Mắt Âm Dương I

Chương 45

Ba người vừa leo vừa phân tích pho tượng, bỗng sau lưng Vương Uy nổi lên một trận gió độc, anh phản ứng rất nhanh, vội thết lên một tiếng: “Không xong!!”, nghoảnh lại đã thấy một bóng đen xô tới trước mặt. Bóng đen lao đến quá nhanh, anh vừa nhác thấy, chưa kịp nổ súng, nó đã vụt qua bên người rồi biến mất giữa biển sương mù bóng tối.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc thay nhau nổ súng bắn theo nhưng đều hụt, hai người đưa mắt nhìn về phía Vương Uy, bất giác sững cả ra, chỉ thấy bóng đen kia vụt qua nhanh không thể tưởng tượng nổi, còn cuốn heo gió làm cho lá cây nghiêng ngả, xào xạc.

Ba người sợ hết vía, vừa lóp ngóp leo lên vừa thầm nhủ bản thân phải cẩn thận hơn. Càng leo lên cao họ càng thêm kinh ngạc, để chế tác được một pho tượng đất ở sâu dưới lòng đất thế này, hẳn phải tốn rất nhiều nhân lực vật lực! Ngay pho Lạc Sơn Đại Phật ở Tứ Xuyên cao bảy mươi mốt mét cũng phải tốn một khối lượng lớn tài lực vật lực, cật lực chế tác suốt chín mươi năm mới hoàn thành. Pho tượng lớn nhường này, khoan tính đến tài lực, chỉ riêng việc xây đắp thôi, sợ rằng sức người không thể làm nổi.

Không phải con người, vậy thứ gì đã tạo nên nó? Cả ba đều không thể trả lời được. Đương vừa leo nừa nghĩ ngợi, bỗng Dương Hoài Ngọc đâp đập vào người Vương Uy, Vương Uy quay lại nhìn, thấy cô chỉ vào giữa pho tượng, khẽ nói:

-Anh nhìn kìa, trên kia hình như có ánh đèn.

Dương Hoài Ngọc nói rất khẽ nhưng cả hai người kia đều nghe rõ, nhất loạt nghoảnh lại nhìn, quả nhiên thấy ánh đèn thấp thoáng sau màn sương mù. Chuyện này thật kỳ lạ, lẽ nào còn có người khác đang leo lên đây? Cả ba liền tắt đuốc, thận trọng leo lên, hướng về phía trung tâm pho tượng. Họ leo không chậm không nhanh, thứ nhất là sợ gây ra tiếng đánh động ánh đèn kia; thứ hai là trong lớp sương mù dày đặc thế này có thể trông thấy ánh đèn, chứng tỏ ngọn đèn kia cũng không xa họ lắm.

Ba người từ từ giãn nhau ra, tạo thành thế bao vây. Không ngờ, khi họ leo đến giữa pho tượng thì phát hiện ánh dèn kia đã lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại bóng tối im lìm, không một tiếng động.

Ba người cách nhau một khoảng, lại không đốt đuốc, chỉ có thể mượn ngọn đèn kia để xác định phương hướng, ngọn đèn kia không còn, họ lập tức biến thành những con nhặng không đầu. Trong lúc nguy cấp này rất dễ rút dây động rừng, nếu đối phương là người mà họ lại đốt đuốc lên, chắc chắn sẽ có một loạt đạn xối xả bắn đến.

Ba người lần mò leo lên trong bóng tối, hoàn toàn dựa vào cảm giác. Không có ánh sáng quả là bất lợi, may mà cái cây này có rất nhiều chạc cây, không dễ bị ngã, nhưng trong bóng tối, đó cũng là một nhược điểm, hễ động đậy, họ có thể bị cành cây đâm phải hoặc móc phải, huống hồ đây còn là cây đất, thân cành rất cứng.

Cả ba bị cành cây đâm cho tơi tả, đành lần mò dò dẫm thật cẩn thận rồi tiếp tục leo lên.

