"Hay gọi là tiểu Bạch, hoặc là tiểu Lục?" Lục Thời nghiêm túc suy nghĩ một lúc, hỏi ý kiến của Úc Miểu: "Toàn thân của mi đều là màu trắng, có thể gọi tiểu Bạch, vừa nghe liền biết là gọi mi. Đôi mắt mi có màu lục đậm, gọi là tiểu Lục, cũng độc đáo. Mi thấy sao?"
"Mèo!"
Không được! Ta có tên, là Úc Miểu.
"Mi cũng thấy tiểu Bạch dễ nghe đúng không? Vậy dùng tên này. Tiểu Bạch, tiểu Bạch." Lục Thời nhẹ nhàng xoa lỗ tai mèo con, cười nhẹ hai tiếng. Đến tận khi mèo nhỏ tức giận(1), quay đầu ngậm lấy bàn tay không có quy củ của cậu.
Lục Thời cố ý "A" một tiếng, giả vờ thấy rất đau. Quả nhiên con mèo nhỏ liền im lặng, đi quanh cậu hai vòng, dường như sợ vì làm cậu bị thương.
"Đùa mi thôi." Lục Thời cười ha ha ra tiếng, đồng thời để tay lên đầu mèo con, dùng sức xoa.Trước khi mèo con phản ứng lại, cậu nhanh chóng đứng dậy.
Hậu tri hậu giác(2) bị trêu chọc, Úc Miểu nhảy xuống cái bàn đuổi theo bước chân Lục Thời, lay ống quần cậu, cố gắng bò lên trên. Dùng hết sức cuối cùng phát hiện mình đang làm chuyện vô ích, tức giận cắn ống quần cậu. Cắn cả nửa ngày, một chút dấu vết trên quần cũng không thấy.
Úc Miểu rốt cuộc cũng nản lòng, mất hứng gục đầu xuống đầu đi theo sau Lục Thời. Nhìn cậu bước vào phòng tắm, bắt đầu ngâm quần áo bị cô làm bẩn vào chậu.
Trong nhà không có máy giặt, hôm qua bị móng vuốt đen sì của cô làm bẩn, Lục Thời dùng sức tẩy sạch.
Cô xuất hiện, dường như đã làm Lục Thời có nhiều rắc rối hơn. Úc Miểu có chút áy náy, liếʍ liếʍ móng vuốt của mình, ghé vào cửa phòng tắm, im lặng nhìn cậu giặt quần áo. Khi Lục Thời nhìn thấy, lại cười một trận.
Lúc giặt quần áo, Lục Thời cũng không nhàn rỗi, nghe BBC tiếng Anh trên MP3. Bản MP3 này là cậu đặc biệt mua vì học tiếng Anh, có thể mang đi mọi lúc mọi nơi. Nội dung nghe cũng là cậu đến tiệm net rồi download, gần như đã thuộc hết.
Giặt quần áo xong mang đi phơi, sau đó Lục Thời đến phòng bếp để làm bữa tối. Khi cậu mang lên bàn, Úc Miểu phát hiện vẫn là một bát mì trắng, bên trên có chút rau xanh nhìn không được tươi cho lắm, thức ăn so với hôm qua cũng không khác mấy.
Thấy cô nhảy lên bàn, Lục Thời ra hiệu cho cô đợi một chút. Sau đó đi lấy một hộp sữa bò nguyên chất, đổ một nửa vào chiếc bát của cô, rồi đặt vào trong nồi để hấp.
"Hấp một lát, ấm, mau uống đi." Lục khi vừa cười nói vừa xoa cằm dưới của mèo con, thấy con mèo vươn đầu liếʍ sữa bò, cậu mới yên tâm ăn.
Đồ ăn của mình thì tệ, nhưng với con mèo nhặt được thì đối xử rất tốt. Úc Miểu liếʍ sữa bò ấm áp, có chút không biết có cảm xúc gì.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Úc Miểu với đôi mắt ngái ngủ nhìn lấy Lục Thời vẫn dậy sớm như cũ, ngồi ở bàn nhỏ trước cửa sổ đọc sách. Đến tận khi Úc Miểu ngủ đủ rồi, nhảy lên bàn học sờ tay cậu, Lục Thời mới cất sách đi, bế Úc Miểu đi rửa mặt.
Sau khi ăn bữa sáng đơn giản, thay một bộ quần áo, Lục Thời bế con mèo ra ngoài.
Cậu nghĩ mèo nhỏ lúc nào cũng ở trong phòng, nhất định rất buồn chán. Nhân dịp cuối tuần rảnh rỗi, liền đưa nó đi dạo, sau khi tỉnh sinh lực dư thừa luôn kêu meo meo, quấy rầy hàng xóm thì không tốt, dù sao nhà cũ mà cách âm rất kém.
Xuống dưới lầu, gió lạnh thổi vào mặt, Lục Thời kéo khóa áo lên, cầm quần áo khóa kéo kéo đến đỉnh, dựng thẳng cổ áo, cúi đầu nhìn mèo con trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Mày lạnh không?"
Cậu không mong đợi mèo con sẽ trả lời mình, một tay cậu ôm mèo, tay kia thì đưa ra, chắn gió.
Lông mèo dài nên Úc Miểu không cảm thấy lạnh. Nép vào l*иg ngực ấm áp của Lục Thời, vẫy cái đuôi nhỏ, híp mắt vô cùng mãn nguyện.
Đi bộ hơn mười phút, bước chân Lục Thời dừng lại, đặt Úc Miểu xuống.
Đột nhiên rời khỏi vòng tay ấm áp, Úc Miểu có chút không thích ứng, mặt mèo con mờ mịt, nhìn như một người ngốc.
Mặt trời lên cao, vài ánh mặt trời chiếu lên trên mặt đất. Nhưng vì cơn gió nhỏ, cũng không cảm thấy ấm lên nhiều.
Đây là một khu đất trống náo nhiệt, chỉ cách khu Lục Thời ở mấy dặm. Có vài bác trai đang chơi cờ, còn có bác gái đang khiêu vũ, còn có những người khác ngồi uống trà không làm gì cả.
Tụ tập ở đây, có vài người ở tiểu khu, người già chiếm đa số. Ngày thường nhàn rỗi không có việc gì, liền đến đây tụ tập, khoác lác chuyện trò.
Để đi học thì Lục Thời nhất định phải đi qua đây. Trước kia câu đều là vội vàng đi qua, không có dừng lại ngắm nhìn. Hôm nay là lần đầu tiên dừng chân, muốn thả lỏng hưởng thụ chút thời gian tốt đẹp khó có.
Nhìn mèo con đứng trên đất không nhúc nhìn, nhìn thoáng qua giống pho tượng. Lục Thời suy nghĩ, ở bên cạnh là một bụi cỏ hoang, ngồi xuống lấy ngọn cỏ lay vài cái trên chóp mũi mèo con.
Quả nhiên, mèo con liền di chuyển. Nó nhảy dựng lên dùng móng vuốt cào ngọn cỏ, nhảy vài lần không được, nhìn hắn kêu hai tiếng, tỏ vẻ bất mãn.
Vốn Úc Miểu định nằm xuống, nhưng khi nhìn ngọn cỏ liền không khống chế được thân thể mình, muốn cào ngọn cỏ đó dường như là bản tính của mèo. Sau nhiều lần thất bại, Úc Miểu liền nằm xuống, không nhúc nhích.