Sau khi Phương Kỳ đọc xong toàn bộ câu chuyện, thở dài nói: "Không ngờ lại chữa được.”
Y còn tưởng đó là một câu chuyện cổ tích đen tối.
Cô gái tóc vàng đăm chiêu: "Nhưng nếu vậy, chuyện gì đã xảy ra với những đứa trẻ xuất hiện vào đêm đó?"
Những đứa trẻ đó nằm úp sấp ở cửa sổ mỗi đêm và nhìn chằm chằm vào bọn họ, làm cho mọi người ngủ không ngon giấc cả đêm.
Phương Kỳ: "Ách..."
Điều này dường như không thể nói được.
Nếu viện trưởng bảo vệ mười hai học sinh đó, tại sao có rất nhiều trẻ em trong trường mẫu giáo như vậy? Là thông tin thu được để gây nhầm lẫn cho bọn họ?
Người chơi bắt đầu hoài nghi tính xác thực trong câu chuyện, dù sao vị viện trưởng kia nhìn cũng không tốt lắm, khiến cho người ta cảm giác xé bỏ lớp ngụy trang sẽ bắt đầu gϊếŧ người.
Thẩm Đông Thanh ném xuống một xấp báo: "Cứ đi ra ngoài hỏi một chút là được rồi.”
Những người khác nhìn theo ánh mắt của cậu, nhất thời toàn thân run lên… Một bóng người đen gầy đứng ở cửa sổ, nhìn chằm chằm người trong lớp học, cũng không biết đứng bao lâu.
Cô gái tóc vàng chần chừ nói: "Đi ra ngoài hả?”
Giống như đứng bên trong tương đối an toàn, viện trưởng giống như bị ngăn trở bên ngoài lớp học, lỡ như đi ra ngoài chẳng phải là mắc bẫy hả?
Thẩm Đông Thanh ngạc nhiên: "Không ra ngoài thì sao giải mã được?”
Nói xong, những người khác cũng không kịp ngăn cản, cậu đã mở cửa phòng học đi ra ngoài.
Có lẽ câu chuyện đằng sau trường mẫu giáo Hải Đóa đã được mọi người biết đến, trường mẫu giáo hào nhoáng ban đầu đã lấy lại được hình ảnh chân thực của nó. Sau khi bị bỏ hoang trong một thời gian, toàn bộ trường mẫu giáo mang một bầu không khí đổ nát.
Những đứa trẻ đã biến mất, chỉ còn lại những công trình vui chơi đã bạc màu và những con quạ lượn lờ trên bãi cỏ.
Quay đầu lại, ngay cả cửa sổ lớp học cũng bị mạng nhện giăng kín.
Viện trưởng đứng cách phòng học không xa, một bóng người nhỏ nhắn từ phía sau váy bà ấy thò đầu ra, giống như là sợ Thẩm Đông Thanh, lại rụt trở về, trốn ở phía sau không dám đi ra.
Thẩm Đông Thanh hoàn toàn không nhận ra điều đó, cười tủm tỉm chào hỏi Thuận Thuận.
Thuận Thuận lẩm bẩm: "Đồ xấu xa!”
Viện trưởng vẫn mang khuôn mặt chết chóc, không thể nhìn thấy một tia thiện lương, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng lộ ra ác ý, bà ấy lạnh lùng nói: "Các cô cậu đã vi phạm các quy tắc của trường mẫu giáo..."
Lời của bà ấy còn xong, đã bị Chu Văn Ngạn cắt ngang: "Tôi có thể đưa mười hai học sinh này ra ngoài, dẫn bọn họ đi nơi nên đến.”
Động tác của viện trưởng dừng lại, sắc mặt hơi thay đổi, dường như bà ấy đang cân nhắc lời Chu Văn Ngạn nói là thật hay giả.
Cuối cùng, bà ấy nói: "Cậu muốn gì?"
Chu Văn Ngạn nửa người khoác lên vai Thẩm Đông Thanh, tùy ý nói: "Không phải tôi đang giao dịch với bà, chỉ là muốn làm như vậy mà thôi.”
