Lệ Quỷ Thất Nghiệp Lại Vào Nghề

Chương 73: Búp bê sứ

Quả Quả cắn ngón tay, suy nghĩ trò chơi nào khó thật khó để họ không thắng được.

Cô bé đang vắt hết óc mà nghĩ, thì người bạn gái chạy đến xô cô bé té xuống đất.

Cho dù Quả Quả chỉ là NPC nhưng thực tế cô bé vẫn chỉ là con nít, bị người lớn xô như vậy cũng liền ngã xuống đất.

Người bạn gái mới vừa mai táng bạn trai trên người toàn bùn đất và máu, cô rống giận: "Là mày hại anh ấy, chính là mày!"

Quả Quả trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất, đôi mắt to trong vô tội nhìn cô đầy châm chọc.

Ngaòi bạn gái tinh thần bất ổn, lại bị cô bé nhìn kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng điên lên: "Tao muốn gϊếŧ mày, tao muốn gϊếŧ mày! ——"

Lúc bình thường thì mấy đứa trẻ khó chịu liền trực tiếp khóc lên, nhưng hiện tại bọn nhỏ chỉ bình tĩnh nhìn chằm chăm vào người bạn gái.

Bọn chúng mỉm cười chờ mong cô sẽ làm gì Quả Quả.

Nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì đã bị Thẩm Đông Thanh đánh bất tỉnh.

Cô ta bất tỉnh ngã xuống đất, khiến thứ trong tay cô luôn nắm chặt rớt ra, đố là một chiếc kẹp màu đỏ.

Chiếc kẹp rất đáng yêu bên trên được đinh hai viên hồng hồng, chỉ là hiện tại nó đã bị máu làm dơ.

Đây là lúc người bạn gái mai táng bạn trai thì phát hiện nó trong tay anh ta.

Thẩm Đông Thanh ánh mắt từ cái kẹp nhìn quá trên đầu Quả Quả.

Cô bé búi tóc sừng trâu, bên phải dùng cây kẹp màu đỏ cố định, còn bên trái thì không có.

Cái kẹp trên tóc cô bé cùng cái người bạn gái cầm là một cặp.

Vậy nên người bạn gái mới nghĩ rằng Quả Quả hại chết bạn trai mình.

Quả Quả thấy cậu nhìn thì lắc đầu cười tóc cũng lắc qua lắc lại.

Chu Văn Ngạn hỏi: “Của nhóc hả?”

Bé gật đầu: “Ừm, nhưng hôm qua bị chú xấu xa cướp đi.”

Cô bé gật đầu: "Đúng vậy, nhưng đem qua bị chú xấu xa cướp mất." Cô bé đứng dậy, "Đáng tiếc nó đã bị dơ, không thể dùng được nữa, nếu không mẹ sẽ rất tức giận."

Có lẽ đêm qua người bạn trai đã gặp được nhóm trẻ này.

Không biết hai bên đã xảu ra chuyện gì, mà dẫn tới án mạng như vậy.

Anh sẽ không vì người bạn trai đó trả thù, cho nên anh gật đầu nói: "Nên chơi rồi."

Quả Quả vỗ tay: "Chúng ta sẽ chơi trốn tìm!" Cô bé kéo dài giọng, "Các người nhắm mắt lại, tôi đếm ba hai một mới được đi tìm, tìm hết mới tính là thắng nha.

Anh cùng cậu nhìn nhau một cái rồi cũng nhắm mắt lại.

Bên tai là giọng của Quả Quả: " Ba—— hai—— một ——"

Vừa hết số một, Thẩm Đông Thanh liền mở mắt.

Trong sân bây giờ chỉ còn chiếc lá đang rơi chậm xuống.

Vốn dĩ ở trên sân một đám củ cải nhỏ, nhưng bây giờ đến cái bóng cũng chả thấy đâu.

Lúc này quét tước hảo vệ sinh Phương Kỳ từ lầu hai chạy xuống dưới, thấy cái này hình ảnh, chấn kinh rồi.

