Trải qua một giấc ngủ quá sâu, Thẩm Đông Thanh hiện tại vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Chu Văn Ngạn không nhắc chuyện đêm qua mà chỉ nói: “Tới đó nhìn thử xem.”
Cậu gật đầu, đi qua chỗ đám người chơi, thấy bọn họ đang tập trung trong phòng khách, ai nấy cũng đều run lẩy bẩy về chiếc quan tài.
Cô gái cosplay nói: “Ai xung phong qua đó không?”
Tây trang: “Cho vàng cũng không dám thử.”
Áo khoác da trông giống một cao thủ hiện tại cũng lắc đầu nguầy nguậy: “Mạng mỗi người chỉ có một, cô thích thì tự đi đi.”
Trong nhóm không thấy tóc thời thượng ở đâu cả.
Áo khoác da: “Chưa từng xem phim kinh dị à? Nghe qua câu tính tò mò hại chết con mèo chưa? Chúng ta cứ giả ngu, tìm hiểu làm chi cho mất công, lỡ như...”
Trong lúc hắn còn đang lắm lời, Thẩm Đông Thanh đã lách người qua bên cạnh, đi tới chỗ đặt quan tài.
Áo khoác da ngẩn người ra một lúc, rồi lẩm bẩm: “Có người chưa từng nghe thật à?”
Cô gái cosplay đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi theo cậu.
Quan tài vẫn chưa được đậy nắp.
Cậu nhìn vào bên trong, thấy một cô gái mặc áo cưới theo phong cách Trung Quốc ngày xưa, trên cổ đeo đầy trang sức quý báu, gương mặt được một tấm vải trắng che lại, không nhìn ra dung nhan đằng sau.
Những người khác cũng tiến lên.
Tây trang chỉ vào mảnh vải trắng rồi nói: “Tôi biết nó dùng để làm gì, trong phó bản trước của tôi, mảnh vải này dùng để che mắt quỷ, ngăn cản tình huống thi thể biến thành cương thi, tuyệt đối không được động vào.”
Hắn nhắc nhở sớm quá, bởi vì cậu đã nhanh tay lột miếng vải đó xuống rồi.
Phía dưới là một gương mặt trắng bệch, môi đỏ như máu, có thể thấy thấp thoáng đống bùn được nhét vào bên trong qua đôi môi đang hé mở.
“A ––”
Cô gái cosplay hét lớn, lui về sau.
Hai người đàn ông còn lại cũng không hơn kém gì, chạy nhanh còn hơn cả thỏ.
Thẩm Đông Thanh lắc lắc tấm vải trắng trong tay, đôi mắt của cô dâu đã mở to tự lúc nào.
Có thể vì đã được gỡ phong ấn, cơ thể của cô dâu run lên rồi đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt vô thần phía trước.
Cô gái cosplay hô to: “Chạy nhanh lên!”
Đoàn người lập tức tán loạn như ong vỡ tổ.
Đến khi tìm được nơi an toàn, hắn dừng lại nhìn về phía sau.
Hình ảnh quỷ cô dâu làm gỏi người sống không hề diễn ra, hai người chơi kia vẫn nguyên vẹn đứng ở đó, chỉ có cô dâu quỷ đang ngồi ngẩn ngơ.
Khi hắn tính đến gần để xem kỹ tình hình, lúc này cơ thể của cô dâu lại rung lên, sau đó giống như cương thi, giơ tay nhào lên một người gần cô nhất.
Tây trang không dám nhìn, nhắm chặt hai mắt lại, nghe tiếng hét thảm thiết vang lên bên tai.
Hắn muốn tè ra quần rồi, cần lắm một cái bỉm...
Chỉ cần nghe đến âm thanh thôi thì có thể tưởng tượng được hiện trường vụ án sẽ thảm khốc đến như thế nào, nhưng càng nghe càng thấy có gì đó là lạ.
Rõ ràng nạn nhân là hai người nam, nhưng âm thanh kêu gào đó lại là giọng của một người nữ.
