Cậu bước qua trên mặt đất cái xác, đi vào.
Ở của thảm chân bằng lông dê thắm đẫm máu, trở nên nhớp nháp nhìn mà ghê tởm, cậu một bước nhảy thẳng qua đi vào sạch sẽ sàn gỗ phía bên kia.
Chu Văn Ngạn duỗi tay nhấn công tắc đèn.
Tách——
Đèn không sáng .
Ở không điều kiện không có ánh đèn tình huống, viện trưởng trong phòng một mảnh tăm tối, cũng may thích nghi bóng tối về sau, có thể nhìn thấy mơ hồ.
Anh chầm chậm đi tới viện trưởng phía trước bàn làm việc, anh nhớ rõ ban ngày đi vào ở đâu còn để một giá nến.
Cũng không biết anh sử biện pháp gì để nến cháy.
Tuy nhiên ánh lửa làm cho không gian thêm phần u ám, lạnh lẽo.
Anh cầm giá nến xem xét xung quanh phòng viện trưởng.
Cậu đi theo anh ở phía sau, chân cậu giống như đá trúng thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy là một cuộn giấy bên trong vẽ hình viện trưởng.
Ở bức họa viện trưởng khác hoàn toàn so với ban ngày nghiêm túc lúc này đây khuôn mặt hung tợn, đôi mắt lòi ra như muốn chui ra khỏi bức tranh.
Cậu cùng bức họa của viện trưởng liếc nhau một cái, cậu trực tiếp dùng chân dẫm lên mặt bà ta.
Máu chưa khô dấu giày của cậu trực tiếp dính lên mặt bà ta.
Viện trưởng ánh mắt như thể càng tức điên lên.
Anh đã nhận ra phía sau động tĩnh, ngừng một chút: “Em dẫm tới cái gì à?”
Thẩm Đông Thanh: “Dẫm tới rác rưởi thôi.”
Viện trưởng trong tranh nghe cậu nói vậy mặt từ trắng bệch chuyển sang giận dữ đỏ au, liều mạng dùng tay đập mạnh liên tục như muốn đập nát bức tranh để đi ra ngoài nhưng vẫn không được.
Xem ra viện trưởng chính là boss cuối của phó bản này, nhưng phó bản không thể ngay từ đầu đã xuất đại chiêu nên phải đợi đủ điều kiện mới được.
Bà vốn hẳn là nên được treo ở trên tường chờ vị khách không mời tới thăm, chứ không phải như hiện giờ bị dẫn lên mặt như thế này.
Bà càng nghĩ càng hận, không thể chui ra khỏi bức tranh để xử lí bọn họ dẫm lại lên mặt cậu.
Có thể là viện trưởng trong lòng oán khí quá lớn nên trong phòng bắt đầu có những tiếng cười đùa của trẻ con.
“Hi hì ——”
Trong bóng đêm, tiếng của đứa trẻ cười đùa làm người sợi tóc gáy.
Anh cầm giá nến rọi qua chỗ đứa trẻ muốn nhìn thấy bộ dạng của nó. Nhưng nó chạy quá nhanh anh không thấy kịp cũng liền từ bỏ không duổi theo.
Đứa bé còn tưởng anh đang chơi trò chơi với nó, sau một hồi thấy anh không chiếu đèn qua chỗ nó nữa thì bắt đầu hù dọa anh, làm đồ vật tự nhiên rốt xuống.
Nếu là người bình thường ở chỗ này chắc có lẽ xỉu lên xỉu xuống mấy lần. Nhưng ở đây lại là hai vị đại thần chuyên hoàn thành phó bản bằng vật lí nên, trực tiếp bỏ qua nó đi tìm manh mối.
Ở viện trưởng trong phòng có rất nhiều sách, ở không có NPC khác thì khả năng cao manh mối họ cần tìm nằm trong nhưng quyển sách này.
Cậu cầm giá nến để cho anh tiện đọc sách hơn.
