Mắt Âm Dương I

Chương 46

Người anh vừa bắn tung lên, ngọn gió độc kia lại ập tới. Vương Uy hoảng hồn, tự thấy mình không phải là đối thủ của nó, liền vội vàng ôm thân cây tụt xuống. Anh tụt xuống chừng mươi mét, ngọn gió độc kia mới tạm ngưng, thứ quái đản trong bóng tối ấy cũng biến đi đâu không biết.

Nhị Rỗ cũng tụt xuống theo Vương Uy:

-Chỉ huy không việc gì chứ?

Vương Uy đáp không sao nhưng trong lòng lại ớn lạnh, thứ kia đến không tăm đi không tích, chẳng biết là thứ gì, bị nó theo dõi quả là phiền phức. Bây giờ đã khẳng định được ngọn đèn trên kia không phải là do người cầm, vậy thì không sợ bị đối phương bắn lén nữa, phải đốt đuốc lên trước rồi nói.

Vương Uy rút ống mồi lửa ra châm đuốc cho mình và Nhị Rỗ, ánh đuốc vừa sáng lên, anh liền trông thấy trên một chạc cây gần đấy có một chiếc bóng lờ mờ ẩn nấp trong làn sương mù. Vương Uy nổi nóng liền rút súng ra bắn, thấy Vương Uy bắn, Nhị Rỗ cũng bắn quét một lượt.

Chiếc bóng mờ kia chỉ nhoáng lên một cái rồi biến mất, đạn của hai người bắn cả vào khoảng không. Nhị Rỗ chửi thề:

-Mẹ kiếp, rốt cuộc là thứ gì mà đến đạn cũng không sợ? Ông đây bắn súng không tồi, gần như vậy, ý nào lại bắn hụt?

Vương Uy cũng lấy làm lạ, Đoạn Môn chỉ của anh điểm ra, chỉ cảm thấy mặt nó rất cứng, chạm vào lạnh buốt, thật kỳ dị!

Dương Hoài Ngọc rớt lại sau cùng, thấy ánh đuốc của Vương Uy và Nhị Rỗ, bèn bò đến đó. Nghe hai người thuật lại những chuyện gặp phải, cô vô cùng kinh hãi. Thứ đó vẫn nấp sau màn sương mù lén lút theo dõi họ, lại có sức mạnh phi thường, không sợ dao súng, quả là một chuyện vô cùng phiền phức.

Hiện giờ trong ba người, Vương Uy dựa vào cách hành xử quyết đoán và bình tĩnh đã tạo dựng được uy tín cho mình, Nhị Rỗ xưa nay vẫn nghe lời Vương Uy, chỉ đâu đánh đó còn Dương Hoài Ngọc từ lúc gặp nạn trên chiến thuyền cổ cũng bớt dần địch ý với anh. Anh trầm ngâm giây lát rồi nói với hai người:

-Quá vật trong bóng tối tuy rất đáng sợ, nhưng hiện giờ chúng ta chưa có cách nào trị được nó, huống hồ phía trên cây này lại có một ngọn đèn kỳ quái, nghe nói hình dạng nó giống như tượng Phật, xung quanh đầy gỉ đồng, hơn nữa còn không có người cầm, cứ tự động di chuyển phía trên bức tượng, thật lạ lùng hết sức.

Dương Hoài Ngọc nghe kể vô cùng kinh ngạc,vội hỏi phải làm thế nào.

Vương Uy nói:

-Cứ lên xem sao.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc đều không có ý kiến gì, ba người cầm đuốc tiếp tục leo lên. Vương Uy dẫn đầu, leo lên thêm mấy chục mét nữa mà chẳng thấy chiếc đèn đồng Nhị Rỗ nói đâu cả.

Nhị Rỗ lại soi đuốc tìm trong phạm vi mấy chục mét quanh đấy nhưng vẫn không tìm thấy tăm hơi cái đèn đâu hết. Dương Hoài Ngọc ngờ vực hỏi:

-Anh thấy ngọn đèn đó thật đấy chứ?

Nhị Rỗ đang sốt ruột, nghe Dương Hoài Ngọc hỏi, liền cáu nhặng lên:

-Ông đây không mù, cái đèn to như vậy mà không thấy à? Mẹ kiếp, đồ tây rởm óc bã đậu, có vậy mà cũng nghi ngờ!

Dương Hoài Ngọc nghe nói liền nổi khùng, lập tức chĩa súng bắn Nhị Rỗ. Nhị Rỗ lăn lộn chiến trường mười mấy năm nay, gϊếŧ không biết bao nhiêu người, bản lĩnh ứng phó với nguy hiểm cũng chẳng phải vừa, liền khom lưng một cái, từ trên cành đu xuống, lẩn vào đám lá nhưng Dương Hoài Ngọc vẫn đuổi riết không tha.

Vương Uy để mặc hai người, tiếp tục leo lên thêm mười mấy mét nữa, tiếc rằng ánh sáng có thể xua tan bóng tối nhưng không xua được sương mù, tầm nhìn trong sương mù rất hạn chế, nhất định ánh sáng của cây đèn kia yếu hơn ánh đuốc, phạm vi chiếu sáng hẹp, hơn nữa còn di động trong đám lá nên khó mà thấy được. Vừa rồi trong lúc họ đυ.ng độ với thứ ẩn náu trong sương mù kia, rất có thể ngọn đèn đã di chuyển đến một chỗ khác.

Vương Uy đang quan sát tình hình xung quanh, bỗng nghe thấy tiếng hét thất thanh trong đám lá, tiếng thét thê thảm vô cùng, chính là giọng Nhị Rỗ. Anh hoảng hốt tụt xuống, tay xách súng, thò đầu vào đám lá nơi Nhị Rỗ đang ẩn náu.