Hắn hơi hé mắt, sau đó sang chấn tâm lý.
Bởi vì thành phần của món gỏi kia không phải là hai người chơi, và đầu bếp cũng không phải là cô dâu quỷ, mà là ngược lại, người thanh niên trông có vẻ gầy yếu kia đang nhấn đầu cô dâu vào trong quan tài, từ đằng xa có thể nhìn thấy được sự vùng vẫy bất lực của cô ta.
Tây trang không tin vào đôi mắt mình: “Ảo ma Canada vãi.”
Hắn hoa mắt à, sao có thể thấy được một cảnh tượng kỳ lạ như thế được, nạn nhân đáng thương kia lại là cô dâu quỷ ư?
Cô gái cosplay rón rén trở về, khom lưng nhặt một thứ rơi trên mặt đất, đó là miếng băng cá nhân của tóc thời thượng.
Nó vừa rớt ra từ người của cô dâu.
⁻⁻⁻⁻⁻
Cô dâu giãy giụa trong vô vọng, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận số phận của mình, nằm bất động như không còn gì luyến tiếc.
Thẩm Đông Thanh trả tấm vải về chỗ cũ, xoa tay, cảm giác phía trên nhớp nháp nước bùn. Cậu vẫy vẫy một hồi rồi nói: “Chẳng moi được thông tin bổ ích nào.”
Nghe cậu nói thế, cô dâu quỷ cảm thấy vô cùng uất ức, não của cô đã rơi vào tình trạng hết hạn sử dụng, thế thì khai báo thế quái nào được.
Nhưng nếu hốt xác cô ta luôn thì lại không tốt lắm, linh cảm của cậu mách bảo rằng, cho dù có giải quyết được cô dâu thứ nhất thì sau đó vẫn sẽ còn cô dâu thứ hai, thứ ba xuất hiện.
Thôi thì cứ tha mạng cho cô ta, dù sao cũng là người quen, dễ làm việc.
Cô gái cosplay nhìn băng keo cá nhân, đôi mắt đỏ lên: “Anh ta có phải, có phải đã chết hay không?”
Dưới tình huống này, chín phần mười đã gặp chuyện không lành.
Chu Văn Ngạn đảo mắt qua băng dán trong tay cô, đột nhiên nói một câu: “Chưa chắc đâu.”
Tấm băng dán thấm đẫm nước, mặt trên còn dính một chút nước bùn, rất giống với loại trên cơ thể của cô dâu quỷ.
Anh hỏi: “Có ai biết hồ nước trong thôn Tứ Thuỷ nằm ở đâu không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Anh nhìn ra ngoài trời, hiện tại đang là sáng sớm nhưng không gian như bị bao phủ bởi một sương, ánh sáng le lói khiến phong cảnh nên thơ trở nên âm trầm.
“Ra ngoài đi dạo thôi.”
Anh bước ra ngoài.
Thẩm Đông Thanh đang muốn bám theo, lại bị bác Hà từ đâu ngăn cản.
“Cậu hai...” Hắn run rẩy nói: “Cậu không thể ra ngoài, tuyệt đối không được.”
Cậu hỏi: “Vì sao?”
Hắn không giải thích gì, cứ lặp đi lặp lại câu nói đó.
Ngay lúc này, âm thanh của hệ thống cũng vang lên:
[Vì nguyên nhân đặc biệt, cậu không thể rời khỏi nhà cũ của gia đình họ Thẩm, nếu không sẽ đẩy tất cả mọi người vào vòng tay tử thần].
Cậu nói thầm: “Vậy à?”
Thật muốn thử chơi xem ai có trầm trồ.
Hệ thống nhận ra sự phấn khích trong giọng điệu của cậu, nó lập tức thay đổi cách nói:
[Nếu cậu rời đi, kết cục sẽ là toàn quân bị diệt, phó bản liền đóng cửa vĩnh viễn, không thể rời đi].
Kinh doanh muối với Diêm vương thật ra cũng không tệ đến thế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với cậu mới là chân ái.
