Màn đêm buông xuống.
Chu Văn Ngạn và Thẩm Đông Thanh quen thuộc mò vào văn phòng viện trưởng.
Lúc này đây không có mở cửa gϊếŧ, thuận lợi bước vào.
Chỉ là tối nay trong văn phòng rất yên tĩnh, đừng nói là trẻ con, ngay cả một bóng ma cũng không có.
Có lẽ chỉ khi hộp nhạc vang lên mới có thể triệu tập được lũ trẻ.
Chu Văn Ngạn: "Có mang theo hộp nhạc không?”
Thẩm Đông Thanh sờ túi: "Quên rồi.”
Hộp nhạc có kích thước hơi lớn, không tiện mang theo, cậu đặt nó trong phòng, bây giờ phải dùng mới nhớ ra không mang theo bên người.
"Tôi về lấy." Thẩm Đông Thanh xoay người rời đi, lúc đi ngang qua cửa, hình như nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Bức tranh đã biến mất.”
Đêm qua ở chỗ này Thẩm Đông Thanh đã giẫm một cước bức chân dung kia, nhưng bây giờ vải vẽ tranh sơn dầu vẫn còn trên mặt đất, người trên bức tranh lại biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một dấu chân quen thuộc.
Viện trưởng đã đi ra.
Vào ban đêm, người chơi có xu hướng trốn trong phòng và trùm đầu ngủ, vì vậy không ai phát hiện ra rằng một bóng người lặng lẽ đi lên tầng hai và đẩy một trong những cánh cửa ra.
Két…
Trên hành lang vang lên tiếng cửa mở ra.
Có thể có ai đó nghe thấy nó, nhưng bọn họ đã chọn cách giữ im lặng.
Ông chú nhìn trái nhìn phải rồi lặng lẽ đi vào phòng, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy không có một bóng người trong phòng. Ông ta rón rén khép cửa lại, bật đèn pin lật tìm.
Sau khi tìm kiếm một lúc, ông chú dừng lại, giơ đèn pin lên và nhìn và thấy một hộp nhạc dưới gối.
Người bình thường tuyệt đối sẽ không mang hộp nhạc vào trong trò chơi, đó rất có thể là đạo cụ đêm qua bọn họ tìm được trong văn phòng viện trưởng.
Ông chú nhét hộp nhạc vào trong quần áo, đầu tiên là hiện lên nụ cười vui sướиɠ, sau đó hằn học nói: "Tao biết thằng chó mày lừa tao mà."
Sau khi tìm được thứ mình muốn, thừa dịp người còn chưa trở về, ông chú quay đầu định đi, nhưng vừa mới xoay người, ông chú đã cứng đờ ở chỗ đó.
Không biết từ khi nào, cánh cửa phía sau lưng ông ta đã bị mở ra, có thể nhìn thấy một bóng người gầy gò màu đen trên hành lang cách cánh cửa không xa, nhưng không thấy rõ là ai.
Ông chú nuốt nước miếng, không dám nhúc nhích, chỉ là hét lớn với người kia: "Tao cũng không muốn, ai bảo chúng mày giấu đạo cụ? Tao cũng muốn sống.”
Người kia không động đậy, ông chú chỉ cảm thấy bị một ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm.
Ông chú thở hổn hển, giơ hộp nhạc lên: "Nếu mày không đưa cái này cho tao thì đơn giản thôi tao sẽ đập vỡ nó, tất cả mọi người ở đây ai cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện được sống!”
Nói xong, ông ta làm bộ muốn ném xuống đất.
Nhưng ông chú chỉ muốn hù dọa hai thằng nhóc này một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, dù sao cũng không có ai muốn lãng phí đạo cụ quan trọng.
Quả nhiên, sau khi ông ta nói xong lời này, bóng người gầy đen kia lộ vẻ hoảng hốt, đi về phía cửa.
Ông chú đắc ý dừng động tác: "Mọi người cùng nhau làm không được à? Chỉ cần mày đưa cái này cho tao, tao sẽ giữ..."