Vương Uy chui vào, vừa ngẩng lên liền trông thấy một bóng đen khổng lồ xẹt qua, Dương Hoài Ngọc bị treo lủng lẳng trên chạc cây, hai tay đầy máu, còn Nhị Rỗ thì không biết biến đâu mất.

Vương Uy kinh hãi, vội ngoái đầu nhìn quanh, chợt cảm thấy một cơn gió mạnh thốc đến từ phía sau, quay lại thì đã muộn. Anh vội co người, lật tay sử ra Đoạn Môn chỉ, liền quét phải một vật gì đó. Ngay sau đó bên tai anh chợt vang lên tiếng gầm như sấm động, tưởng chừng xé tan màng nhĩ, khiến anh ngã lộn nhào, đột nhiên, thắt lưng anh bị tóm lấy, anh vội nương theo thế ngã mà vùng ra. Vương Uy lăn vào đám lá, lập tức đưa tay sờ hông, thấy tay đầy máu, con quái vật kia thật dễ sợ, vừa đυ.ng vào là móc ngay được một mảng thịt.

Vương Uy rất lo cho sự an toàn của Nhị Rỗ, bèn bất chấp tất cả, vạch lá nhìn vào, liền thấy ngay một khuôn mặt áp tới, cách mặt anh chưa đến một thước. Toàn thân anh cứng đơ, mồ hôi lạnh toát đầm đìa, chỉ thấy bộ mặt kia đầy sẹo lồi, thoạt nhìn giống hệt tượng Di Lặc trong các đền chùa. Đôi mắt nó to cồ cộ như hai quả chuông đồng, con người và hàng mi đều đỏ độc một màu máu, như thế có một ngọn lửa đang phừng phừng cháy trong đó.

Vương Uy chưa bao giờ thấy một bộ mặt đáng sợ đến thế, nỗi kinh hoàng tận đáy lòng ào ạt tràn ra khắp người. Trong tay anh có súng, nhưng bị gương mặt kia áp sát, anh đã mất hết dũng khí giương súng lên. Vương Uy và gương mặt đó trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên nó chớp mắt, rống lên, Vương Uy đang đứng sát ngay gần nó, tiếng rống này chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, khiến anh sợ đến nỗi tuột tay đánh rơi cả đuốc, phải giơ hai tay bịt chặt lấy tai.

Không còn đuốc, trước mắt Vương Uy lại tối sầm. Trong bóng tối, cành lá không ngừng xào xạc, Vương Uy bịt tai, ngồi xổm trên chạc cây, không thể nào đứng lên nổi. Một lúc lâu sau, Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc thắp đuốc đi tới, anh mới dần dần trấn tĩnh, còn thứ ma quái kia chẳng biết đã biến mất từ bao giờ.

Lưng Nhị Rỗ bị xé toạc một mảng, vết thương không sâu lắm, vừa rồi gã kêu thảm thiết là vì bị thứ ma quái kia tóm vào lưng, cứ ngỡ rằng nó sắp ăn thịt mình tớ nơi nên mới thét lên như thế. Hai tay Dương Hoài Ngọc đều bị thương, một tay mất hẳn một miếng thịt, máu vẫn chưa cầm, ống tay áo còn nhỏ máu tong tỏng.

Giọng run run, Nhị Rỗ hỏi Vương Uy:

-Chỉ huy có thấy thứ ma quái ấy không?

Vương Uy cố trấn tĩnh, chậm rãi đáp:

-Tôi thấy, tôi thấy một bộ mặt Phật…

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc đều kinh ngạc, té ra nó đúng là thứ ở trên bức tường thật, bức tượng này cao đến mấy trăm mét, vậy mà nó vẫn bám theo, thật sự không đơn giản.

Vương Uy nói:

- Hai người còn thấy gì nữa không? Từ đầu đến giờ tôi chỉ thấy mỗi cái mặt của nó thôi, thật kỳ dị.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc cùng lắc đầu, con quái vật kia đến nhanh như gió đi nhanh như điện, họ chỉ nhác thấy một bóng đen xông tới, còn chưa kịp nổ súng, đã bị xô ngã.

Vương Uy nói:

-Từ nhỏ tôi đã học tập kiến thức lăn lội giang hồ, lớn lên đi học trường Tây, mẹ kiếp không thể nói là thông kim bác cổ, nhưng xấu tốt gì cũng có chút kiến thức, vậy mà nghĩ mãi không ra con mặt có bộ mặt Phật này là thứ gì?

Nhị Rỗ nói:

-Đừng nói có nghĩ ra hay không, chỉ huy xem, thứ đó cứ bám theo sau chúng ta nhưng chỉ làm bị thương mà không gϊếŧ chúng ta, không kỳ lạ hay sao?

Vương Uy gật đầu. Thứ mai quái kia mỗi lần xuất hiện thể nào cũng làm bị thương bọn họ, như thể đùa dai vậy, nhưng lại không làm chết người, thật khiến người ta không sao hiểu nổi, ngồi nghỉ một lúc trên chạy cây rồi tiếp tục leo lên.

Có được bài học vừa rồi, học không dám phân tán ra nữa, vừa leo vừa quan sát động tĩnh, chỉ cần phát hiện có gì khác lạ là lập tức nổ súng. Tuy đạn không thể làm bị thương thứ đó nhưng vẫn có thể xua đuổi nó.

Lại leo thêm đến độ cao mấy trăm mét, cành lá trên bức tượng bắt đầu thưa dần, rồi trụi hẳn, căn cứ vào hoa văn trên thân tượng, họ phán đoán rằng đã leo đến phần ngực của bức tượng.