Nhưng nếu không thể rời đi thì lại là một câu chuyện khác, lúc đó chẳng khác nào là tận thế cả, ở đây điện thì không có, mà mạng cũng không, một cuộc sống như vậy thật buồn tẻ và vô vị.
Thẩm Đông Thanh liền từ bỏ ý định ra ngoài, kéo cánh tay Chu Văn Ngạn, nhỏ giọng nói: “Tôi không đi.”
Dù sao bên ngoài cũng chỉ là cây với cỏ.
Anh vỗ nhẹ tay cậu: “Chờ anh về nhé.”
Cậu đứng trước cửa, nhìn anh dần khuất bóng, đột nhiên nhớ đến giấc mơ đêm qua.
Chu Văn Ngạn từng minh hôn với một con quỷ khác... Vậy đồng nghĩa rằng anh không phải là của riêng mình cậu.
Thật phiền phức.
Muốn nhai sống con quỷ đó ghê.
Thẩm Đông Thanh cúi đầu, đá cục đá nhỏ dưới chân.
Nó lăn đi xa, đến khi va chạm với chướng ngại vật mới ngừng lại.
Cậu khịt mũi.
Ba đồ quỷ, chắc quan tâm.
Mặc kệ Chu Văn Ngạn đã từng kết hôn với đứa nào, cậu chắc chắn sẽ nhai sống đứa đó, anh là của riêng cậu, yêu ma quỷ quái khác đừng hòng có cửa mà vào.
Cậu nghĩ vậy, tâm trạng thoải mái quay vào trong nhà, thế nhưng lại không nghĩ đến trường hợp lệ quỷ đã kết hôn với anh có thể chính là cậu.
“Cậu hai...”
Vừa đi được hai bước liền bị bác Hà chặn lại, khuôn mặt hắn bộc lộ cảm xúc phức tạp: “Cậu không nên để anh ta sống đến tận bây giờ.”
Cậu ngừng bước: “Ông đang nói ai?”
Hắn trả lời: “Tuy hai người là anh em, nhưng đừng thân thiết với nhau như thế, đến cùng thì...”
Cậu chớp mắt: “Ông biết rồi à?”
Bác Hà: “Biết gì cơ?”
Cậu thoải mái trả lời: “Chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu.”
Hắn khϊếp sợ: “H... Hả!?”
Thẩm Đông Thanh làm lơ bác Hà đang trong trạng thái hoá đá, trở về phòng khách tìm cô dâu quỷ giao lưu.
Gió lạnh thấu xương.
Hắn cảm thấy nhân sinh như một trò đùa, cây gậy trong tay siết chặt đến độ run lên.
“Cậu, hai cậu là anh em mà...” Hắn dùng gậy gõ gõ mặt đất một chút, nhìn quan tài bên trong, lẩm bẩm: “Đây là quả báo ư?”
⁻⁻⁻⁻⁻
Giữa thôn Tứ Thuỷ có một hồ nước.
Nhưng trông không khác gì ao tù nước đọng, như chưa bao giờ được mưa vậy, những cái xác của cá chết trôi nổi trên mặt hồ, bốc lên mùi phân hủy hôi thối, đứng từ xa cũng ngửi thấy được.
Tây trang che mũi: “Mùi kinh quá.”
Mắt của cô gái cosplay khá tinh, lướt qua liền để ý đến một chiếc giày rơi bên bờ hồ.
Có vẻ thuộc về tóc thời thượng.
“Anh ta chắc chắn ở bên dưới!”
Vấn đề hiện tại là ai sẽ bơi xuống dưới?
Chu Văn Ngạn là người cầm đầu, ai mà dám sai sử chứ, cũng không thể để con gái làm việc này được.
Tây trang cùng áo khoác da nhìn nhau một cái, rồi cam chịu xắn ống quần lên, đi xuống cứu người.
May mắn nước không sâu, chủ yếu là bùn.