Đối với người đáng chết, Chu Văn Ngạn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình, thậm chí còn có thể tiễn bọn họ một đoạn đường.
Mà đối với người nên sống, Chu Văn Ngạn cũng sẽ không keo kiệt sự thương cảm của bản thân với họ.
"Chỉ có vậy mà thôi."
Viện trưởng liếc nhìn hai người này một cái thật sâu.
Bà ấy đã gặp rất nhiều người chơi, tham lam, ích kỷ, nhút nhát ... Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người như vậy, rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, có lẽ chỉ có thể dùng một câu, cuối cùng bà ấy cũng đợi được người nên chờ đợi.
"Đi theo tôi."
Viện trưởng dắt Thuận Thuận đi về phía phòng nghỉ.
Mười hai con búp bê sứ nằm gọn gàng trên giường nhỏ trong phòng nghỉ, một cái cũng không thiếu.
Viện trưởng ôm lấy một con búp bê sứ, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
Con búp bê sứ run lên một chút, mơ hồ có thể nghe thấy cô bé gọi "Mẹ viện trưởng".
Viện trưởng đưa búp bê sứ cho Thẩm Đông Thanh, nói: "Tôi chỉ có thể bảo vệ chúng ở trường mẫu giáo, không thể đưa bọn chúng ra ngoài, làm phiền các cậu.”
Viện trưởng nói rất trịnh trọng.
Thẩm Đông Thanh cẩn thận ôm lấy con búp bê sứ, hiếm khi trở nên nghiêm túc: "Tôi sẽ đưa bọn chúng về nhà.”
Mười hai con búp bê sứ được năm người chơi dẫn đi tới cửa trường mẫu giáo.
Phương Kỳ: "Sao tôi cảm thấy kỳ lạ, giống như bên ngoài nguy hiểm hơn?”
Cô gái tóc vàng: "Đừng mỏ quạ!”
Phương Kỳ vội vàng ngậm miệng lại, tỏ vẻ kế tiếp mình không nói một chữ nào.
Viện trưởng đi lên, đẩy cửa sắt rỉ sét ra.
Kẽo kẹt…
Sương mù bao phủ bên ngoài ùa tới, muốn xâm nhập vào trường mẫu giáo, nhưng dường như bị một tầng bình phong vô hình ngăn trở, mặc kệ như thế nào cũng không vào được, chúng nó chỉ có thể không cam lòng gào thét trong sương mù, phát ra âm thanh khiến người ta sởn tóc gáy.
Nam sinh: "Đây, đây là?"
Viện trưởng còn chưa trả lời, Thuận Thuận đã đoạt lời: "Đây là những giáo viên xấu, bị đuổi ra khỏi trường mẫu giáo!”
Trong sương mù có thể nhìn thấy từng bóng người đang lảng vảng quanh nhà trẻ, không bao giờ rời đi.
Một trong số đó là giáo viên cũ, trong đó cũng có cả người chơi.
Phương Kỳ còn phát hiện người chơi chết trong trường mẫu giáo ở trong màn sương mù.
Thuận Thuận đắc ý nói: "Là em làm, em đuổi tất cả các giáo viên xấu ra ngoài, em là một anh hùng nhỏ!"
Những NPC và người chơi một lần đã từng có ác ý với trường mẫu giáo.
Phó bản này có một phương thức thông quan, đó chính là bình an vượt qua bảy ngày, cẩn thận làm một giáo viên tốt, chỉ cần không sinh ra ác niệm, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Đối với những đứa trẻ nửa đêm trèo tường, có lẽ cũng là tới giám thị người chơi, cũng không có thực sự gây hại cho bọn họ.
Phó bản này nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế người chơi có thể thông qua nhiều phó bản như vậy đến cấp A, ít nhiều đều có tâm lý âm u.
Bọn họ không tin đồng bọn của mình, càng không có khả năng tin tưởng NPC, chỉ cần dẫn dụ một chút, sẽ để cho bọn họ kích phát kết cục tử vong.