Vương Uy đang chật vật leo lên, chợt cảm thấy sau lưng có gió nổi lên, anh lập tức né đi rồi chuyển sang một chạc cây khác, lòng thầm kinh hãi: chẳng nhẽ thứ đó đang nấp trong bóng tối, âm thầm tập kích sao?

Anh nắm chắc súng trong tay, không dám lơi lỏng một phút. Trận gió ào qua, xung quanh lại tĩnh lặng như tờ, Vương Uy còn đang thắc mắc thì nghe thấy phía trước có tiếng thở vọng tới. Tuy âm thanh rất khẽ, nhưng trong bóng tối yên tĩnh, lại trở nên rõ mồn một.

Vương Uy cứng người lại, không dám nhúc nhích, nghe tiếng thở mà suy thì có lẽ đối phương là người. Nhưng nếu là người thì khi hắn lại gần anh, chắc chắn không thể im ắng như vậy được, nhất là giữa đám cành lá rậm rì thế này, rất dễ phát ra tiếng động.

Vương Uy đứng bất động trên chạc cây, nghe tiếng thở kia mỗi lúc một gần hơn, hơi thở còn phả vào mặt anh. Không nén nổi, anh bèn đưa tay đẩy nó, nhưng lại đυ.ng phải một khuôn mặt lạnh băng. Khuôn mặt này trơn bóng nhẵn nhụi, không thể là mặt dã thú, nhưng chắc chắn cũng không phải là người. Vương Uy vội đẩy khuôn mặt kia ra xa hơn một thước, cả người cứng lại. Hơi thở hắt ra từ mũi vật kia phả vào lòng bàn tay anh nhồn nhột, nhưng gương mặt ấy lại rất lạnh, vừa đυ.ng vào đã buốt cả tay, vô cùng kỳ dị, khiến toàn thân anh nổi da gà.

Anh rụt tay lại, thình lình vung báng súng quật thẳng vào gương mặt kia, nhưng chỉ quật vào khoảng không. Động tác rụt tay vung báng súng lên của anh chỉ trong nháy mắt, ấy vậy mà thứ đó đã lặng lẽ biến mất. Nhưng anh vẫn nghe được tiếng thở của nó gần quanh đó, chỉ là không thể xác định nổi vị trí của nó nữa.

Vương Uy cố gắng trấn tĩnh, thầm nhủ: thứ đó lửng lơ bất định, ở đây lại không như trên mặt đất, hễ sơ sẩy là có thể rơi từ trên cao mấy trăm mét xuống, chết không kịp ngáp. Rõ ràng thứ đó đang dụ anh đuổi theo để anh rơi xuống mà chết. Nghĩ vậy, Vương Uy lại rủa thầm, không biết đó là giống gì mà lại giảo hoạt đến vậy.

Vương Uy hiểu ra vấn đề, bèn mặc kệ thứ đó, tiếp tục thận trọng leo lên. Tiếng thở của thứ đó vẫn lẵng nhẵng bám theo anh, không gần không xa, hệt như u hồn, nhưng anh không làm sao xác định được vị trí cụ thể của nó.

Vương Uy nơm nớp lo sợ, theo anh đoán, thứ đó đến tám phần là ma. Hàng trăm nghìn năm trước, khi kiến tạo nên pho tượng khổng lồ bằng đất này chắc chắn đã có không ít người phải chết, hẳn trên pho tượng này vẫn còn đầy những oan hồn lẩn khuất.

Vương Uy đang leo chợt thấy trước mặt thấp thoáng một tia sáng, ánh sáng le lói giữa màn sương mù dày đặc, vô cùng hư ảo. Anh mừng rỡ cố leo lên thật nhanh về phía ánh sáng, thầm nhủ: trước hết phải hạ gục người cầm đèn. Nghĩ vậy, anh bèn thắp đuốc lên, bất chấp sự rình rập của gương mặt quái gở ẩn nấp trong bóng tối.