Họ mò mẫm cả buổi mới tìm ra tóc thời thượng đang bất tỉnh.
May mắn y có đồ vật bảo mệnh, nếu không mang về hỏa táng là vừa, sau khi được vớt lên, y ọc hết đống bùn trong cổ họng.
“Khụ khụ... Bài vị...” Y gian nan nói: “Tôi nhìn thấy một tấm bài vị...”
⁻⁻⁻⁻⁻
Chẳng có gì để chơi cả, Thẩm Đông Thanh buồn chán muốn chết, quyết định tìm một cái ghế nhỏ, kéo lại chỗ quan tài, ngồi tâm sự với cô dâu quỷ.
Có lẽ do giấc mơ đêm qua.
Cậu cực kỳ bài xích những thứ mê tín cổ hủ này, định truyền bá những kiến thức hiện đại với cô dâu quỷ.
“Sao cô chết thế?”
“Chết rồi mà cũng xấu kinh.”
“Đã vậy còn bày đặt kiếm chú rể, khác giống loài xin đừng yêu đương. Hơn nữa cô dư sức kiếm một nam quỷ xứng đôi với mình, vì sao nhất định phải là người sống mới được?”
Đáng tiếc cô dâu quỷ không thể nói chuyện, nếu không nhất định sẽ phản công, chặn họng cậu lại.
Nhưng điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là nằm yên chịu trận.
Khi mọi người quay trở lại, liền chứng kiến tiết học GDCD do thầy Thẩm Đông Thanh đứng lớp, nào là dưa xanh hái không ngọt, kết hôn là chuyện tình nguyện giữa hai người.
Người chơi khác: .....
Xin lỗi, tụi này lộn phim trường, quay xe!
Đến khi nhìn thấy cô dâu quỷ vẫn còn nằm bên trong quan tài, họ mới tin rằng mình đã đúng địa chỉ.
Thẩm Đông Thanh che mũi lại: “Hôi quá.”
Cơ thể của ba người trong số đó dính đầy nước bùn, tỏa ra mùi tanh hôi khủng khϊếp.
Nghe cậu nói như thế họ mới để ý, cười gượng rồi vào trong tắm rửa.
Tây trang: “Hít –– Gì mà lạnh thế.”
Áo khoác da nói: “Quản gia nhà này thật kỳ quái, luôn nhìn chúng ta tắm rửa, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.”
⁻⁻⁻⁻⁻
Sau khi được cứu về, cảm xúc của tóc thời thượng hơi thất thường, giọng nói cũng có phần hoảng loạn: “Người đó nói, hôm nay muốn tuyển chú rể thêm lần nữa.”
Cô gái cosplay nắm bắt trọng tâm: “Thêm?”
Tóc thời thượng: “Cô dâu quỷ không vừa ý tôi, đem tôi vứt vào hồ nước.”
Cũng vì vậy mà y mới sống được đến giờ.
Áo khoác da đếm sỉ số, loại trừ tốc thời thượng, vậy thì còn bốn người.
Xác suất là 25%.
Tỷ lệ bị chọn rất lớn, nếu như không hợp gu thì bị vứt vào hồ nước kia, vậy nếu hợp thì sẽ như thế nào?
Hắn rợn sống lưng, yên lặng cầu nguyện, không phải mình.
Chu Văn Ngạn nói: “Tìm xem tấm bài vị đó có ở trong nhà này không.”
Lần này không vứt não được rồi, bạo lực ở đây xem như vô dụng.
Anh và Thẩm Đông Thanh tất nhiên chung một đội, tiến về khu phía Tây.
Nhà họ Thẩm trồng rất nhiều cây hoa hoè cực kỳ to lớn, hơn một nửa khu nhà đều bị bóng râm che phủ, khiến khung cảnh nhìn rất âm u.
Hai người nắm tay nhau, đi trên con đường lót đá xanh.
Họ dạo qua nơi này một vòng.
Bởi vì đã lâu không có người sinh sống, đồ đạc ở đây đều bị bám bụi tỏa ra hơi thở cũ kĩ, mục nát.