Đó là lý do tại sao đây được coi là phó bản trò chơi cấp A.
Thẩm Đông Thanh ôm búp bê sứ dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người chơi khác cũng không do dự nữa mà đi theo.
Sau khi rời khỏi địa bàn trường mẫu giáo, Thẩm Đông Thanh theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, viện trưởng đứng ở cửa, nếp nhăn trên mặt cũng dịu đi, mà Thuận Thuận ngẩng mặt lên ra sức vẫy tay với bọn họ.
Thẩm Đông Thanh cười với cậu bé, quay đầu đi vào trong sương mù.
Bên trong thân thể của mười hai con búp bê sứ này là linh hồn sống, đối với người chết mà nói, điều này có hấp dẫn cực lớn, chúng ghen tị sinh hồn, muốn ăn tươi nuốt sống không còn một cặn.
Thế nên vừa đi ra khỏi địa giới viện trưởng che chở, những người chết kia đã háo hức xông lên.
Thẩm Đông Thanh một cước đá bay một quỷ hồn, giống như một chuỗi đường hồ lô, liên tiếp đυ.ng phải hai người.
Chỉ số thông minh của chúng cũng không quá cao, không thể đứng dậy ngay lập tức.
Nhưng có chỉ số thông minh cũng không đủ người để càn quét hết được, chúng nó thật sự là quá nhiều, một đám đen u mê xông lên, khiến da đầu người ta tê dại.
Khuôn mặt cô gái tóc vàng cay đắng, tay cầm bùa chú, sẵn sàng ném ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhưng đợi nửa ngày, đột nhiên phát hiện sao không một con quỷ nào đi theo cô?
Cô gái tóc vàng thò đầu ra nhìn, vừa lúc nhìn thấy cảnh Tượng Thẩm Đông Thanh tay không đánh quỷ, sợ đến ngây ngốc.
“Còn, còn có thể như vậy sao?” Cô gái tóc vàng lẩm bẩm nói.
Phương Kỳ lâm vào hồi ức: "Cô chưa từng thấy hình ảnh đại ca cầm cưa điện đuổi theo BOSS để chém đâu.”
Cô gái tóc vàng: Hình ảnh đó tôi không dám nhìn.
Sau khi hai người chiêm ngưỡng xong vẻ anh dũng Thẩm Đông Thanh, chuẩn bị làm đàn em, thành thành thật thật đi theo bước chân của đại ca.
Sau khi đi ra ngoài một lúc, cô gái tóc vàng đột nhiên phát hiện thiếu một người, quay đầu lại, nam sinh đứng yên tại chỗ.
Cô gái tóc vàng thúc giục: "Mau đuổi theo đi.”
Sắc mặt nam sinh vặn vẹo, thoạt nhìn là vui sướиɠ quá mức, hắn nghe thấy giọng nói của cô gái tóc vàng, "phi" một tiếng: "Đồ ngốc, bây giờ chúng ta có thể thông quan rồi đấy!”
Cô gái tóc vàng, Phương Kỳ: "Hả?”
Trong sương mù truyền đến âm thanh của trò chơi:
[Bạn đã rời khỏi trường mẫu giáo Hải Đóa, chọn vượt qua hoặc tiếp tục hoàn thành kết cục chi nhánh.]
Nam sinh không thể chờ đợi để nói: "Tôi chọn vượt qua!”
Dứt lời, một luồng ánh sáng hiện lên, nam sinh biến mất tại chỗ, chỉ còn lại ba con búp bê sứ lảo đảo trên mặt đất.
Cô gái tóc vàng có chút chần chờ: "Cậu ta rời khỏi phó bản, vậy chúng ta..."
Phương Kỳ không chút suy nghĩ quay đầu nhặt ba con búp bê lên, kiên định nói: "Tôi muốn đi theo đại ca.”
Cô gái tóc vàng ngẫm lại cũng đúng, có hai vị lão đại ở đây, chắc chắn không có gì nguy hiểm, còn không bằng hoàn thành kết cục chi nhánh, nói không chừng còn có thể có đạo cũ hiếm nào rơi ra.
