khá xa, đi bộ ít nhất cũng 40 phút mới đến.
Nghĩ vậy, Lục Thời đun nước, lấy mấy quả trứng bỏ vào nấu. Sau khi chín thì bóc vỏ, bẻ thành từng miếng nhỏ để trong chén. Lại lấy thêm một bát nước ẩm, để cạnh bát trứng luộc.
Cậu ôm lấy con mèo nhỏ vẫn đang ngủ trên giường đến bàn ăn, gãi cằm nó, đến khi con mèo phát ra tiếng kêu thoải mái, Lục Thời mới xoa đầu mèo con dặn dò: "Tao phải đi học, mày ngoan ngoãn ăn, chờ tao về."
Úc Miểu meo một tiếng, duỗi người, tỏ vẻ mình đã biết. Sau khi Lục Thời đeo cặp sách rời đi, cô mới liếʍ mấy quả trứng trong bát. Liếʍ được vài miếng, cô nhảy xuống bàn, chạy đến bệ cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài.
Kỳ thật cũng không có cảnh gì. Nơi này là khu phố cũ, không có cao ốc, nhà cao nhất cũng chỉ có năm sáu tầng, nhìn còn hơi cũ. Nơi cô đứng là tầng ba, bên dưới là một hàng cây long não. Dù giờ trời đang dần chuyển sang mùa đông, chúng vẫn xanh mơn mởn như cũ, mang đến nét sinh động cho mùa đông ảm đạm này.
Trơ mắt nhìn ngoài cửa sổ nửa giờ, Úc Miểu liền thấy không thú vị, lắc lắc cái đuôi nhảy lên giường.
Lo lắng cho con mèo nhỏ ở nhà, Lục Thời cơ hồ đếm từng giờ đi qua, lần đầu tiên cậu muốn được tan học sớm. Khoảnh khắc tiếng chuông thông báo tan học vang lên, cậu ôm cặp sách lao ra khỏi lớp, chạy nhanh hơn bình thường, mặc kệ giáo viên và các bạn học sửng sốt nhìn mình thu dọn.
Họ chưa từng thấy Lục Thời lo lắng chạy nhanh như vậy. Ấn tượng của họ với Lục Thời là người có thành tích tốt, làm việc gì cũng không nhanh không chậm, mỗi ngày sau giờ học đều đi bộ chậm rãi, dường như không có việc gì có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu.
Hôm nay chạy nhanh như vậy, lẽ nào trong nhà có việc gấp?
Đương nhiên là có việc gấp, trong nhà có con mèo không biết có đói không. Buổi sáng khi cậu đi, trong bát chỉ có hai ba quả trứng luộc, chỉ có chút đồ ăn, có lẽ rất đói bụng?
Lục Thời vội vàng chạy ra ngoài cổng trường, thế nhưng lại bị một đám người chặn lại.
Đám người kia ăn mặc đầy vẻ lưu manh, để tóc dài, có người còn cắt kiểu tóc đuôi ngựa vô cùng đặc sắc, ngọn tóc còn cố ý nhuộm đủ loại màu sắc.
Thấy Lục Thời đang từ xa đi tới, những người đó đưa mắt ra hiệu cho nhau, chậm rãi xúm đến chặn Lục Thời lại, chắn ở một góc nhỏ của cổng trường.
Đám người che kín quanh Lục Thời, học sinh tan học cảm thấy kì quái, nghi hoặc liếc mắt đến góc đó một chút. Nhưng không một ai đến gần xem có chuyện gì xảy ra, dù sao nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Mấy người kia vừa nhìn đã biết là thành phần côn đồ của xã hội, cách ăn mặc là thấy không dễ chọc.
Thấy không có ai đến gần, mấy nam sinh với kiểu tóc đuôi ngựa đặc biệt càng không kiêng nể gì, túm lấy cổ áo đồng phục của Lục Thời hung tợn nói: "Này, Lục Thời, mày quên nộp phí bảo hộ đúng chứ? Hay mày nhớ rõ nhưng đéo có ý nộp."
Nhóm người này tốt nghiệp sơ trung liền bỏ học, có người thậm chí còn chưa học qua sơ trung, đã là thành phần côn đồ của xã hội từ sớm. Cha mẹ bọn họ làm công bên ngoài, trong nhà còn phải nuôi ông bà già.
Ông bà cụ không hiểu chuyện, cũng không hiểu được tác hại. Dù sao con cái không thích học, thành tính lại kém, tiếp tục đi học cũng chỉ lãng phí tiền, còn không bằng đi làm công hay đi giúp vài việc vặt kiếm tiền.
Những người này lớn nhất cũng chỉ 18-19 tuổi, nhỏ nhất mới 12-13 tuổi. Không có bằng cấp, cũng không có kỹ năng có thể kiếm số g. Tiến công làm xưởng đều không làm vì ngại mệt mỏi, tụi nó muốn tìm một công việc vừa nhiều tiền lại dễ dàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, liền nhắm vào học sinh tiểu học, học sinh sơ trung và học sinh cao trung. Cha mẹ những học sinh này thường không bủn xỉn, sẽ cho con mình một chút tiền lẻ. Huống chi học sinh ở độ tuổi này, phần lớn nhát gan, không muốn gây rắc rối. Bị bọn họ uy hϊếp thu "phí bảo hộ" cũng không dám phản kháng, càng không dám nói cho giáo viên với bố mẹ.
Khi mới bắt đầu làm, bọn họ thường xuyên lo lắng đổ mồ hôi. Về sau làm nhiều, công việc cũng ngày càng thành thạo, con thu nạp nhiều thành viên, phân chia địa bàn tiến hành hoạt động.
Nhắm vô Lục Thời cũng là dĩ nhiên. Có mấy người trong bọn họ ở cùng xóm với Lục Thời, khi mới bắt đầu làm, họ cũng nghĩ kéo Lục Thời vào nhóm, lại không ngờ cậu danh ngôn chính thuận từ chối.
Bọn họ giờ cũng lăn lộn trong xã hội được một hai năm, không học tập, cũng không làm việc đúng đắn. Nhưng Lục Thời lại được nhận vào trường cao trung trọng điểm với thành tích ưu tú. Ở trường học, giáo viên yêu thích cậu vì là học sinh ngoan, các bạn cùng lớp không biết quá khứ cậu, cũng vô cùng ngưỡng mộ cậu.
Dựa vào cái gì cơ chứ?
Chỉ là một đứa con hoang không ai muốn. Mẹ là tiểu tam không biết xấu hổ phá hoại gia đình người khác, cậu chỉ là nghiệp chướng, có tư cách gì sống tốt hơn bọn chúng cơ chứ?
Vì thế nhóm người này thừa dịp thời gian tan học, chọn một góc ít người chặn Lục Thời, tìm cậu thu "phí bảo hộ". Vốn tưởng phải phí nhiều công sức mới có thể khiến cậu giao tiền, nào ngờ, không cần dùng chút sức nào cũng có được.