Chỉ có vậy, bài vị không nằm ở đây.
Thẩm Đông Thanh đột nhiên sực nhớ: “Hệ thống nói tôi là người tuyển rể.”
Chu Văn Ngạn ngừng lại.
Cậu ngượng ngùng: “Hôm qua ngủ say quá nên tôi quên mất.”
Anh rơi vào trầm tư.
Đồ ngu ngốc đó lại tiếp tục giở trò chia phe.
Một bên là nhóm sinh viên do anh dẫn đầu, bên còn lại là cậu cùng bác Hà, sắm vai dân bản xứ. Điều kiện qua cửa của nhóm sinh viên là sống qua bảy ngày, còn điều kiện dành cho dân bản xứ tuy không được nhắc đến, nhưng khả năng cao là phải gϊếŧ hết nhóm sinh viên này.
Nhưng vẫn có cách khiến hai bên cùng qua cửa, chính là phá giải câu đố của thôn nhỏ này.
Anh nghĩ thông, nói: “Đêm nay em chọn anh nhé.”
Cậu suy nghĩ một lúc rồi từ chối: “Không được!”
Phản ứng của cậu hơi thái quá, Chu Văn Ngạn như hiểu ra việc gì, môi khẽ cong: “Tại sao không?”
Thẩm Đông Thanh không thể nói thẳng, ấp úng cả buổi mới trả lời: “Anh không hợp.”
Nhớ đến giấc mơ đêm qua, cậu vẫn còn cảm thấy ấm ức.
Cảm thấy cậu sắp mất khống chế, anh vội vàng dỗ: “Được được, em không thích thì anh không làm.”
Cậu đảo mắt: “Nếu có con quỷ nào khác tới tìm anh thì sao?”
Anh khó hiểu hỏi: “Còn một con quỷ nữa à?”
Cậu nắm cánh tay anh: “Nếu có con quỷ khác đến cầu hôn anh, anh sẽ đồng ý sao?”.
Chu Văn Ngạn: “Chắc chắn không.” Anh bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ làm chú rể của em.”
Cậu vẫn không an lòng: “Vậy cho tôi cắn một miếng.”
Anh dại gì mà từ chối?
Dưới tán cây, thân thể hai người áp sát vào, cuối cùng như hoà làm một, khăng khít không rời.
Họ không hề chú ý đến một bóng người núp gần đó.
Bác Hà nắm chặt cây gậy, chứng kiến cảnh tượng trước mắt như muốn tăng xông, dựa vào cây gậy chống đỡ mới không ngã.
“Hai, hai cậu là anh em mà...”
Thì ra đó là lý do vì sao cậu hai lại không tiến hành kế hoạch như ban đầu, thì ra đã bị dính mỹ nam kế.
Trong lòng bác Hà vốn còn một tia hi vọng cuối cùng, nhưng khi đối diện với sự thật, hắn vẫn không thể chấp nhận được, che khuôn mặt đầy nếp nhăn lại, cuối cùng ra quyết định.
Nếu cậu hai không muốn, vậy thì tội lỗi này cứ để hắn gánh đi.
⁻⁻⁻⁻⁻
Thẩm Đông Thanh cùng Chu Văn Ngạn chậm rãi trở về phòng khách.
Người chơi khác cũng không thu hoạch được gì.
Bọn họ ủ rũ ngồi một đống trong góc, không dám đến gần chiếc quan tài.
“Làm sao đây, trời sắp tối rồi.”
Nhìn thấy hai đại thần đã trở lại, bọn họ như nhìn thấy cứu tinh, cả đám tiến đến.
“Chúng tôi không tìm thấy gì.”
“Chỗ này vắng như chùa bà đanh, một bóng người cũng không có.”
Chu Văn Ngạn nhìn qua nhân chứng duy nhất từng nhìn thấy bài vị.
Tình trạng của tóc thời thượng lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều.