Vừa quét dọn vệ sinh xong Phương Kỳ từ trên tầng đi xuống, thấy cảnh này liền lập tức hoảng sợ

“Đây, đây là……” Y gian nan mà nói, “hai ngài đem đám nhỏ đi đâu rồi ạ?”

Chẳng lẽ là trực tiếp mạt sát?

Phương Kỳ nghĩ thầm, cũng chỉ mới mười phút đi như vậy quá nhanh rồi!

Thẩm Đông Thanh: “Chúng tôi đang chơi trò chơi.”

Phương Kỳ: “…… Cái gì trò chơi?” Chẳng lẽ hô biến cái làm NPC biến mất hết hả?

Thẩm Đông Thanh gãi gãi đầu: “Chơi trốn tìm, tụi nó đi trốn hết rồi.”

Phương Kỳ: “À…… khoan!” Y nhìn xung quanh, “Chúng ta là người tìm hả?”

Cậu đáp: “Đúng rồia.”

Đầu y nhảy số:"Để tui tìm thêm người tới giúp, càng nhiều người tìm càng nhanh.”

Trừ bỏ người bạn gái đang bất tình, thì còn 6 người chơi.

Y chạy đi tìm những người khác, một lúc thì đã đem bọn họ kéo lại đây. Y nói rõ sự tình cùng NPC chơi trốn tìm

Người đầu tiên phản ứng là ông chú: "Tao không muốn chơi với đám tụi nó, ai mở đầu thì tự mà chơi." ông ta liếc Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn ngạn một cái rồi mỉa mai, " Không có việc mang mối thì giấu riêng, còn muốn người khác tìm nguy hiểm cho người khác."

"Tôi đang chuẩn bị đi nấu cơm trưa." Cậu học sinh cũng đồng ý với ông chú, nên uyển chuyển từ chối.

Chỉ còn y và tóc vàng đồng ý cùng nhau đi tìm.

Nhà trẻ không quá lớn, bốn người tách nhau ra tìm, tầm hơn mười phút đều có thể đem nhà trẻ ngóc ngách tìm hết.

Tuy nhiên đến cái bóng của đám trẻ y cũng không nhìn thấy.

Tóc vàng từ lầu hai đi xuống: "Anh tìm được đứa nào không?"

Phương Kỳ khổ một khuôn mặt: “Ta liền WC nữ đều đi tìm, cũng chưa bóng người.”

Y cười khổ nói: "Nhà WC nữ tôi cũng vào tìm, cùng không thấy được một cái bóng nữa."

Tóc vàng nói: “Tôi cũng vậy là, giống như đám trẻ đều bốc hơi khỏi thế giới này vậy.”

Chỉ có mười mấy đứa trẻ, nhà trẻ thì to bằng lỗ mũi mà tụi nó trốn đâu được hay dữ vậy?

Phương Kỳ: “Cứ thấy kỳ ở đâu đó, thôi đợi đại thần về xem sao.”

Chu Văn Ngạn cùng Thẩm Đông Thanh từ hai bên sườn hoa đi đến.

Thẩm Đông Thanh lắc đầu trong sự chờ mong của hai người: “Tôi Không tìm thấy.”

Chu Văn Ngạn: “Cũng vậy.”

Phương Kỳ rối rắm: “Chơi kiểu này là muốn đùa chết nhau à?”

Này không phải là muốn dồn họ vào đường cùng sao?

Thẩm Đông Thanh ngồi trên xích đu, lắc lư một chút: “Tụi nó tất cả đều đã biến mất”

Y trông mong mà nhìn cậu: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

Thẩm Đông Thanh quay đầu nhìn Chu Văn Ngạn, xin trợ giúp.

Chu Văn Ngạn ho nhẹ một tiếng, nói: “Có lẽ……”

Lúc này đột nhiên có người chạy đến.

Cậu học sinh vẫn còn đeo tạp dề mặt mày trắng bệch, trong tay vẫn còn cầm nắm đất.

Phương Kỳ bị giật mình: “Cậu hơi bùn hả?”

Cậu học sinh ném cục bùn xuống đây: "Đây là thứ chúng ta đã ăn."

Tuy bọn trẻ biến mất nhưng hắn vẫn phải vào bếp để chuẩn bị đồ ăn.