Lời nói đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh trăng, người đi tới cũng không phải Thẩm Đông Thanh, cũng không phải Chu Văn Ngạn, mà là...
Viện trưởng mặc bộ váy dài màu đen, sắc mặt tái nhợt mỉm cười yếu ớt với ông ta.
Ông ta rùng mình một cái, theo bản năng đóng cửa phòng lại, nhưng đóng lại vẫn chưa đủ, ông ta dùng rất nhiều đồ đạc để chặn cửa lại, muốn cản trở viện trưởng tiến vào.
Cạch cạch cạch…
Bước chân viện trưởng không nhanh không chậm, nhưng mỗi một bước đi giống như nện vào trái tim ông chú khiến ông ta không thở nổi.
Ông chú giống như một con kiến trên chảo nóng, đứng trong một căn phòng chật hẹp không biết phải làm gì.
Cửa ra vào bị chặn, chỉ có cửa sổ... Đúng rồi, đúng, cửa sổ!
Ông chú chạy vội về phía cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, một cước giẫm lên.
"Đây là tầng hai, không thành vấn đề." Ông ta cúi đầu nhìn qua rồi nó.
Sau đó, ông ta nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ.
"Ông là người xấu." Thuận Thuận ngửa đầu, giữa hai hàng lông mày ngây thơ: "Ông trộm đồ của tôi.”
Ông chú cãi lại: "Không, không phải tao, là những người khác lấy, không phải tao!"
Thuận Thuận: "Chính là ông, ông là người xấu.”
Đầu óc ông chú xoay rất nhanh: "Ông, ông không phải người xấu, ông chơi trò chơi với cháu nhé, cháu có muốn chơi trò chơi không?" Ông ta kéo ra một nụ cười nịnh nọt.
Thuận Thuận cũng cười khanh khách.
Ngay khi ông chú cảm thấy có hy vọng, sắc mặt Thuận Thuận đột nhiên tối lại, âm u nói: "Không, trường mẫu giáo không cần người xấu, tôi muốn bảo vệ trường mẫu giáo."
Trong khuôn viên trường tĩnh mịch, một tiếng kêu thê thảm vang lên, sau đó là "cộp" một tiếng, giống như là có thứ gì đó rơi xuống đất.
Hộp nhạc lạch cạch lăn xa, kích hoạt lò xo trên đó, âm nhạc du dương vang lên.
Tang tình tang tính tình tang…
Thuận Thuận nhảy ra khỏi bóng tối, nhảy qua một vũng máu, khom lưng nhặt hộp nhạc lên. Cậu bé đặt hộp nhạc trong lòng, ngân nga bài hát nói: "Tôi là một anh hùng nhỏ của trường mẫu giáo…"
Nhưng Thuận Thuận cũng không vui vẻ được quá lâu, vừa xoay người đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở lầu hai nhìn cậu bé, cũng không biết rốt cuộc đứng ở đó bao lâu, còn làm cậu bé giật nảy mình.
Thẩm Đông Thanh bắt gặp ánh mắt Thuận Thuận, nhếch khóe miệng lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ, sau đó một tay chống lên hàng rào lầu hai, xoay người nhảy xuống.
Thuận Thuận ôm hộp nhạc, sợ tới mức xoay người muốn chạy.
Người khác đều bị ma quỷ đuổi mới chạy, nhưng ở đây lại là Thẩm Đông Thanh đuổi theo ma quỷ.
Chỉ cần hai ba bước đuổi cậu đã đuổi kịp Thuận Thuận, dựa vào chiều cao nghiền ép đứa nhỏ.
Đôi chân ngắn của Thuận Thuận lắc lư giữa không trung, lắc lư nửa ngày mới hiểu được cậu bé chạy không thoát, mở miệng muốn kêu cứu: "Mẹ…"
Đáng tiếc, Thẩm Đông Thanh nhanh chóng bịt miệng cậu bé lại.
"A a..."
Bé boss trước mặt người chơi khác, giờ trở nên yếu đuối, đáng thương và bất lực trước mặt Thẩm Đông Thanh.