Anh mới vừa để được một chồng sách lên bàn thì nghe tiếng nhạc thiếu nhi.
Tang tình tang tính tình tang ——
Cậu theo bản năng nhìn qua thấy một đưa bé trai đung đưa hai chân,ngồi xoay hộp nhạc.
Cậu dựa theo giác quan của lệ quỷ liền chắc chắn hộp nhạc đó có ích liền trực tiếp dùng cách thô bạo nhất đó là cướp lấy từ tay đứa bé.
Đứa bé sợ hãi mà trốn vào trong góc tối len lén nhìn tên đã cướp đồ của nó.
Anh bỏ sách xuống: “Em tìm thấy cái gì?”
Cậu giơ đồ vật trong tay lên: “Cái này!”
Hộp nhạc được thiết kế rất tỉ mỉ, khi lên dây cót nắp hộp sẽ mở ra, bên có một đứa bé đáng yêu đang chơi cùng ếch xanh và vịt vàng.
Chờ dây cót hết hộp nhạc sẽ tự đóng lại.
Thẩm Đông Thanh nhờ vào ánh nến, thấy hộp nhạc mặt sau có khắc một hàng chữ nhỏ.
【 tặng cho Thuận Thuận đáng yêu của mẹ, mong rằng cả đời con đều thuận lợi vô ưu.】
“Thuận Thuận?” Thẩm Đông Thanh nhìn về một phía bóng ma.
Thằng bé đã chạy đi từ lâu.
Cậu vặn dây cót chơi một lúc, nói: “Cái này chắc hẳn là có ích.”
Chu Văn Ngạn gật gật đầu: “Trở về thôi.”
Thẩm Đông Thanh hỏi: “Anh không biết tục đọc sách hả?”
Chu Văn Ngạn: “không có ích.”
Kệ sách này dù sáng hay tối đều xuất hiện, chỉ có hộp nhạc là khác biệt
Hơn nữa……
“em không mệt sao?”
Anh như vậy vừa hỏi, cậu đúng là cảm thấy có chút mệt, đồng hồ sinh hoạt của cậu rất hợp lí, vào giờ này cậu chỉ muốn nằm lì ở trên giường mà thôi.
Cậu ôm tay của Chu Văn Ngạn: “Tụi mình về phòng ngủ đi.”
Thi thể của nam tóc vàng vẫn cìn chắn giữa của phòng viện trưởng, mùi máu tanh thu hút đám trẻ tới vây quanh, khos mà chen qua lọt.
Vừa nghe tiếng của họ, chúng liền nhe răng trợn mắt như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiến lên vồ lấy con mồi.
Thẩm Đông Thanh đứng lại, giơ lên tay chào hỏi: “Hi ——”
Đứa trẻ dẫn đầu thân thể cứng đờ.
Nó chính là đứa trẻ đêm qua quấy rầy câu không thành còn bị đánh mông, giờ thấy cậu thì mông nó lại rát lên.
Vốn dĩ còn tưởng hai tên xui xẻo nào, ai ngờ là hai tên ôn thần, nó xách quần lên không quay đầu lại mà chạy.
Chu Văn Ngạn lên tiếng: “Bắt lấy nó.”
Cậu lập tức chạy tới xách ngay đứa cầm đầu lên.
“Nửa đêm nửa hôm không ngủ ra đây đi dạo?”
Nhóc xui xẻo xui đến mức sắp phải khóc.
Tại sao luôn là nó xui xẻo……
Vì không để một lần nữa bị đánh mông, nó nhanh chóng hối lỗi: “Em sai rồi, cũng không bao giờ dám...nữa!”
Thấy nó thái độ thành khẩn cũng như Thẩm Đông Thanh đang bận cầm hộp nhạc nên không rảnh tay giáo dục nó, việc này liền cho qua.
Anh chỉ vào thi thể của người bạn trai: “Đây là ai làm?”
Nó sợ hãi nhìn sang, run rẩy lắc đầu: “Không, không biết, không phải tại chúng em, chú ta chưa từng chơi với chúng em…”
Đã biết được một quy tắc tử vong.