Lúc đang chuẩn bị hắn thấy có gì đó lạ lạ, đột nhiên nguyên liệu trên tay đều biến thành bùn đất.

Tóc vàng sửng sốt rồi chạy nhanh sang một bên nôn.

Chỉ có mình Phương Kỳ quá quen với hoàn cảnh nên chỉ bình thản: " Ăn cũng chưa chết người, nếu không chúng ta không còn đứng đây đâu."

Chu Văn Ngạn ngồi xuống ngắt một miếng: "Đây là đất sét."

Thẩm Đông Thanh ngồi xuống bên cạnh anh: “Nó có vị như thế nào?”

Cậu có chút muốn nếm thử.

Anh ngăn cản cậu lại: "Nó dùng để làm gốm sứ, không ăn được."

Cậu chớp mắt: “Nhưng bọn họ đều đã ăn.” Chứng minh nó có thể ăn được, thì không thể thiếu phần của kẻ phàm ăn như cậu.

Anh bất đắc dĩ: “Không là không.”

Cậu có chút tiếc nuối: “Thôi được rồi……”

Anh kéo cậu cùng đứng lên: “Tôi biết đám củ cải nhỉ này trốn ở đâu rồi.”

Bọn họ đi tới tầng một.

Tầng một có bốn cái phòng học và một cái phòng nghỉ.

Phương Kỳ nói: “Cửa phòng này bị khóa rồi.”

Khi nãy y đi ngang tính vào trong nhưng không được, dòm từ cửa sổ chỉ thấy vài món đồ chơi chứ không có đứa trẻ nào.

Thẩm Đông Thanh: “Để tôi!”

Cậu đi lại bẻ gãy tay nắm cửa.

Dân phá cửa bằng bạo lực chuyên nghiệp.

Nhà trẻ Hải Đóa là nhà trẻ nội trú nên có phòng nghỉ cho mấy đứa trẻ.

Bên trong có mười hai chiếc giuờng, mỗi chiếc đều có ghi tên.

Chu Văn Ngạn đến chiếc giường gần mình nhất, phía trên là tên của Quả Quả kèm với một bông hoa nhỏ.

Thẩm Đông Thanh đột nhiên nói: “Giường hơi ít có phải hay không?”

Chỉ có mười hai chiếc.

Mà nhà trẻ Hải Đóa không thể chỉ có mười hai đứa đi?

Phương Kỳ: “Không phải đúng sỉ số rồi sao?”

Thẩm Đông Thanh: “Tính thêm mấy đứa long nhong buổi tối nữa.”

Lúc này y mới nhớ ra, "A, đúng vậy."

Chu Văn Ngạn gõ nhẹ vào thành giường: "Khác lớp học."

Y phản ứng lại: "Tôi từng xem danh sách, trừ lớp Quả Quả ra thì mấy lớp khác đều học ngoại trú

Vậy nên buổi sáng chỉ có một lớp được đi học, còn mấy lớp khác buổi tối thì phải đu cửa sổ?

Vẫn có chỗ nào đó kỳ quái.

Chu Văn Ngạn: “Bọn chúng đều không phải người.”

Vô nghĩa! NPC sao có thể coi là người được?

Phương Kỳ thiếu chút nữa nói huỵch toẹt ra, hên vẫn kìm lại được.

Thẩm Đông Thanh đã hiểu: “Bảo sao tôi cứ thấy là lạ, ra là thế…”

Phương Kỳ cùng tóc vàng khó hiểu: “Là sao vậy?”

Anh không có trả lời, mà trực tiếp xốc chăn trên giường lên.

Bên dưới có một con búp bê sứ buộc tóc sừng trâu mỉm cười, đôi mắt sinh động nhìn anh.

Phương Kỳ: “Quả Quả?”

Họ làm bảo mẫu hai ngày rồi nên đều nhớ mặt hết mấy học sinh, chưa kể quần áo của con búp bê này giống hệt với Quả Quả.

Dù nó chỉ yên lặng nhưng như đang muốn nói: ‘Bị tìm thấy rồi.’

Chu Văn Ngạn tiếp tục xốc từng cái chăn lên.