Giọng Thẩm Đông Thanh trở nên dịu dàng: "Đừng căng thẳng.”
Vẻ mặt Thuận Thuận càng trở nên hoảng sợ, như thể một giây sau sẽ khóc.
Thẩm Đông Thanh: "Hỏi em một câu, được không?”
Dưới tình huống như vậy, Thuận Thuận không thể nói không, cậu bé rưng rưng nước mắt gật đầu.
Vừa rồi khi phát hiện viện trưởng trong tranh đã biến mất, Thẩm Đông Thanh với Chu Văn Ngạn đã chia thành hai nhóm, một người ngăn viện trưởng, một người tới ngăn cản Thuận Thuận.
Chu Văn Ngạn còn cố ý dặn dò Thẩm Đông Thanh, bảo cậu khi tìm được Thuận Thuận thì hỏi hai vấn đề.
Thẩm Đông Thanh nhớ lại rồi hỏi: "Nhân viên trường mẫu giáo đều là do em hại chết sao?”
Thuận Thuận cảm thấy dùng hai chữ "hại chết" này hình dung không phù hợp, sau khi bàn tay Thẩm Đông Thanh dời đi, cậu bé nói: "Những kẻ đó đều là giáo viên xấu, không nên ở trong trường học, em chỉ là đuổi bọn họ đi.”
Nếu giáo viên bình thường đương nhiên có thể bị đuổi đi, nhưng những người này đều là người chơi, một khi bị ép rời khỏi sân thi đấu trước khi trò chơi kết thúc, điều duy nhất chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết.
Thẩm Đông Thanh hỏi: "Tại sao phải đuổi bọn họ đi?”
“Em đã nói đấy là giáo viên xấu!” Thuận Thuận bĩu môi, cố gắng giải thích: "Bọn họ không thích bạn bè của em, muốn hại bọn họ, còn làm chuyện xấu, cho nên em mới muốn đuổi bọn họ đi, em muốn bảo vệ trường mẫu giáo!”
Lúc này, Chu Văn Ngạn bỏ viện trưởng ra, đi xuống tầng dưới của tòa nhà giảng dạy.
Thẩm Đông Thanh xách Thuận Thuận tới, thuật lại câu trả lời vừa hỏi được.
Chu Văn Ngạn nghe xong nói: "Nói như vậy cũng không sai.”
Ba người này đều ít nhiều phạm phải điều cấm kỵ.
Người phụ nữ mặc váy dài đồng ý chơi trò chơi với bọn trẻ rồi lại đổi ý, người đàn ông tóc vàng không biết xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ anh ta đã gặp Quả Quả lúc đêm, vì hoảng sợ nên đã xuống tay giải quyết Quả Quả. Ông chú kia thì tự tìm đường chết, hai người bọn họ là người lấy hộp nhạc, Thuận Thuận tới tìm bọn họ nhưng cuối cùng lại đυ.ng trúng lúc ông chú đang trộm đồ nên thuận tay giải quyết.
Chu Văn Ngạn nhìn về phía khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Thuận Thuận hỏi: "Chơi trò chơi thua thì thế nào?”
Thuận Thuận kỳ quái nghiêng đầu: "Thua thì thua, đó chỉ là một trò chơi thôi.” Cậu bé ghét bỏ nói: "Sao người lớn lại xấu tính thế?”
Chu Văn Ngạn hiểu rồi.
Điều kiện tử vong trong trò chơi này không phải là chơi trò chơi, viện trưởng đã nói rõ ràng, người chơi cần phải hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ, trở thành một giáo viên tốt.
Chỉ là trò chơi nói một câu "Bọn nhỏ đều chết ở đâu rồi", để cho người chơi biết những đứa trẻ bọn họ mang theo đều là ma quỷ, dưới tình huống định sẵn, tất cả đều bị che một lớp mạng che mặt quỷ dị, mỗi người chơi đều cảm thấy bất an, thậm chí bắt đầu đề phòng học sinh.