Đám trẻ này không thể tùy ý gϊếŧ người, chỉ có thông qua trò chơi, độ khó dễ tùy ý tâm trạng của nó, nhưng trò nào cũng nguy hiểm.
Nhưng hiện tại người bạn trai không phải tụi nó gϊếŧ. Vậy trong đây còn một còn quỷ khác sao?
Chu Văn Ngạn: “Trong nhà trẻ ngoài mấy nhóc ra còn kẻ nào nữa không?”
Nhóc xui xẻo ngốc nghếch trả lời: “Trong nhà trẻ ngoài tụi này ra hả? Còn có mấy người đó.”
Đám nhóc này nhìn thì sống đã lâu nhưng trí tuệ vẫn như đứa trẻ bình thường.
Cuối cùng tổng kết lại anh vẫn không có thêm manh mối nào từ đám nhóc con này.
Cậu thả đứa nhóc xuống, nó được trả về với tự do liền tay chân hoạt động hết công suất mà chạy trốn.
Mấy đứa nhóc còn lại cũng trèo tường mà chạy đi chui vào phòng của mình.
Không gian nhà trẻ lại trở lên im lặng.
Thẩm Đông Thanh ngáp một cái: “Đi ngủ thôi.”
--•--
Vì buổi tối ngủ nên bây giờ cậu ngủ đặt biệt tốt ngủ thẳng đến sáng. Lúc này bên ngoài có tiếng hét lớn đánh thức cậu.
Người bạn gây nhìn thi thể bạn trai mình trước cửa phòng viện trưởng: “A ——”
Bạn trai cô đã chết, hơn nữa nhìn còn rất là thê thảm.
Tâm lý của cô vốn yếu ớt, hiện tại bạn trai đã chết cô chỉ muốn điên lên.
“Kẻ nào, là kẻ nào đã gϊếŧ người yêu tôi!”
Các người chơi yên lặng kéo khoảng cách với cô.
Họ sớm đã quen với tử vong, sẽ không vì cái chết cua người khác mà dừng bước.
Tóc vàng nữ nhân không kiên nhẫn nói: “Còn một đám trẻ chờ tôi phục vụ, tôi đi trước.”
Những người khác cũng nhanh chóng tản đi.
Chỉ còn lại mỗi người bạn gái ôm xác bạn trai mình đi an táng, cô đào một hố đất chôn người xuống rồi gục ngã gào khóc, mặc kệ mọi việc cần làm.
Có lẽ là vì thiếu mất một bảo mẫu, việc chăm sóc các bạn nhỏ càng thêm khó khăn.
Phương Kỳ cùng nữ tóc vàng bận tới nỗi chỉ mong có ba đầu sáu tay, thiếu điều muốn quù xuống lạy tụi nó bớt quậy lại.
Cốc cốc——
Đám trẻ nhìn ra cửa rồi lập tức yên lặng.
Thẩm Đông Thanh đẩy cửa vào thấy vậy thì phất tay: “Không có việc gì, mấy đứa tiếp tục chơi đi.”
Chuyện ngày hôm qua vẫn còn như in trước mắt, tụi nó nào dám manh động?
Cả đám ngồi im thin thít sợ bị kéo đi chơi, nào có vừa rồi Hỗn Thế Ma Vương bộ dáng, ngoan ngoãn mà ngồi ở ghế trên, không nói một lời.
Phương Kỳ rốt cuộc có thời gian thở: “Đại thần, mấy anh tìm gì vậy?”
Thẩm Đông Thanh đáp: “Tìm người.”
Người được khắc tên trên hộp nhạc.
“Thuận Thuận” chắc chắn là nhân vật thân thiết yếu.
Chu Văn Ngạn đi đến trên bục giảng, mở ra danh sách ra dò một hồi vẫn khồn tìm được tên mình cần.
“Không phải ở đây.”
Hai người tới nhanh đi ra cũng rất nhanh.