“Hay là phải bị cô dâu quỷ bắt đi thì mới có thể tìm thấy nơi ẩn giấu bài vị?” Y đoán mò.
Tất cả như bừng tỉnh.
“Có khả năng là vậy.”
“Nói như vậy thì muốn tìm được nó là vô phương.”
“Hiện tại chúng ta có quá ít manh mối, nói đúng hơn là đến cái nịt cũng không có.”
Dựa theo thể loại lần này, người chơi bị đặt trong hai phe đối lập, nhắc nhở của mỗi bên cũng sẽ khác nhau.
Bên phe của thôn Tứ Thuỷ sẽ có NPC nơi này và hệ thống nhắc nhở, trong tình huống chỉ có việc tàn sát phe đối địch mới có thể qua cửa thì ai cũng sẽ làm thế, như vậy chắc chắn sẽ để lại dấu vết, từ đó để lại manh mối cho phe còn lại.
Nhưng hiện tại, người của phe thôn Tứ Thuỷ - Thẩm Đông Thanh, cậu... Đã bị một nồi lẩu thơm ngon hớp hồn, quên bén mất nhiệm vụ ban đầu.
Hệ thống dường như đã hiểu rõ tính cách của cậu, dứt khoát buông tay, chẳng thèm quan tâm nữa.
Cho nên lúc này cậu cũng không có nhiều manh mối gì hơn cho cam.
Cậu nghiêng đầu: “Manh mối? Kiếm vài NPC tốt bụng hỏi là xong mà?”
Tây trang: “Người tốt riết còn như ma, nói chi là NPC chứ?”
Bọn họ chỉ cần nhìn khuôn mặt u ám của dân bản xứ thôi là cũng thấy gai người rồi.
Thẩm Đông Thanh: “Hỏi bác Hà chưa? Ông có thể làm một cái lẩu xuất sắc như thế này thì chắc chắn không phải là người xấu được.”
Trong mắt cậu, bác Hà là người tốt.
Mấy người chơi nhìn nhau một cái.
Nếu trong các phó bản khác, bọn họ ai dám đυ.ng tới loại NPC nhìn là biết không tầm thường thế chứ. Nhưng nhớ đến cảnh tượng Thẩm Đông Thanh dùng một tay đã xử lý xong cô dâu quỷ, sau đó mở lớp tình yêu, hôn nhân và gia đình trong game kinh dị thì từ lúc đó nó đã không được gắn tag là kinh dị nữa rồi, mà đổi sang thành tag hài hước.
Đầu mọi người nóng lên, hùng hổ xông ra tìm bác Hà.
Cậu gọi với: “Đừng dọa ông ấy nhé.”
Nếu không mất cái lẩu buổi tối là tiếc đứt ruột.
Người chơi ỷ đông hϊếp yếu, nhanh chóng lôi bác Hà trở lại.
Cô gái cosplay giận dữ nói: “Không ngờ ông ta muốn hại chúng ta.”
Cô lấy ra một tờ giấy trắng, trên đó có vài dòng chữ, tóm tắt nội dung là đồng ý tổ chức minh hôn cho cô dâu quỷ, phía dưới điền tên của Chu Văn Ngạn, có vẻ như vừa viết xong, vết mực còn chưa khô hẳn.
“Giờ xé nó đi có tác dụng không?” Cô hỏi.
Bác Hà nằm trên mặt đất, nghe được câu hỏi đó thì cười mỉa mai: “Vô dụng thôi, giấy đã ký rồi, cứ chậm rãi chờ cô dâu đến rước đi.”
Thẩm Đông Thanh kéo tờ giấy đó qua.
Khế ước đã được thành lập, đúng là có xé cũng chẳng can thiệp được gì, cậu nghĩ nghĩ, ghi thêm tên của mình lên trên.
Cậu chống mắt lên xem, ai có thể mang người của cậu đi.
➺ ᗴᗞᏆᎢᗴᗞ ᗷᎩ ᏀᖇᗩᔑしᗴᑎᎢᕼ ➺