Mà một khi có ác ý với bọn trẻ, sẽ kích hoạt điều kiện tử vong, khiến cho boss lớn nhỏ của trường mẫu giáo đều xuất hiện.
Thẩm Đông Thanh vẫn không hiểu: "Vậy bọn nhỏ đã chết ở đâu?”
Những lời này không biết chọc trúng điểm nào của Thuận Thuận, cậu bé bắt đầu vùng vẫy, đột nhiên thét chói tai nói: "Tất cả mọi người đều không sao cả, chỉ có mấy anh là người xấu, người xấu!”
Thuận Thuận giống như chạch trong bùn, nhảy ra từ trong tay Thẩm Đông Thanh, vừa đạt được tự do là cậu bé vọt trở về tòa nhà giảng dạy, còn quay đầu về phía Thẩm Đông Thanh làm mặt quỷ.
Chu Văn Ngạn nhìn qua.
Chỉ thấy cửa sổ phòng học đều dán từng khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hai người đứng bên ngoài.
Chu Văn Ngạn nói: "Có lẽ không một người nào chết cả.”
Thẩm Đông Thanh không hiểu là có ý gì, một đôi mắt đen trắng rõ ràng mang vẻ khó hiểu nhìn Chu Văn Ngạn.
Chu Văn Ngạn cảm thấy bộ dạng này của cậu cực kỳ đáng yêu, nhéo nhéo hai má cậu: "Anh hiểu gần như hết rồi, em có muốn chơi ở đây thêm hai ngày nữa không?”
Đây là sự tự tin của ông trùm.
Người khác đều khóc lóc muốn rời khỏi phó bản, đến chỗ Chu Văn Ngạn chính là có muốn chơi thêm hai ngày không.
Thẩm Đông Thanh lắc đầu: "Không có gì vui cả.”
Chu Văn Ngạn nói: "Yo, vậy ngày mai anh gần như có thể giải quyết được bí ẩn.”
Thức dậy vào ngày hôm sau.
Đối mặt với ông chú ngã xuống đất giống như dưa hấu, những người chơi khác đã thấy không có gì lạ.
Phương Kỳ còn kỳ lạ: "Đây chỉ là tầng hai, sao mà có thể rơi thành như này?”
Cô gái tóc vàng: "Oẹ…"
Có thể mất bạn trai là một cú sốc quá lớn, sau khi tỉnh lại Lưu Hải Nữ đã mất đi ý thức, một mình lang thang trong trường mẫu giáo, giống như một oan hồn.
Hiện giờ người chơi còn có thể hành động cũng chỉ có năm người.
Chu Văn Ngạn triệu tập mọi người lại, nói: "Mọi người thay phiên nhau chơi trò chơi với học sinh đi.”
Cô gái tóc vàng và nam sinh hai mặt nhìn nhau, do dự nói: "Cái này... Không sao chứ?”
Đã xác định những học sinh này không phải là người, còn cùng bọn họ chơi trò chơi, sợ là đang muốn tìm chết.
Chu Văn Ngạn nói: "Không có nguy hiểm.”
Cô gái tóc vàng và nam sinh vẫn không muốn mạo hiểm, chỉ có một mình Phương Kỳ bám sát bước chân đại lão.
Chu Văn Ngạn hơi không kiên nhẫn, nhấc mí mắt lên liếc mắt một cái, cười nửa miệng: "Chơi trò chơi không nhất định có nguy hiểm, còn không chơi... Thì không chắc.”
Cô gái tóc vàng và nam sinh run rẩy, chỉ có thể đi tìm học sinh để chơi trò chơi.
Qua đêm, các em học sinh từ búp bê sứ biến thành con người, từng người một chen chúc trong lớp học.
Bọn nhỏ giống như hoàn toàn không biết mình là búp bê sứ, thấy giáo viên tiến vào còn không ngừng kêu đói, muốn ăn cơm.
Cô gái tóc vàng và nam sinh bước vào tìm thấy một đứa trẻ: "Cô sẽ chơi trò chơi với em."