Tuy hai người đã đi rồi, nhưng bọn trẻ vẫn e dè, không dám ồn ào sợ hai người quay lại.
--•--
Nhà trẻ Hải Đóa không có quá nhiều phòng học, chỉ có bốn phòng.
Anh cùng cậu đi rà soát danh sách từng lớp, mỗi phòng học trên bàn giáo viên đều có danh sách, chính là không có dứa bé nào tên“Thuận Thuận” .
“Chẳng lẽ chúng ta bỏ qua gì chăng?” Chu Văn Ngạn suy đoán.
Cậu không thích suy nghĩ nhiều, vừa ăn kem vừa nhìn tấm ảnh tập thể dán sau khu phòng học.
Trong ảnh là những đứa bé trong nhà trẻ, cậu còn thấy một đứa trẻ quen thuộc, chính là nhóc xui xẻo đêm qua.
Cậu nhìn nhóc xui xẻo rồi cười với nó.
Bên trong ảnh chụp nhóc xui xẻo nhìn như sắo khóc.
Anh không nghĩ ra được cái gì định về lớp, ra đến của thì gặp được một người.
Ông chú xem ra đã đợi ở đây chờ lâu: “Đêm qua hai người đã tìm được manh mối gì rồi?”
Ông chú là bảo vệ, vốn trực ca đêm .
Nhưng sợ hãi buổi tối sẽ xảy ra chuyện, nên ép người bạn trai đi thay nhưng mãi vẫn chưa trở về, hắn chờ đến bốn giờ sáng mới dám thay ca.
Có thể là do người bạn trai đã chết, ông chú cũng không có gặp chuyện gì nguy hiểm.
Trùng hợp hắn thấy hai người này cầm thứ gì đó trong phòng viện trưởng ra ngoài, hắn chắc rằng thứ đó là vật phẩm mấu chốt.
Thẩm Đông Thanh cũng thành thật trả lời: “Đâu có.”
Cậu vốn cũng chả biết gì.
Nhưng ông chú không tin Thẩm Đông Thanh, chỉ là e dè với sức mạnh của hai người liền trừng mắt một cái rồi đi.
Thẩm Đông Thanh sờ cằm: “Người gì kì ghê.”
Chu Văn Ngạn nói: “Ông ta không còn là người nữa.”
Trong trò chơi đầy rẫy nguy hiểm này chẳng có ai bình thường cả, qua thời gian họ sẽ dần đánh mất chính mình rồi đến cả nhân tính.
Trước khi gặp được Thẩm Đông Thanh, anh cũng không biết chính mình có thể trụ được bao lâu nữa.
Cậu không biết tâm trạng phức tạp của anh, lấy ra một cây kem Oreo mà liếʍ: “Trong danh sách không có tên Thuận Thuận, mấy đứa nhóc trong nhà trẻ không biết có biết không?”
Hai người họ trở về phòng học.
Thẩm Đông Thanh quen thuộc mà tóm lấy Quả Quả.
Quả Quả đều phải bị dọa ra bóng ma tâm lý, mếu máo không dám khóc.
Cậu thấy cô bé như vậy bộ dáng, nhịn đau mà cho cô bé một cây kem.
Rốt cuộc vẫn là trẻ con, Quả Quả đều chẳng nhớ đến việc bị kem chặn họng mà cầm mυ'ŧ ngon lành.
Thẩm Đông Thanh hỏi: “Nhóc biết Thuận Thuận không?”
Quả Quả dừng ăn: “Thuận Thuận hả? Nó rất kỳ quái, trước nay không cùng chúng tôi chơi.”
Mấy đứa trẻ khác cũng gật đầu.
“Đúng đúng đúng, nó luôn chơi một mình.”
“Viện trưởng nói sức khỏe nó yếu lắm.”
“Nó không chơi với tụi tui nên tụi tui cũng không chơi với nó.”
Quả Quả cắn kem: “Xét ra nó cũng đáng thương ghê ấy.”