Mải tập trung mọi chú ý vào tia sáng le lói sau màn sương mù dày đặc và bóng tối mịt mù, anh chẳng còn bụng dạ nào để ý đến tiếng thở vẫn bám theo mình như hình với bóng nữa.

Leo được một quãng bỗng Vương Uy nghe thấy trên đầu vang lên tiếng thở, tiếng thở này rất nặng nề, khác hẳn với tiếng thở nhẹ sau lưng anh.

Vương Uy bực bội, dần sinh ra sát ý, thầm nhủ nếu không gϊếŧ bớt vài mống để uy hϊếp đối thủ thì những thứ như hồn ma bóng quế kia cứ tụ lại mỗi lúc một nhiều, phiền toái không để đâu cho hết. Dù chúng đều là ma, nhưng mặt mũi lại rất sống động, phải cho chúng nát mặt ra rồi tính sau.

Vương Uy đã quyết là làm, anh rón rén tiến tới, dồn sức mạnh lên đầu ngón tay, Đoạn Môn chỉ gia truyền của anh có thể bóp nát cả gạch đá, một ngón tay điểm ra, sắc bén không thua gì dao kiếm, chỉ cần điểm vào chỗ hiểm thì cầm chắc mười phần chết tám. Anh nhắm trúng vị trí của quái vật đang ở trên đầu, ngón tay điểm mạnh, nó vội né đi nhưng không kịp, khi ngón tay anh sắp điểm trúng hai mắt nó, nó bỗng la lên:

-Thưa chỉ huy, là tôi…

Vương Uy giật mình, vội thu lực lại đồng thời xoay người thật nhanh, ngón tay điểm trúng thân cây, lút vào gần một nửa. Thình lình phát hiện ra thứ đang thở hồng hộc trong bóng tối kia lại chính là Nhị Rỗ, anh bất giác cau mày mắng thầm: sao gã này thoắt cái đã leo cao thế, suýt thì lỡ tay gϊếŧ nhầm rồi.

Nhị Rỗ nói nhỏ:

-Thưa chỉ huy, tôi vừa bò lên xem xét, ánh đèn trên kia rất có vấn đề.

Vương Uy ngẩn ra hỏi:

-Có chuyện gì?

Nhị Rỗ căng thẳng đáp:

-Tôi thấy cây đèn kia hình như không có ai cầm cả mà cứ treo lơ lửng trên không, cạnh đấy cũng không thấy người. Hơn nữa cây đèn này rất kỳ quái, thân đèn đầy những gỉ đồng, hình dạng như một bức tượng Phật, trên bụng khoét một cái lỗ, bên trong đặt bấc và dầu.

Vương Uy nghe nói cũng cảm thấy lạ lùng, bèn hỏi:

-Vậy là cái đèn đồng ấy bay lơ lửng trên không à?

Nhị Rỗ hạ giọng:

-Rất có thể nó bay lơ lửng trên không đấy, mẹ kiếp, nơi này đúng là quái gở.

Hai người đang nghĩ ngợi, chợt từ phía trên thốc xuống một luồng gió độc, cả hai vội quay người né. Vương Uy không tránh kịp, thấy luồng gió độc xộc thẳng đến đỉnh đầu, liền hốt hoảng sử dụng Đoạn Môn chỉ, ngón tay chọc thẳng vào mặt vật kia. Nào ngờ Đoạn Môn chỉ có thể bóp nát cả gạch đá của anh điểm vào mặt mà thứ đó chẳng hề có phản ứng gì, như đυ.ng vào thép cứng vậy. Ngay sau đó, chẳng để anh kịp thu tay lại, Vương Uy đột nhiên bị một đòn rất nặng vào lưng, cả người văng ra xa mấy mét, đập vào một cành cây, xương cốt toàn thân như vỡ vụn, đầu óc choáng váng.