Phòng học vốn ồn ào trong nháy mắt im lặng lại.
Khi nhắc đến từ "trò chơi", biểu cảm trên mặt bọn nhỏ trở nên quỷ dị.
"Chắc chắn chứ?" Bọn chúng đồng thanh nói: "Cô có muốn chơi trò chơi với bọn em không?"
Cô gái tóc vàng và nam sinh rất muốn nói rằng bọn họ không muốn chơi.
Nhưng không có cách nào khác, trước có sói sau có hổ, chỉ có thể chọn một, bọn họ chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Áp lực của Phương Kỳ không lớn như bọn họ, cũng gật đầu.
Bọn trẻ rất vui vẻ, ngay lập tức có ba người đi cùng bọn chúng để chơi trò chơi, nhưng vui chưa được bao lâu, bọn chúng đã thấy hai ác ma đi vào.
Thẩm Đông Thanh nằm sấp ở cửa, chào hỏi với các bạn nhỏ: "Hé…"
Nụ cười của những đứa trẻ đã bị đóng băng.
"Không, em không muốn chơi trò chơi với họ!"
“Em cũng không muốn!”
“Đi đi, đi đi!”
Rõ ràng thất bại liên tục hai lần trong trò chơi trước đó đã đả kích rất lớn với bọn chúng, không muốn chơi cùng hai người này nữa, một đám nhóc lắc đầu như trống bỏi.
Thẩm Đông Thanh thấy thế, tiếc nuối nói: "Được rồi..."
Chỉ có ba người chơi trò chơi với bọn trẻ.
Mười hai đứa trẻ được chia thành ba đội, chơi các trò chơi khác nhau với những người chơi.
Quả Quả kéo cô gái tóc vàng nói: "Cô ơi, chúng ta đến chơi ném bao cát đi.”
Cô gái tóc vàng run rẩy nhận lấy một bao cát, nuốt nước bọt: "Chơi như thế nào?”
Quả Quả giải thích: "Đứng trong vòng tròn, bao cát ném vào cô, cô sẽ thua."
Cô gái tóc vàng: "Nếu thua thì sao?”
Quả Quả cười hì hì: "Cô đoán xem?”
Trong lòng cô gái tóc vàng lạnh lẽo.
Chắc chắn không phải là kết cục tốt đẹp gì...
Nhưng không còn cách nào khác, cô gái tóc vàng chỉ có thể tự chúc phúc cho bản thân có thể giành chiến thắng trong trò chơi.
Cô siết chặt bao cát: "Bắt đầu đi."
Ba đứa trẻ đứng xung quanh cô gái tóc vàng, trong tay có một túi cát.
Quả Quả mở miệng: "Ba, hai, một… Bắt đầu!"
Từng túi cát ném về phía cô gái tóc vàng.
Cô gái tóc vàng một chọi ba, cảm giác như một cây làm chẳng nên non, lúc đầu còn có thể tránh thoát, lúc sau túi cát càng ngày càng nhiều, cô không cẩn thận, bị túi cát đập trúng.
Túi cát rất nhẹ, nhưng toàn thân cô gái tóc vàng lại đều lạnh.
Phải làm sao bây giờ, sắp chết rồi...
Cô gái tóc vàng vô cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng nhắm mắt một thời gian, hình ảnh tưởng tượng không xuất hiện, cô chỉ nghe thấy Quả Quả nói: "Cô ơi, cô thua rồi."
"Cô thật kém."
"Chúng ta đi thôi."
Nói xong, ba đứa nhóc bỏ đi chỉ để lại cô gái tóc vàng một mình ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Không có hình phạt, giống như nó thực sự là một trò chơi nhỏ.
Cô gái tóc vàng sững người một lúc, nhìn về phía những người khác.
Nam sinh và Phương Kỳ đã thắng trò chơi mà không có bất kỳ nguy hiểm gì, cô gái vàng thua trò chơi nhưng cũng không có hậu quả đáng sợ gì.
Những người vượt qua trò chơi nhận được một tin nhắn.