Chu Văn Ngạn hỏi: “Thuận Thuận là học ở phòng nào?”
Quả Quả: “thua.”
Mấy đứa khác cũng lắc đầu.
Vẫn là không biết được Thuận Thuận rốt cuộc là ai.
Anh cùng cậu ngồi ở sân thể dục xích đu.
Cậu vô tư mà đung đưa xích đu.
Chu Văn Ngạn suy đóan: “anh cảm thấy Thuận Thuận là con trai của viện trưởng.”
Thẩm Đông Thanh: “hửm? Sao anh nghĩ như vậy?”
Chu Văn Ngạn nói: “Chúng ta tìm được hộp nhạc trong phòng bà ta, nhóc ấy cũng ở trong đó, hơn nữa……”
Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Mấy đứa nhỏ khác đều biết tới nhóc, biết nhóc có sức khỏe yếu và chỉ chơi một mình, khả năng cao không phải bị cảm vặt bình thường nên không thể đi học.”
“Nhưng do mẹ nhóc là viện trưởng nên có cách cho nhóc ở đây mà không cần nhập tên vào danh sách.”
Thẩm Đông Thanh hơi suy nghĩ.
“Không biết sẽ là bệnh gì?”
Chu Văn Ngạn: “Bệnh gì không quan trọng, thứ yếu là có lẽ viện trưởng đã từng vì nhóc ấy mà ra tay với đám củ cải nhỏ kia.”
Thẩm Đông Thanh “Mấy đứa trẻ ở đây có làm điều gì sai đâu chứ.”
Chu Văn Ngạn “Trò chơi thì cái gì cũng có thể xảy ra được.”
So này càng điên rồ anh đều gặp qua.
Hiện tại manh mối còn quá ít không thể xâu chuỗi được
Tiếng chuông tan học cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, đám trẻ con cầm đồ chơi phân thành các tốp chạy ùa ra sân.
Phương Kỳ lảo đảo đến chỗ hai đại thần y khó hiểu hỏi: “Mấy anh lau dọn sạch sẽ tầng hai rồi ạ?”
Thẩm Đông Thanh ngớ ngẩn hỏi: “Tầng hai? Lau cái gì ở đó?”
Phương Kỳ ngơ ngác: “…… lau vết máu á.”
Đừng nói với em hai người quên mình là lao công đi?
Thẩm Đông Thanh nhớ tới: “A, tụi mình là lao công nha.”
Tuy nói như vậy, nhưng cậu vẫn ngồi im nhìn Phương Kỳ.
Phương Kỳ hiểu: “Tui đi, tui đi.”
Biết làm sao giờ, ai bảo y kêu cậu là ba đâu?
Chờ Phương Kỳ đi sau có hai cây củ cải nhỏ hâm mộ mà nhìn xích đu.
Cậu vẫy tay với chúng “Tới đây.”
Hai củ cải nhỏ không thể chống cự xích đu dụ hoặc mà lại gần.
Thẩm Đông Thanh: “Muốn cho hai nhóc chơi là có thể. Nhưng phải có điều kiện.”
Hai củ cải nhỏ:?
Cậu y như đầu gấu ăn hϊếp bọn con nít: “Cùng chơi với anh.”
Bọn chúng rất sợ, nhưng xích đu chơi vui lắm thì phải làm sao?
Cậu lưu manh vỗ vỗ xích đu: “Không thích thì thôi.”
Tụi nó đi tìm đồng bọn họp bàn, lẩm bẩm một hồi cả đám đề cử ra một ứng cử viên chơi cùng cậu.
Đó Quả Quả quen thuộc, cô bé cận thận mà nói: “Chỉ chơi một lần.”
Thẩm Đông Thanh hiền lành tươi cười: “Một lần thì một lần.”
Dù sao đi nữa bọn họ cũng bị đè bẹp dưới.
Bắt nạt trẻ con là xấu tính lắm đó.
--------------------------------------------------------------------------------------
2-3 ngày 1 chương nha mọi người-