Tổng cộng mười hai cái giường, trên giường đều có một con búp bê sứ, tụ tập lại với nhau vừa đúng sỉ số lớp nội trú.

Phương Kỳ: “Chúng đều là búp bê sứ?”

Thẩm Đông Thanh gật đầu: “Hèn chi tôi thấy đám búp bê này âm khí thì ít mà sinh khí thì nhiều, ra là bên trong đều có sinh hồn.”

Y rút lại bàn tay đang định chạm vào chúng của mình: “Tụi, tụi nó đều còn sống hết hả?”

Thẩm Đông Thanh “A” một tiếng: “Hên xui.”

Phương Kỳ:?

Thẩm Đông Thanh nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy vậy nên cũng chả biết.”

Trạng thái của chúng rất khó xác định, sống không ra sống mà chết không ra chết.

Chu Văn Ngạn bày chúng ra giữa phòng rồi nói: “Tìm được mấy nhóc rồi.”

“Hì hì……”

Tiếng gió thổi qua hòa cùng với tiếng cười của trẻ con, mấy con búp bê sứ đồng loạt xoay mặt về phía cuối phòng.

Thẩm Đông Thanh bước đến, chỉ thấy mấy chồng báo ở đó.

Vì không được ai dọn dẹp nên chúng đều lộn xộn chất đống lên nhau.

Xoạt——

Cả chồng báo đều đổ

Thẩm Đông Thanh thu hồi tay, rồi giả ngu như không liên quan tới cậu.

Chu Văn Ngạn khom lưng nhặt lên một tờ báo bên chân cậu: “Nhà trẻ bị đóng cửa……”

Trong báo viết: Bởi vì quản lý nhà trẻ vô tâm để học sinh xảy ra thương vong nên phải đóng cửa.

Rất nhiều học sinh bị thương nhẹ và có mười hai học sinh nội trú bị thương nặng

Chu Văn Ngạn vuốt ve một chút cổ xưa báo chí: “Quản lý không lo?”

Anh vuốt mặt tờ báo: "Quản lý vô tâm."

Từ ngữ quá mơ hồ.

Nhà trẻ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chu Văn Ngạn suy đoán: “Sẽ cùng Thuận Thuận có quan hệ?”

Thẩm Đông đã dọn xong tàn tích của mình, phủi bụi trên tay: “Trên người cậu nhóc đúng là có sát khí, chắc chắn từng hại không ít người.”

Tuy nhiên trừ nhóc đó ra thì mấy đứa trẻ xui xẻo thích dạo đêm khác đều rất sạch sẽ.

Thẩm Đông Thanh suy nghĩ: “Nếu không buổi tối đem một đứa bắt lại đây hỏi một chút.”

Trước sự đáng sợ của mấy con búp bê sứ, đoàn người vội vàng kéo nhau rời đi.

Cậu học sinh kiên đầu bếp hỏi: "Cơm tối phải nấu gì....."

Nguyên liệu trong bếp đều trở thành đất sét, họ còn phải ở đây tận năm ngày, lúc đó không cần quỷ quái ra tay họ đã chết đói trước rồi.

Phương Kỳ rưng rưng nhìn Thẩm Đông Thanh.

Cậu im lặng một hồi rồi không tình nguyện rút tấm thẻ ‘Nhà bếp của khách sạn’ ra.

Sau hai ngày cạp đất, cuối cùng những người chơi khác mới có ngày được thả ga.

Phương Kỳ sờ chiếc bụng tròn vo của mình: “Đáng giá, quá đáng giá…”

Chu Văn Ngạn hạ đũa xuống phân công: “Mọi người tìm giúp tôi các tin tức về nơi này cùng hồ sơ của các nhân viên trước.”

Có thể bị nóc nhà mình lây bệnh nên hiện tại anh lười tự đi đào manh mối lắm, cùng lắm là dòm coi có gì hữu dụng thì hốt thôi.

Bên trong hồ sơ chắc sẽ chứa một ít bí mật của nhà trẻ.

Mấy chuyện râu ria này cứ quăng cho tiểu đệ làm, còn hai người kéo nhau đi… làm vài thứ không phù hợp với trẻ con.