Phương Kỳ nhận được một tờ báo cũ và nam sinh đã nhận được một danh sách nhân viên.
Phương Kỳ nói: "Vậy là chơi game có thể thu được manh mối? Dễ thật!”
Nam sinh kia cũng cảm thấy như vậy.
Vậy hai ngày nay bọn họ lo lắng đề phòng cái gì? Chỉ cần chơi trò chơi với bọn trẻ con là được thôi mà.
Chỉ là bọn họ không muốn thôi, nếu không phải bị Chu Văn Ngạn ép tới chơi trò chơi, sao bọn họ có thể tin được việc chơi với bọn trẻ có nguy hiểm gì không?
Sau khi hiểu được trò chơi không nguy hiểm còn có thể nhận được tin tức, người chơi cũng không cần thúc giục, một lần nữa thay phiên nhau ra trận, càn quét sạch bọn nhóc trong phó bản.
Những đứa trẻ bắt chơi một lượt bắt đầu làm ầm nên: "Em không chơi trò chơi nữa!”
Phương Kỳ lộ ra nụ cười dữ tợn: "Không được chọn.”
Lúc trước khóc lóc muốn chơi trò chơi, bây giờ lại khóc lóc không chơi, sao có chuyện tốt như vậy?
Bọn nhỏ còn muốn giở trò, trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất, không cùng bọn họ chơi trò chơi.
Lúc này Thẩm Đông Thanh đứng ra: "Vậy thì chơi cùng bọn anh đi.”
Bọn trẻ: ...
Nếu phải chọn, bọn chúng chọn chơi với ba người còn lại.
Bọn trẻ chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy, chán nản, tố chất tâm lý thiếu chút nữa muốn khóc toáng lên: "Chơi, chơi đi, rầm rầm..."
Thẩm Đông Thanh cắn một miếng kem, mơ hồ nói: "Tất cả đều chơi trò chơi cho anh!”
Những đứa trẻ sẽ bị đánh bại đến tuyệt vọng còn người chơi đã có được tất cả các manh mối.
Bọn trẻ được trả lại tự do nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học, xem ra chỉ sợ không bao giờ muốn chơi trò chơi nữa, ngay cả nghe cũng không muốn nghe hai từ này!
Người chơi cũng lười đuổi theo, bắt đầu sửa sang lại manh mối trong tay.
Từng tờ tư liệu cũ kỹ được trải trên mặt đất.
[Trường mầm non quản lý không đúng cách, hậu cần mua thực phẩm có hại, dẫn đến 12 học sinh bị ngộ độc nặng, hôn mê.]
[Hiệu trưởng trường mầm non Hải Đóa áy náy tự sát, sau đó các nhân viên liên quan mất liên lạc, trường mầm non Hải Đóa đóng cửa vĩnh viễn.]
[Các học sinh khác lần lượt hồi phục, mười hai học sinh vẫn chưa tỉnh lạị.]
[Danh sách nhân viên trường mẫu giáo Hải Đóa.]
......
Một câu chuyện được xâu chuỗi lại với nhau.
Hiệu trưởng trường mầm non Hải Đóa có một đứa con bị bệnh, nhưng điều này cũng không ngăn cản bà ấy trở thành một người mẹ viện trưởng tốt, chỉ có thể trong khoảng thời gian Thuận Thuận bị bệnh, khiến cho bà ấy không có thời gian bận tâm đến trường mẫu giáo, dẫn đến trường mẫu giáo bị kẻ xấu lợi dụng, bọn họ vì tiền mà làm một số chuyện xấu, dẫn đến học sinh ngộ độc thực phẩm, nghiêm trọng nhất mười hai học sinh thậm chí hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm đến tính mạng.
Mẹ viện trưởng rất áy náy, Thuận Thuận lại vì mắc bệnh mà qua đời, dưới hai cục đả kích ấy đã khiến bà ấy tự sát.
Có lẽ vì tội lỗi, sau khi chết, bà ấy lại vì bọn nhỏ mà đã xây dựng lại một trường mẫu giáo Hải Đóa.