Cô quyết định và hỗ trợ nhận một con búp bê.
Sau khi phân công xong nhiệm vụ, hai người vội vàng đuổi theo.
"Ngu ngốc, có thể thông quan còn không thông quan."
Nam sinh đứng trong luồng ánh sáng trắng, tự hào nói.
Dù sao trong trò chơi cục diện thay đổi, không cẩn thận sẽ mất mạng, còn không bằng sớm rời khỏi phó bản trò chơi thì tốt hơn.
Về phần sống chết của những NPC kia, đã gọi là NPC, có chết thì chết, liên quan gì đến chuyện của hắn.
Nam sinh kia ác ý nghĩ, tốt nhất là đám người kia gặp nguy hiểm chết sạch đi.
Vừa nghĩ đến vẻ mặt hoảng hốt của Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn, hắn đã nhịn không được nở nụ cười: "Cứ để cho bọn nó giả vờ, hừ!”
Nhưng sau khi hả hê, nam sinh nghĩ ra điều gì đó, lẩm bẩm: "Tại sao vẫn chưa giải quyết?"
Ánh sáng trắng dần dần biến mất.
Nam sinh nhắm mắt lại, khi mở ra một lần nữa, nhìn thấy hình ảnh quen thuộc… Một chiếc cầu trượt và xích đu đã bạc màu, trên cầu trượt vẫn còn một đứa trẻ ngồi.
Đứa trẻ nghiêng đầu, mỉm cười với nam sinh.
Cậu bé cười rất đáng yêu, nhưng nam sinh lại lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.
Nam sinh sửng sốt, sau đó rút chân chạy ra ngoài.
Chỉ là cho dù hắn chạy như thế nào, hình như đều không chạy ra khỏi trường mẫu giáo này, một khi hắn tiếp cận cửa, sẽ trong nháy mắt trở lại nơi bắt đầu, đứa nhỏ trên cầu trượt còn đang cười với hắn.
Thuận Thuận hỏi: "Thầy là một giáo viên tốt hay một giáo viên xấu?"
Nam sinh không tự chủ được run rẩy, gắng gượng nói: "Tôi, tôi là giáo viên tốt..."
Giáo viên xấu đang ở bên ngoài trường mẫu giáo! Ai dám thừa nhận điều này!
Thuận Thuận cười hì hì: "Được rồi, thầy là giáo viên tốt.”
Cậu bé dùng thêm lực, trượt xuống cầu trượt, lại trèo lên máng trượt và dự định làm điều đó một lần nữa.
Nam sinh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn ôm hy vọng.
Miễn là những người khác gửi búp bê sứ đến nơi là hắn sẽ được thông quan!
Nam sinh vừa nãy vẫn còn đang muốn cho người khác gặp chuyện không may thì bây giờ lại đang dốc sức cầu nguyện.
Hắn nhìn ra bên ngoài bức tường cao của trường mẫu giáo.
Lúc này, giọng nói Thuận Thuận từ phía sau hắn vang lên, mang theo vài phần thắc mắc: "Nhưng mà... Một giáo viên tốt không bao giờ nói rằng họ là một giáo viên tốt thì phải?”
Nam sinh cảm thấy bả vai trùng xuống, rõ ràng Thuận Thuận đang trên cầu trượt không biết từ lúc nào đang nằm sấp trên lưng nam sinh, cậu bé vỗ đôi tay nhỏ bé nói: "Đúng rồi, chỉ có giáo viên xấu mới nói như vậy!”
"Không, không, không phải..." Nam sinh còn chưa kịp giải thích đã cảm giác cơ thể cứng đờ, một cỗ lạnh thấu xương từ ngực truyền đến.
Trước khi trước mắt tối sầm lại, hắn nghe thấy Thuận Thuận từ sau lưng nhảy xuống, trong miệng phát ra tiếng cười nghịch ngợm, giống như là đang cười nhạo hắn.
"Hi hi…"